Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 13: Cô ấy không giống những người khác




Du Hàn phát biểu xong, toàn thể học sinh chầm chậm lấy lại tinh thần từ trong cơn mê, bắt đầu vỗ tay.

"Mẹ nó, học bá có khác, cho dù có nhiều người theo đuổi như vậy, nhưng anh ấy không hề bị lay động, một lòng chuyên tâm học tập!"

"Anh Hàn trâu bò quá anh Hàn ơi, anh Hàn đỉnh của chóp, anh Hàn định chuẩn bị xuất gia luôn rồi."

"Tao cưỡi ngựa một vòng có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng của các bạn nữ, thôi xong rồi lần này mọi người sẽ phấn đấu theo anh Hàn học tập thật tốt..."

Từng nhóm từng nhóm bàn tán, âm thanh cười nói vang lên không ngớt, thầy chủ nhiệm dưới sân khấu, mặt mày tràn vẻ vui mừng nhìn Du Hàn, kích động lấy mắt kính xuống lau nước mắt ở khóe mắt.

Biểu hiện của Du Hàn ngày hôm nay.

Cảm! Động! Trời! Đất!

Ông đi lên sân khấu, cầm micro lên nói, từng lời đều là lời khen tự hào dành cho Du Hàn.

"Các em đều đã nghe hết rồi đúng không? Đầy chính là lý do bạn học Du có thể thi đứng nhất trong các kỳ thi còn các em chỉ có thể xếp hạng ở những vị trí thấp! Tư tưởng lĩnh ngộ cao đến mức nào mới có thể nghĩ được như vậy! Thầy cũng hy vọng các em có thể ghi nhớ bài diễn thuyết ngày hôm nay vào trong lòng, học tập theo bạn học của chúng ta! Nghi thức chào cờ hôm nay đến đây là kết thúc..."

Từng hàng từng lối ngay ngắn chỉnh tề bỗng chốc tản ra như vụn cát, Bối Doanh Doanh cùng các bạn cùng lớp quay về lớp học, người đi sau cô cảm khái:

"Người chỉ một lòng đọc sáng thánh hiền như Du Hàn đúng là khác hẳn, bảo cậu ấy yêu sớm còn khó hơn bảo cậu ấy ăn cứt."

"..." Bối Doanh Doanh nghĩ, cái kiểu ví von gì thế?

"Doanh Doanh, cậu thấy dáng vẻ hôm nay đứng trên sân khấu của Du Hàn có đẹp trai không?"

Cô gái nhỏ sờ đầu, "Tớ không có để ý lắm, nhưng cậu ấy diễn thuyết cực kỳ hay."

"Cậu có nghe hiểu không đó?"

"Ừm, có chứ, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập." Du Hàn nói rất đúng.

Du Hàn ở phía xa không biết tại sao hắt xì hơi một cái.

-

Trở lại lớp học, Bối Doanh Doanh ngồi về chỗ của mình, thấy Tăng Đống và Lạc Phàm đang vây quanh Du Hàn:

"Anh Hàn, anh khiến bọn em kinh ngạc đến ngây người luôn đó, em cứ tưởng anh lên đó đọc cái tên rồi đi xuống chứ."

"Anh Hàn, hôm nay có phải anh bị thầy chủ nhiệm gác đao lên cổ ép anh phải nói như vậy không?"

Du Hàn dựa lưng vào ghế, mở nắp bình nước, ánh mắt có vẻ hơi chán chường: "Tự tao nghĩ."

"Má ơi, tự dưng anh nói chuyện đó làm gì vậy?"

"Không được à?"

"Tất nhiên là được rồi ạ..."

"Về chỗ của mình đi." Du Hàn đuổi hai tên kia về chỗ xong, ánh mắt lặng lẽ chuyển qua cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh.

Lúc này cô đang ăn sandwich mang từ nhà tới. Cái miệng nhỏ nhai nhai, hai má hơi phồng lên, cô cắn mấy cái, vô thức quay đầu nhìn về phía Du Hàn, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Mặt cô lập tức đỏ lên, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, vội vàng lau sốt salad dính trên khóe miệng...

Sao anh lại nhìn cô như thế, là do tướng ăn của cô quá xấu sao [QAQ].

Mấy giây sau, cô suy nghĩ lại, đẩy hộp đựng đồ ăn đến trước mặt anh, nhìn anh nhỏ giọng nói:

"Cậu có đói không, cậu có thể lấy một cái ăn."

