[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 73: Rốt cuộc em yêu ai?




Dưới tình thế cấp bách, Cố Hàn Đình đột nhiên ôm cả người cô, đạp trên thảm lót hoa văn, đi tới phòng ngủ của mình.

_ Anh muốn làm gì? Anh buông tôi ra!

Trong lòng của Hạ Giao bị ủy khuất, đánh hắn vào vị trí đang mở trên lồng ngực hắn, kéo áo sơ mi của hắn.

Cố Hàn Đình không để ý tới cô, chỉ nhanh chóng ôm cô đặt xuống giường màu vàng thêu hoa văn song hỉ chỉ đỏ, sau đó cả người đè lên người cô, ôm mặt của cô muốn hôn cô.

_ Buông tay!!!!

Hạ Giao tức giận đến sắc mặt đỏ bừng đẩy hắn ra, muốn nhảy xuống giường, nhưng Cố Hàn Đình lại phía sau lưng ôm lấy cô lăn xuống, sau đó đè lên người của cô, cắn chặt răng, đè mạnh xuống người cô, sau đó ngẩng đầu, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào cô, gầm nhẹ:

_ Tôi đã nói xin lỗi với em rồi, còn không được? Cho tới bây giờ tôi cũng không nói xin lỗi với cô gái nào! Không!! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói xin lỗi với bất cứ ai!!

_ Đó là chuyện của anh! Tại sao tôi phải chịu đựng cho anh vũ nhục? Anh thật là cái gì cũng nói ra được!

Hạ Giao tức giận muốn giãy giụa, nhưng lại không thể động đậy, vừa mệt, trán đầy mồ hôi, cô bất đắc dĩ cố sức nói:

_ Anh cứ nghĩ chúng ta đã hiểu nhau?

_ Tại sao anh muốn đối xử với tôi như vậy? Ép tôi ở bên cạnh anh?

_ Em không muốn biết sao?

Cố Hàn Đình nhìn cô nói!

Hạ Giao tránh né vấn đề này, thở hổn hển nói:

_ Tôi không muốn biết! Tôi chỉ biết mối quan hệ chúng ta đang bế tắc.

Cố Hàn Đình không ngờ cô có loại cảm xúc này, cúi đầu ăn vạ, nói:

_ Hôn một chút

_ Không muốn

Hạ Giao xoay mặt đi. Cố Hàn Đình lại hôn lên mặt của cô, sau đó cúi đầu, khẽ hôn tai của cô, giọng khàn khàn, ở bên tai của cô, giống như đang thì thầm:

_ Cho tới bây giờ, cũng không có ai nằm lên cái giường này, em là người thứ nhất.

_ Vậy là sẽ có người thứ hai? Hoặc thứ N.

_ Tôi bóp chết em.

Hạ Giao nghe xong, giật mình, ánh mắt giận dữ cũng giảm bớt, nhưng vẫn tức giận muốn đẩy hắn ra, nói:

_ Đây là giường tân hôn của anh? Anh nghĩ tôi nằm lên thì thay đổi được gì?

Cố Hàn Đình lại ôm chặt cô, cúi đầu, giọng nói khàn khàn:

_ Tôi rất thích chúng ta ở Pháp, ánh mắt em ỷ lại vào tôi. Gọi tên tôi, nói những lời thâm tình. Tôi chưa thể cho em câu trả lời chính xác, chỉ cần em tin tôi, mọi chuyện sẽ thay đổi.

_ Ở Pháp, tôi nói rất nhiều lời, nói cái gì tôi không nhớ nữa.

Hạ Giao vẫn tức giận nói.

_ Em quên sao?

Cố Hàn Đình ôm lấy cô, đuôi mắt nơi xẹt qua một chút dịu dàng, cúi đầu nói:

_ Em gọi tôi là Hàn Đình.

Hạ Giao giật mình, sắc mặt đỏ bừng, cô chớp mắt, nhìn chòng chọc hắn, có chút lúng túng, mắc cười nói:

_ Gọi như thế có gì khác biệt? Thâm tình ở chỗ nào?

_ Tại sao lại không có?

Cố Hàn Đình biết không thể lấy cứng đối cứng với Hạ Giao, cũng không dám chạm vào cô, liền cúi đầu hôn nhẹ tai của cô, làm cho cô toàn thân ngứa ngáy, rồi kêu nhỏ:

_ Vợ ơi!!!

Trái tim Hạ Giao thình thịch nhảy, cả người nhanh chóng tràn qua dòng nước ấm, cô khẽ cắn môi, hai mắt xốc xếch nhìn hắn một cái, nói:

_ Nói bậy! Ai là vợ của anh? Vợ của anh chuẩn bị đến kìa, không nên nói lời quá đáng như vậy.

Cố Hàn Đình không nói, vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô, tai của cô, cổ của cô, hôn rất tình thâm.

_ Anh đừng như vậy.

Hạ Giao lập tức mềm nhũn, trên mặt tràn qua một chút nụ cười, nhưng không phản kháng, chỉ nhẹ giọng gọi hắn.

