Tiếng cửa mở nhẹ nhàng vang lên.
Hai tròng mắt của Phương Linh chợt lóe, mặt hơi nghiêng, mỉm cười.
Tiza mặc âu phục trắng, cổ quấn khăn kẻ sọc, lộ ra vẻ sang trọng, mặt bình tĩnh đi tới, cánh tay cầm một cái áo choàng, nhìn bóng lưng Phương Linh.
Phương Linh đứng trước cửa sổ sát đất cũng không nhúc nhích.
Hắn nhìn cô một cái, trầm mặc đóng cửa lại, khóa trái, chậm rãi đi tới phía sau lưng của cô, cẩn thận phủ thêm áo choàng cho cô, mới nói:
_ Đứng ở cửa sổ,gió lùa không sợ lạnh?..... Khoác đi, đề phòng bị cảm lạnh
Phương Linh nghe Tiza nói, cũng sâu kín nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, hai mắt lóe ra một chút mờ mịt nói:
_ Thật sao? Là như thế sao? Em đặt mình vào trong đó, tại sao không có cảm giác lạnh?
Tiza mỉm cười nói:
_ Người trong cuộc thì mơ hồ......
Ánh mắt Phương Linh hơi lóe lên, hơi nghiêng mặt, nhìn người đàn ông dịu dàng bên cạnh, chậm rãi nói:
_ Em đói rồi......
Tiza lập tức quay đầu, mỉm cười nhìn Phương Linh nói:
_ Thật sao? Đói bụng? Muốn ăn chút gì không?
Phương Linh sâu kín nhìn mưa rơi lạnh lẽo ngoài cửa sổ, nói:
_ Muốn ăn một chút gì đó nóng nóng. Vào trong cơ thể, có thể làm ấm áp.
Tiza suy nghĩ một chút, mỉm cười, đỡ Phương Linh đến ngồi xuống ghế sofa, nói:
_ Em nghỉ ngơi một chút, anh hâm nóng thức ăn lại....
Phương Linh ngồi trên ghế bệnh viện, mềm mại, nhìn Tiza phủ thêm cái chăn cho mình, phũ cả bàn chân chân, mới xoay người rời đi vào phòng, hâm nóng thức ăn, ở đầu bên kia, cô nghe âm thanh êm tai, cô mỉm cười giống như nữ thần.
Dường như Phương Linh có thể cảm nhận được nụ cười dịu dàng từ Tiza, nhẹ nhàng xoay người, dịu dàng nở nụ cười nhìn hắn
_ Anh biết làm cơm sao?
_ Anh học trên mạng, muốn nấu cho người mình yêu một bữa cơm.
Tiza lấy đồ ăn ra rất gọn gàng, không một chút loạn, chỉ thấy hắn từ trong túi giữ nhiệt, cẩn thận lấy ra chút chân giò hun khói và cháo trắng, dưa muối.
Tiza chuẩn bị cắt đồ chân giò, nhưng tay đã dính ướt, liền đi ra phòng, tới bên cạnh Phương Linh nói:
_ Phiền em, giúp anh xoắn ống tay áo.
Phương Linh nghe xong, mỉm cười đưa bàn tay thon dài trắng tinh, cuốn ống tay áo cho hắn, vô cùng nhã nhặn và dịu dàng.
_ Chúng ta kết hôn đi, em nguyện ý, Tiza, em muốn danh chính ngôn thuận làm vợ anh.
Tiza khẽ mỉm cười, đưa một tay khác lên cho cô xoắn lại. Nhẹ nhàng nói:
_ Anh Hai em sẽ không cho phép. Em không ngại anh sao?
_ Tiza em không ngại.
_ Nhưng anh Hai em sẽ không đồng ý, anh đang nằm trong viện tình nghi. Mọi việc chưa sáng tỏ, anh Hai em sẽ không chấp nhận anh.
_ Chỉ cần hai chúng ta nguyện ý, hôn lễ có anh và em cùng bước vào lễ đường là được, em không đòi hỏi gì, miễn sao chúng ta thật hạnh phúc.
Phương Linh lại cuộn ống tay áo khác cho hắn, mỉm cười nói:
_ Đã thật lâu em chưa hưởng thụ cảm giác giống như tối nay, có người đàn ông nguyện ý vì em làm bữa cơm....
Tiza im lặng chờ cô cuốn ống tay áo mình xong, hâm nóng lại tất cả thức ăn, xắp xếp đẹp mắt, đem đến trên bàn, mới nói:
_ Em không có gì muốn hỏi anh sao?
Hai mắt Phương Linh chớp mắt đỏ bừng, nhìn trong chén cháo trắng còn để một vài lá rau, chân giò rất mềm, dưa muối xếp thành một đĩa.
_ Ăn đi, cháo còn nóng, ăn từ từ thôi.