Anh nhìn sandwich của cô, lạnh nhạt từ chối:

"Cậu ăn đi."

Bối Doanh Doanh cười cười, lại cầm lấy một cái ăn, cô tưởng buổi giao lưu đến đây là kết thúc, Du Hàn lại đột nhiên hỏi một câu:

"Đồ ăn sáng Tiêu Tử Mặc đưa cho cậu đâu, sao không ăn."

Cô hơi sửng sốt, lấy một lý do: "Mình không thích ăn sữa đậu nành với bánh bao."

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Tiêu Tử Mặc đưa cô đồ ăn sáng, nếu mà cô ăn thì sẽ coi như có quan hệ gì đó với cậu ta, trong lòng cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

Thật ra ít nhiều gì thì cô cũng cảm nhận được Tiêu Tử Mặc có tâm tư với mình.

Nhưng cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cậu ta.

Sau đó Du Hàn xoay xoay cái bút trong tay, vờ như vô tình nói một câu: "Quan hệ của hai cậu tốt thật đấy."

Bối Doanh Doanh: "???"

Cô sờ sờ đầu của mình, "À... Chỉ là quan hệ bạn bè thôi, cậu đừng hiểu lầm." Cô không muốn mọi người cứ tôi một câu cậu một câu, đến lúc lời đồn vô căn cứ này sẽ truyền ra ngoài.

Du Hàn gật đầu, anh quay đầu về phía cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt.

Buồn phiền trong lòng, biến mất rồi.

-

Sáng ngày hôm sau, Lão Trương trả bài kiểm tra, không ngờ thầy chủ nhiệm chấm bài nhanh đến vậy.

Tổ trưởng đang phát bài kiểm tra, Bối Doanh Doanh ngồi tại chỗ chờ đến tên mình, cô căng thẳng nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm tổ trưởng.

Du Hàn liếc cô một cái, "Trả điểm thôi có cần căng thẳng như vậy không?"

"Tất nhiên phải căng thẳng rồi...Mình sợ mình làm bài không đủ điểm."

Anh khẽ cong môi, trầm giọng an ủi:

"Sẽ không đâu."

Tổ trưởng đi đến dãy bàn cuối của bọn họ, đưa cùng một lúc bài kiểm tra của hai người. Đầu tiên cô nhìn thấy trên bài kiểm tra của Du Hàn có con số 100 màu đỏ to đùng, mà bên dưới là bài của cô được "90" điểm!

"Chín mươi điểm, mình có thể làm bài được điểm cao như vậy sao! Sao có thể chứ..." Cô kích động nhìn bài kiểm tra của mình, thật sự không thể tin nổi.

Du Hàn nhìn thấy số điểm này thì bình tĩnh hơn cô nhiều, "Yên tâm, xác suất cậu thi được chín mươi điểm vẫn cao hơn chuyện trúng số độc đắc!"

"Du Hàn, lần này may là có cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Cô gái nhỏ như trút được gánh nặng, mặt mày tươi như hoa, cười híp cả mắt lại thành một đường thẳng nhỏ, giống như đứa trẻ con nhận được quà của bố mẹ.

Trên bục giảng, Lão Trương bắt đầu nói:

"Trước khi bắt đầu bài học mới, thầy nói về bài kiểm tra vừa rồi một chút. Thầy biết bài kiểm tra lần này rất khó, cả lớp mình chỉ có ba bạn được trên chín mươi điểm, Du Hàn, Trương Thiên, và cả Bối Doanh Doanh. Ba bạn học này rất đáng được khen ngợi, rất giỏi, rất giỏi."

Trương Thiên làn cán bộ môn toán, Du Hàn là học bá, hai người này làm bài được hơn chín mươi điểm thì không có gì là kỳ lạ.

Nhưng Bối Doanh Doanh... Một người mới chuyển đến, vậy mà cũng có thể làm bài được chín mươi điểm?

Kỷ Diệu quay xuống, ngạc nhiên giơ ngón cái lên với Bối Doanh Doanh: "Cậu cũng quá giỏi luôn, vậy mà còn nói với mình cậu học toán kém lắm."

Bối Doanh Doanh cười ngượng ngùng, cô phát hiện có mấy bạn học trong lớp quay lại nhìn cô, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên, cũng có người có ánh mắt khó có thể giải thích được.