_ Tôi muốn em gọi tôi là Chồng ơi

Cố Hàn Đình đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Giao, hai mắt đầy dịu dàng nói

_ Tránh ra. Điên rồi chăng!!!

Hạ Giao cố ý đẩy hắn ra!

_ Vợ ơi!!!

Cố Hàn Đình kêu xong, cũng không nhịn được cười, muốn cúi đầu khẽ hôn cô.

_ Cho đến bây giờ tôi cũng không để ý đến ánh mắt và tâm tư của bất kỳ ai.

Cố Hàn Đình bá đạo nói

_ Vậy tôi thế nào?

Hạ Giao nhìn hắn, đột nhiên hỏi. Cố Hàn Đình đột nhiên cúi đầu nhìn cô, xẹt qua nụ cười thần bí, mới đột nhiên đưa tay khều nhẹ sợi tóc mai ngay thái dương, nhìn hai con ngươi lấp lánh, trong suốt của cô, nói:

_ Em nói đi?

_ Tôi làm sao biết được,tâm tư anh nghĩ gì?

Hạ Giao không muốn nghe, lại không khỏi cười một tiếng. Cố Hàn Đình cúi đầu nhìn Hạ Giao nằm dưới người mình, trên mặt đỏ hồng, lộ ra nụ cười thẹn thùng, cảm giác dây dưa triền miên làm cho trong lòng hắn trào lên suy nghĩ vô hạn, kiềm chế không được nữa, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng khàn khàn, hai mắt nóng rực nhìn cô, nói:

_ Hôn một chút???

Hạ Giao xoay mặt, không lên tiếng, lại xấu hổ cười.

Cố Hàn Đình nhìn bộ dáng cô như vậy, bật cười, từ từ cúi đầu, vừa muốn khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên, hắn sững sờ, trên mặt không vui ngẩng đầu, hỏi:

_ Ai?

_ Tam thiếu gia, nước đã nấu xong rồi.

Người hầu mỉm cười đứng ở bên ngoài nói.

Cố Hàn Đình thở dốc một hơi, nhìn Hạ Giao phía dưới, có chút không cam lòng, véo nhẹ cằm của cô nói:

_ Chờ một chút!?

Hạ Giao bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đẩy hắn ra nói:

_ Được rồi!! Mau dậy đi! Không nên để người khác nói xấu! Tôi cũng muốn đi ra ngoài!

_ Chờ một chút!

Cố Hàn Đình đứng dậy, sau đó chậm rãi đi ra bình phong, đi tới cửa, mở cửa, liền nhìn thấy người làm đang cầm một chén nước táo đỏ chưng đường phèn, đứng ở cửa chờ mình.

_ Nhị thiếu gia, bảo tôi mang hai chén nước táo đỏ cho Tam thiếu gia và Hạ tiểu thư.

Cố Hàn Đình không lên tiếng, mặt lạnh, hai mắt chòng chòng nhìn chén nước táo đỏ cửa đóng “phịch” một tiếng!!

Hạ Giao giật mình, ngồi bên trong, nhìn Cố Hàn Đình mặt lạnh đi tới, nói:

_ Anh làm gì đóng cửa lớn tiếng như vậy.

Cố Hàn Đình đang cầm chén táo đỏ đi tới, vừa nhớ đến ánh mắt bình tĩnh của anh trai, lồng ngực của hắn đột nhiên phập phồng kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh bốn năm trước họ ở bên nhau có biết bao quá khứ, anh chưa từng tham gia, rồi bốn năm sau anh cũng chưa từng đặt chân vào, Hạ Giao, cô yêu anh trai của mình!! Cô yêu anh trai của mình!!

Hắn cắn răng, đem chén nước để xuống bên bàn, đột nhiên giống như mãnh thú nhào về phía Hạ Giao, đè trên người của cô, hôn lên môi của cô.

_ Ưmh

Hạ Giao bị hắn đột nhiên mãnh liệt hôn có chút giật mình, cô bị đè chặt, thân thể không thể động đậy, hai tay vỗ bờ vai của hắn, vừa định muốn nói chuyện, lại bị Cố Hàn Đình cuồng nhiệt mút đầu lưỡi mình, trong hơi thở truyền tới hàn khí thanh mát dồn dập, lẽ ra cô nên cự tuyệt, nhưng cô phát hiện, nụ hôn của hắn như có bùa chú, làm cho không một ai có thể cự tuyệt, thậm chí chống đỡ không được, cô nhắm mắt lại, đón nụ hôn của hắn, hai tay ôm cổ của hắn.

_ Ưmh...

Hạ Giao vẫn đón nhận nụ hôn của hắn, hơi thở hổn hển, hai tay không nhịn được xoa nhẹ lồng ngực của hắn, khi xẹt qua lồng ngực rắn chắc, nhớ tới đã từng nhìn thấy hắn khỏa thân trên người mình, đang lúc mặt của cô nóng lên, đầu ngón tay hơi hơi run run, trong lòng dâng lên một luồng hơi nóng, thật ra cô cũng nhiệt tình yêu thương thân thể của hắn, cũng muốn chết trong thân thể của hắn, hắn vô lại, bá đạo, mọi thứ của hắn, cũng làm cho người ta trầm luân. Cố Hàn Đình kết thúc nụ hôn thật lâu, lại nhanh chóng hôn lên mặt của cô, cằm của cô, cổ của cô, nhanh chóng cách lớp quần áo hôn cô.