Tiza nhìn Phương Linh, dịu dàng cười nói. Cô không lên tiếng, chỉ cầm muỗng múc từng muỗng cháo, nhẹ nhàng ăn mấy muỗng, nước mắt lăn xuống.
_ Em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh.
Tiza ngồi ở đối diện với cô, im lặng nhìn cô.
Phương Linh không lên tiếng, vẫn ăn cháo vừa ăn, môi vừa run rẩy, nghẹn ngào nói:
_ Em không cần phải hỏi anh điều gì cả, mơ ước của em từ thuở thiếu nữ chỉ muốn gả cho anh. Muốn lấy anh làm chồng.
Tiza nhìn cô cười khẽ, nói:
_ Sao em không đến tìm anh sớm hơn. Chỉ cần là em, anh nhất định sẽ nguyện ý.
_ Thật không?
_ Thật.
Tiza múc thêm một chén cháo cho cô, vừa ăn vặt một chút, vừa mỉm cười nói:
_ Lúc ấy còn đi học, sau khi ra trường thì công việc quá nhiều, em không có thời gian chạy theo anh khắp nơi. Không có gì là muộn cả, em muốn nắm tay anh đi hết quãng đời còn lại. Nếu không có Hạ Giao xem như em đã chết một lần rồi, còn có chuyện gì không thể vượt qua được, cho nên ước nguyện lớn nhất của cuộc đời em là lấy anh làm chồng.
Tiza trầm mặc, nhìn vết thương trên cổ cô đã được băng lại, nếu cô không lo lắng cho anh, cô sẽ không bị tên kia uy hiếp.
Tiza ngẩng đầu nhìn cô cười nói:
_ Được, em khỏe lại chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.
_ Một tuần nữa.
_ Được. Em không hối hận?
Phương Linh không thể tin được nhìn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này, ẩn chứa bao nhiêu tình cảm.
Phương Linh "a" một tiếng, hai mắt lóe lên nhìn hắn, lắc đầu một cái, thật lòng nói:
_ Vâng, em không hối hận.
*********
Cố Hành Kiêu cảm thấy ấm áp, liền dắt tay Hạ Giao cùng đi qua sân cỏ xanh biếc lát gạch, sau đó đi lên bậc thang, vào phòng khách lộng lẫy như cung điện, hơi ấm lùa vào mặt, trên giá gỗ lớn đặt đồ cổ các triều đại, đỉnh trầm hương bay lượn lờ, đứng ở phòng khách và cửa hình vòm bên trái, rất nhiều người giúp việc bên trong đang bận rộn, mà đầu này phòng khách, cũng có rất nhiều người giúp việc thanh lịch, đang bưng khay chạy tới chạy lui, thấy Cố Hành Kiêu, Hạ Giao họ xôn xao mỉm cười, cung kính chào:
_ Chào Nhị thiếu gia, chào Hạ tiểu thư.
_ Ngồi đi
Cố Hành Kiêu đỡ Hạ Giao ngồi xuống, hai người ngồi trên bàn trà bên trái, hai cô gái, búi tóc thanh lịch, nở nụ cười thật tươi, đang cầm ly thủy tinh, cẩn thận đặt trước hai người họ. Mặt của Hạ Giao đỏ lên, vội vàng nhìn Cố Xuyên và Bách Noãn khom lưng, cung kính gọi:
_ Chào anh cả, chị Bách Noãn
_ Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống đi.
Bách Noãn lập tức đứng lên vượt qua chồng, đi tới trước mặt của Hạ Giao vẻ mặt kích động nhìn phía Hạ Giao có ngàn vạn lời muốn nói nhưng nuốt trong cổ họng, rất nhiều lời không thể nói ra, lại nhìn về phía Cố Hành Kiêu:
_ Xem hai đứa kìa, nhà chúng ta thân lại càng thêm thân. Tại sao không nói sớm, Hạ Giao chính là con gái bác Tần, anh chị cũng không ngỡ ngàng. Hành Kiêu đúng là không phải!!!
_ Chị Cả nói gì? Hạ Giao là con gái bác Tần.
Cố Xuyên lại nhìn Hạ Giao.
Cố Hành Kiêu sửng sốt, nhìn Hạ Giao.
_ Em là con gái bác Tần?
_ Phải!!! Em là con riêng của ông ta với mối tình đầu của ông ấy. Từ nhỏ em sống với dì dượng, nên không có gì để nhắc đến.
Cố Hành Kiêu nghĩ ngợi một lúc.
_ Anh, chị em có việc riêng muốn nói với cô ấy một chút, dù sao bọn họ cũng chưa đến.
Bách Noãn lập tức gật đầu, ý bảo chồng đừng xen vào.