Cô hơi cụp mắt xuống, che giấu vẻ xấu hổ trên mặt.

Lão Trương nói tiếp: "Nhưng lần này đa phần các em được từ khoảng 60 đến 80 điểm, có rất nhiều bạn bình thường làm bài rất được mà lần này không thấy phát huy, các bạn còn lại phải chú ý một chút," ông cầm thước gõ lên góc bảng, "Còn một số bạn không đạt điểm trung bình, các em nghĩ lại xem lý do vì sao làm bài điểm thấp. Thầy đặc biệt phê bình mấy bạn làm bài chỉ được 40 điểm, học sinh nữ có bạn Liễu Tuyết và Liên Lâm, hai bạn này tan học tìm thầy. Học sinh nam thì có bạn Vương Hạo, Tăng Đống. Nếu các em tiếp tục mải chơi game không lo học hành thì chỉ có đi ra công trường vác gạch thôi. Không phải thích đánh cái gì Vương Giả lắm sao, bây giờ đi kiếm mấy người làm nhân viên bốc vác lập thành đội đi đánh KPL là được rồi đấy."

Cả lớp cười ầm lên, Bối Doanh Doanh xích lại gần Du Hàn, nhỏ giọng hỏi:

"Không phải cậu nói Tăng Đống đưa tờ đề ôn tập cho cậu sao, sao cậu ấy vẫn làm bài được thấp điểm thế?"

"Do cậu ta đần."

"..." Thật sự như vậy sao.

-

Sau khi hết tiết, Bối Doanh Doanh hỏi: "Du Hàn, buổi trưa cậu đều ăn cơm ở dưới căn tin à?"

"Ừm." Anh đang làm bài, một lúc sau không nghe thấy cô gái nhỏ nói câu tiếp theo, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô đang do dự vẻ muốn nói rồi lại thôi.

"Sao thế?"

Bối Doanh Doanh chớp chớp mắt, đầu ngón tay khẽ níu chặt vào nhau.

"Buổi tối sau khi tan học... Cậu có rảnh không? Cảm ơn cậu đã chỉ mình làm bài, mình muốn mời cậu ăn bữa cơm."

Khoảng thời gian này cô xin ở lại trường học thêm tiết tự học buổi tối, cho nên thường ăn cơm tối ở trong trường luôn.

Con ngươi đen nhánh của anh dừng trên gương mặt của cô, anh không nói gì. Cô gái nhỏ thấy phản ứng này của anh, bối rối bổ sung thêm:

"Tất nhiên không chỉ có hai người bọn mình, mình có rủ cả Kỷ Diệu, cậu gọi thêm Tăng Đống và Lạc Phàm cùng đi nha, mọi người cùng nhau ăn uống sẽ rất vui."

Cô khẽ cười.

Sắc mặt anh trầm xuống, sau đó khôi phục như bình thường: "Tùy cậu."

"Vậy coi như cậu đồng ý rồi đó nha, đến lúc đó cậu nhớ gọi Tăng Đống và Lạc Phàm đi chung đó."

Du Hàn cúi đầu xuống tiếp tục làm bài của mình, ngón trỏ và ngón giữa chuyển động, bút mực đen tạo thành một đường vòng cung trên tờ giấy.

Cô nhìn dáng vẻ ngầm thừa nhận của anh, vui vẻ mím môi, đứng dậy đi vệ sinh.

Cô đi vào phòng vệ sinh, lúc đang thả lỏng suy nghĩ, bỗng nghe thấy hai nữ sinh ở cửa phòng vệ sinh nhỏ giọng nói chuyện.

"Lần này kiểm tra sao cậu chỉ làm được có 81 điểm."

"Haiz, mình cũng không biết, nhưng mà cậu có thấy điểm số của lần kiểm tra lần này rất ngộ không? Nhiều người đáng lẽ ra phải được điểm cao thì không được, ngược lại có một vài người bỗng nhảy vọt điểm cao hơn bình thường rất nhiều."

"Đúng vậy, sao Bối Doanh Doanh kia làm bài được 90 điểm nhỉ? Cũng giỏi ra phết."

"Không phải đâu, cậu tưởng điểm số này là cậu ta tự mình làm được chắc? Cậu nghĩ xem cậu ta ngồi cùng bàn với ai..."