Hạ Giao ngẩng mặt lên, thở phì phò, hai tay khẽ cào vào đầu tóc mềm mại của hắn, Cố Hàn Đình cảm thấy cô có chút dịu dàng, rốt cuộc trong lòng cảm giác cô gái này có lẽ có chút yêu thích mình, hắn lập tức kết thúc nụ hôn kia, ngẩng đầu lên, thở dồn dập, ôm mặt của cô, nhìn vào hai tròng mắt của cô, hỏi:

_ Rốt cuộc em yêu ai?

_ Tôi không có phức tạp như thế? Tôi và Cố Hành Kiêu chỉ là thưởng thức nhau. Tôi không thể đáp lại tình cảm của anh ấy!!!

_ Vì sao?

_ Bởi vì....Anh nhiều lần thoát y tôi...Anh còn hỏi tại sao? Trơ tráo?

_ Nhưng anh vẫn giữ trong sạch cho em.

_ Bưởi bồng dập the hết, ai thích ăn?

Hạ Giao nhìn hai tròng mắt cuồng nhiệt của Cố Hàn Đình, không nhịn được đau lòng, vươn tay nhẹ nhàng ôm mặt của hắn, nhìn khuôn mặt hắn lộ ra bá đạo, giống như trẻ con, cô đột nhiên bật cười, hơi nâng cao đầu hôn lên môi hắn.

Ánh mắt Cố Hàn Đình nóng lên, không nói lời nào, cúi đầu mãnh liệt ôm hôn cô, thậm chí không ngừng di động, tay của hắn đã muốn dò vào trong quần, kéo chặt cô, muốn kéo quần xuống.

_ Cố Hàn Đình! Đang ở nhà của anh!!

Hạ Giao giữ một chút bình tĩnh nhìn hắn nói.

_ Nếu không phải ở nhà tôi, em nguyện ý cho tôi không?

Cố Hàn Đình nhanh chóng hỏi cô! Thật là bá đạo!!

_ Đi đi!

Trong lòng của Hạ Giao vừa động, nhưng vẫn đẩy hắn ra, lộ ra một chút nụ cười nói:

_ Không phải anh dẫn tôi vào thăm phòng của anh sao.

Cố Hàn Đình nhìn cô, đột nhiên bật cười, nắm cằm của cô, nói:

_ Chẳng phải anh và em đang thăm, hửm?

_ Không đứng đắn.

_ Tôi đi tắm, thay đồ xong ra ngoài với em.

Hạ Giao đành phải cười khẽ một tiếng.

Cố Hàn Đình nhìn bộ dáng cô như vậy, không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi của cô, ở bên tai của cô thì thầm nói:

_ Vợ ơi!!! Anh yêu em.

Hai mắt Hạ Giao đỏ lên, sau đó vỗ vai của hắn, mỉm cười nói:

_ Được rồi! Mau đi đi

Cố Hàn Đình vừa nhìn cô, vừa cười khẽ, đứng dậy, chậm rãi đi vào một trong cửa nhỏ sau phòng ngủ, Hạ Giao vẫn nằm trên giường, tay nhè nhẹ vuốt trên khăn trải giường tơ tằm mềm mại, nhìn phía trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn đôi long phụng, trông rất sống động,không trách được, gia đình hiển hách như Cố gia, người bên ngoài vẫn đồn đãi, cuộc sống xa hoa, lộng lẫy như vậy, trên đời này có bao nhiêu người có thể có.

Giờ khắc này, trong lòng của cô lạnh lẽo, lúc nảy thu lấy nhiệt độ từ trên người của Cố Hàn Đình đã nhanh chóng lạnh lẽo, cô khẽ chuyển đầu nhìn một chiếc đèn bàn bên mép giường, đang phát ra ánh sáng màu vàng, một màn lụa mỏng bao bọc chiếc đèn bàn, thêu con khổng tước màu xanh. Cô đã từng nhìn thấy chiếc khăn tay Tần Thư Lan có thêu con vật này.

Cô sâu kín nhìn con khổng tuoc này một lúc lâu, vừa muốn dời tầm mắt, lại phát hiện khung ảnh treo tường trưng bày tấm ảnh Cố Hàn Đình và Tần Thư Lan lúc đính hôn, đang cầm bó hoa, cô sững sờ, nhìn tấm ảnh này, trái tim thót một cái của mình giống như bị sa xuống vực sâu vạn trượng.

Người đàn ông vừa mới gọi cô là: Vợ ơi.

Không bao lâu nữa sẽ kết hôn với người khác.

Cô thật mong đợi. Sau hôn lễ, cô và anh đối mặt nhau thế nào?