_ Được
Hạ Giao hiểu ý của Bách Noãn, biết mình và Cố Xuyên khó khăn nói chuyện. Mấy hôm trước cô cùng chung đụng với Cố Hàn Đình, còn bây giờ lại đi với Cố Hành Kiêu, anh Cả nhìn có vẻ không vừa lòng.
Cố Hành Kiêu sửng sốt, trong lòng không khỏi động, đứng bên cửa, suy nghĩ đã bay thật xa, cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu rõ thế giới của Hạ Giao, cô để lại ấn tượng cho anh, vĩnh viễn chỉ có nụ cười nhàn nhạt, áo trắng bác sĩ, trong lòng của cô sẽ như thế nào?
Sau đó Hạ Giao mỉm cười đi vào phòng Cố Hành Kiêu, đạp trên sàn nhà bóng loáng, nhìn cả căn phòng, thiết kế ngoài phòng khách, ôn nhu, tao nhã, mặt tường màu trắng kem, mặt tường bên trái treo một bộ tranh chữ rất lớn bằng gỗ trầm hương, bốn cái ghế sa lon màu đỏ, làm cho người ta chợt cảm thấy ấm áp, giữa bàn trà, để một chậu sứ trắng trồng cỏ ba lá, bên cạnh ghế sa lon để một cặp lục bình, cô sâu kín trong lòng không nhịn được đau xót, đối với người đàn ông này, có lẽ cả đời cô không thể quên, bởi vì hắn đã từng mang đến cho cuộc đời cô ấm áp đầu tiên, cô thở nhẹ, hai mắt cụp xuống ửng đỏ, cô vội vã cụp mi xuống.
_ Em là con bác Tần thật sao, Hạ Giao? Tại sao không nói cho anh biết? Giữa chúng ta còn có bí mật lớn như vậy?
_ Em cảm thấy không cần thiết, vả lại em chưa từng ở Tần Gia ngày nào. Con ngoài hôn nhân thì đáng gì để khoe?
Dường như Hạ Giao sợ hắn biết bí mật gì, cố nén nước mắt, miễn cưỡng cười nói. Cầm một khung ảnh gia đình gồm ba mẹ và ba anh em Cố Hành Kiêu nói:
_ Đây là ba mẹ anh? Họ còn trẻ và rất đẹp, cho nên các anh cũng rất đẹp.
Cố Hành Kiêu vẫn nhìn Hạ Giao một lúc lâu:
_ Em...làm anh bất ngờ, đến thở không nổi.
Hạ Giao không biết giải thích thế nào, vội vàng cười, nói:
_ Em là cô gái bình thường, không phải thiên kim lá ngọc cành vàng gì? Em và nhà họ Tần không một chút liên quan.
Cố Hành Kiêu vẫn trầm mặc nhìn Hạ Giao, trên mặt vẫn giống như thường ngày, bình tĩnh và không thể nắm bắt.Hạ Giao vừa nhìn thấy ánh mắt kia có thể chọc thẳng lòng người, trái tim của cô đập mạnh, có chút lúng túng, bắt đầu cười ngây ngô.
Cố Hành Kiêu nhìn cô cười ngây ngô, hắn cũng không nhịn được, cúi đầu dịu dàng nói:
_ Hoan nghênh em Tần tiểu thư.
Mặt của Hạ Giao đỏ lên, không nhịn được nhìn hắn, nói:
_ Đừng nói chuyện khó nghe đến thế!!!
Cố Hành Kiêu chỉ lặng lẽ cười thầm chậm rãi đi đến trước bàn đọc sách, tay đỡ nhẹ khung ảnh ba mẹ, rồi ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Giao, ánh mắt hắn lóe lên một cái, mỉm cười xoay người.
Hạ Giao nhìn bóng lưng của hắn rời đi, mặt của cô đỏ lên, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, cô có chút ngượng ngùng đặt khung hình ngay ngắn, không nói lời nào nữa, muốn đưa chân chạy.
_ Đi đâu?
Tay Hạ Giao đã nắm khóa cửa muốn chạy ra đi, lại dừng ở cửa, có chút lúng túng xoay người, nhìn Cố Hành Kiêu cười, anh đã thay một cái len màu trắng, mỉm cười đứng nơi tấm bình phong màu trắng ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ, nhìn Hạ Giao.
Cô chính là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ anh. Anh phải đối với cô thế nào? Tiếp tục xem như không có gì xảy ra, hay là dừng lại?
Sỡ dĩ anh và Cố Hàn Đình bất hòa nguyên nhân là anh không đồng ý Cố Hàn Đình làm đến bán mạng cho Tần Gia. Còn cưới con gái kẻ thù làm vợ, anh không hiểu nổi di ngôn của mẹ mình thế nào? Tại sao lúc hấp hối còn muốn em trai anh cưới con gái của Tần Tĩnh?