Giọng nói của hai người từng câu từng chữ rõ ràng rơi vào trong tai Bối Doanh Doanh.

Cả người cô run lên, cảm giác trong cổ họng đắng chát.

Cô đi ra ngoài, hai nữ sinh kia thấy cô lập tức giật mình, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Bối Doanh Doanh không nói gì, cô đi ra nhà vệ sinh đi lại bồn rửa tay, nghĩ lại những lời bọn họ vừa nói, khẽ hít vào một hơi.

Học dốt cho dù thi được điểm cao cũng rất khó được người khác công nhận.

-

Toàn bộ tiết học buổi chiều kết thúc, mọi người lục đục đi xuống căn tin, Du Hàn nói anh phải xuống phòng làm việc của giáo viên đưa tài liệu trước, cô nói không sao hết, cô ở phòng học chờ anh.

Sau khi Du Hàn đi xuống dưới lầu, Bối Doanh Doanh dọn đồ vào cặp sách, Kỷ Diệu quay xuống tiếc nuối nói với cô: "Xin lỗi nhé Doanh Doanh, tối nay mình không đi ăn cùng các cậu được rồi. Không phải Lão Trương nói phải sửa lại mấy câu sai trong bài kiểm tra vừa rồi trước giờ tự học buổi tối sao? Mình còn chưa làm xong."

"...Không sao, hôm khác bọn mình lại đi."

Sau khi Kỷ Diệu rời đi, Bối Doanh Doanh ngồi trước bàn ngẩn người, có một bạn học nữ trắng trẻo buộc tóc đuôi ngựa, tên là Cố Anh, cậu ấy bầm bài kiểm tra và bút đi về phía cô.

"Doanh Doanh cậu có rảnh không?" Trên mặt cô ấy đầy vẻ chờ mong.

Bối Doanh Doanh gật đầu, Cố Anh đặt bài kiểm tra xuống bàn để trước mặt cô, "Mình có thể hỏi cậu mấy câu không? Rất nhanh thôi, không làm mất thời gian của cậu đâu..."

"?!"

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người hỏi cô cách làm một bài toán!

"Cậu ngồi đi" Bối Doanh Doanh dịch qua nhường chỗ cho Cố Anh, Cố Anh hỏi mấy bài toán, Bối Doanh Doanh đều kiên nhẫn giảng lại cho cô ấy.

"...Vì vậy đáp án cuối cùng là đáp án A, cậu hiểu chưa?"

Cố Anh gật đầu như giã tỏi, "Ừm, mình hiểu rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé."

Bối Doanh Doanh được bạn học thổi phồng đến mức mặt hơi đỏ, vội nói không có gì, Cố Anh đanh định đứng dậy rời đi, phía trước truyền đến tiếng nói cười của mấy nữ sinh.

"Chao ôi, đây không phải Cố Anh nằm trong top 100 của năm sao, vậy mà bây giờ lại đi hỏi bài người khác? Thật hiếm thấy đấy, bình thường không phải kiêu ngạo lắm sao?"

Liên Lâm đang nhai kẹo cao su, hai tay khoanh trước ngực, đi đến. Cô ta xõa tóc, mặc áo sơ mi, cúc áo trước ngực mở ra, làm tăng thêm mấy phần gợi cảm.

Liễu Tuyết cũng đi bên cạnh, trên mặt hai người đều là nụ cười mỉa mai.

Tay cầm bút của Cố Anh nắm chặt, cô ấy cúi thấp đầu không nói gì.

Liễu Tuyết cười cười, đầu lưỡi kéo kẹo cao su lại vào trong miệng, giọng nói lạnh hơn mấy phần:

"Bọn tôi đang nói chuyện với cậu đấy, câm à?"

Bối Doanh Doanh nhìn sắc mặt của Cố Anh, dường như cô thấy được chính mình lần đó bị bắt nạt.

Liên Lâm và Liễu Tuyết vốn định đến đây trêu chọc Cố Anh, lại thấy Cố Anh sống chết không nói câu nào, xì khẽ một tiếng, định quay người bỏ đi thì lại nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng khác cất lên:

"Cậu ấy không phải là người đứng nhất trường, nên tất nhiên sẽ có chỗ không hiểu, hỏi vấn đề mình không biết không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Hai người quay đầu lại, đối diện với con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Bối Doanh Doanh.

Cô gái nhỏ đứng lên, lưng thẳng tắp nhìn vào mắt của bọn họ, lên tiếng nói.

Cố Anh quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, cô ấy cũng rất ngạc nhiên. Cô ấy bị dọa sợ đến mức lập tức nắm chặt tay Bối Doanh Doanh, ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

Liên Lâm và Liễu Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của Bối Doanh Doanh, ngạc nhiên bật cười: "Tôi không nghe nhầm đấy chứ, bé thỏ trắng bình thường không dám đáp trả không dám mắng người hôm nay lại lên tiếng bảo vệ bạn học?"

Trong lớp học chỉ còn lại vài bạn học, lúc này đều quay lại nhìn về phía này.

Cố Anh vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay Bối Doanh Doanh, "Cậu đừng nói nữa, mình không sao..."

Bối Doanh Doanh quay lại nhìn Cố Anh, đau lòng cầm ngược lại tay cô bạn, đối diện với hai người trước mặt, nói:

"Đôi khi, không nói… không có nghĩa là sợ hãi, chỉ là không muốn phí nước bọt nói với những người không hiểu đạo lý thôi."

Liễu Tuyết nghe thấy vậy, nhướng mày, "Bối Doanh Doanh, cậu cũng rất khá đấy?"

Liên Lâm cười cười, "Hôm nay bọn tôi không tìm cậu gây phiền phức, vậy mà cậu lại chủ động tự tìm đến cửa. Sao thế, ngồi cùng bàn với Du Hàn lâu rồi nên thật sự cho rằng bản thân tìm được chỗ dựa rồi à?"

Liễu Tuyết cúi đầu liếc thấy bài kiểm tra được 90 điểm ở trên bàn của Bối Doanh Doanh, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường:

"Cậu tưởng mọi người không biết điểm số này của cậu từ đâu mà có sao?"

Liễu Tuyết và Liên Lâm hôm nay bị thầy chủ nhiệm phê bình, nên lúc này lòng đố kỵ của bọn họ vô cùng cao.

Bối Doanh Doanh ngẩn người: "Đây là tự mình làm."

"Tự cậu làm? Lừa ai thế? Chắc chắn cậu nhìn bài Du Hàn đúng không? Có bạn cùng bàn là học bá sướng vậy đó, tùy tiện nhìn hai câu đều là đáp án đúng."

"Nếu tôi là cậu, được điểm số này sẽ lén vui mừng thôi, không có mặt mũi đi giảng bài lại cho người khác đâu."

"Các cậu đừng có nói lung tung, vừa rồi Doanh Doanh chỉ bài mình đều đúng hết đấy!" Cố Anh tức đến mức hai mắt đều đỏ lên.

Bối Doanh Doanh nhớ lại buổi tối cuối tuần Du Hàn đưa cho cô đề bài ôn, cảm giác cổ họng đắng nghét, không biết nên phản bác thế nào.

Cô đúng là được biết "Đáp án" trước.

Lúc Bối Doanh Doanh đang suy nghĩ, đột nhiên cổ tay cô bị người khác nắm lấy.

Cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Du Hàn, lúc đang kinh ngạc, anh nắm chặt lấy cổ tay cô kéo cô ra phía sau.

"Du Hàn..."

"Không phải nói không tốn nước bọt với người không biết nói đạo lý sao?" Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp của anh trong nháy mắt đã an ủi tâm trạng trập trùng của cô.

Cô ngẩn người, nghe thấy câu tiếp theo của anh:

"Tự mình làm tốt, không cần phải giải thích với người khác."

Liên Lâm và Liễu Tuyết thấy Du Hàn đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên không thốt ra lời.

Chỉ thấy Du Hàn một tay nắm chặt cô tay Bối Doanh Doanh, một tay khác xách cắp sách của cô lên, sau đó ánh mắt lạnh lùng quét về phía bọn họ, môi mỏng khẽ mở:

"Đôi khi, tôi không hiểu mấy cậu lấy loại thành tích gì mà dám đi chất vấn người khác."

"Người với người không giống nhau."

"Có một số người, cho dù có được ngồi bên cạnh học bá, cũng chỉ có thể làm bài được bốn mươi, năm mươi điểm thôi."

Liên Lâm và Liễu Tuyết lập tức bị anh nói đến á khẩu không thể đáp trả lại được.