oang, mày thật sự thừa hưởng gen di truyền từ bố mày đấy."
"Rầm ——" A Tầm ngã ra mặt đất, ngay sau đó mặt cậu ta lập tức hứng trọn một cú đấm.
Cậu ta ngạc nhiên che lỗ mũi đang chảy máu, không ngờ Du Hàn dứt khoát đánh người như vậy, cậu ta định vùng dậy nhưng lại bị Du Hàn đè mạnh xuống đất.
A Tầm đối diện với con ngươi hung ác của Du Hàn, đôi mắt đó thật sự tàn bạo đến đáng sợ.
Du Hàn nhìn cậu ta, giọng anh lúc này đã lạnh đến đấy vực.
"Nói đủ chưa?"
"Nếu mày vẫn không biết sợ, hôm nay tao có thể cho mày đi bệnh viện thêm một lần nữa."
Con ngươi của A Tầm co lại, cậu ta nhớ lại chuyện lần trước giữa hai người bọn họ, cười cười, "Mày đúng là không sợ nhỉ."
Toàn bộ người trong quán ăn đều nhìn về phía này, không ai dám tiến lên khuyên can. Bối Doanh Doanh nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Du Hàn, hoảng hốt nhảy dựng lên, cô liều lĩnh tiến lên, khẽ nắm lấy ống tay áo của anh, giọng nói run run: "Du Hàn, cậu đừng như vậy..."
Anh quay đầu, đối diện với anh là đôi mắt đỏ au của cô gái nhỏ.
Cô bị dọa sợ rồi.
Đáy mắt anh lướt qua một tia bối rối, hầu kết khẽ chuyển động, anh cố gắng đè nén cảm xúc đang mất khống chế, sau đó bỗng buông tay, đứng lên cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất:
"Không muốn chết thì cút cho tao."
Ông chủ của quán ăn vội vàng đến khuyên giải, A Tầm đứng lên, liếm liếm hàm răng, làm như không có chuyện gì: "Nếu người nào đó đã không muốn nhìn thấy tao vậy thì tao sẽ không quấy rầy người ta ăn cơm nữa vậy."
Trước khi tên A Tầm rời đi, vẫn như bình thường cười điệu cười cà lơ phất phơ, hạ giọng nói nhỏ với Du Hàn:
"Không ngờ một thằng bạo lực như mày, còn có đứa con gái dám đến bên cạnh mày."
-
Lúc hai người đi ra khỏi quán ăn nhanh, Du Hàn im lặng, gương mặt anh căng cứng.
Màn đêm buông xuống, hai người đi bộ trở lại trường học, bởi vì đã sắp đến giờ tự học buổi tối, cho nên trên đường cũng không có nhiều người.
Bối Doanh Doanh đi theo phía sau anh, nhìn cái bóng kéo dài trên mặt đất của anh, tâm trạng cũng chùng xuống theo.
Hai người băng qua một con hẻm tối, một lúc sau, cuối cùng cô cũng đuổi kịp chạy lên đi bên cạnh anh.
"Du Hàn, cậu vẫn còn tức giận chuyện nam sinh vừa rồi sao?"
Cô cẩn thận hỏi anh.
Bối Doanh Doanh thấy anh không trả lời, cô tiếp tục an ủi: "Không sao đâu, thật ra không sao hết á. Cậu không cần thiết phải ra tay với loại người đó, cứ lơ họ đi là được..."
Anh bỗng dưng đứng lại.
Ánh mắt chuyển về phía cô.
Môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh tanh:
"Bối Doanh Doanh, cậu thật sự không biết sợ đúng không?"
"Hở..." Cô lơ mơ nhìn anh, đột nhiên cổ tay bị anh nắm lấy.
Anh bước về phía trước hai bước, ép cô lùi về phía góc tường. Cô ngước mắt lên đối diện với con người sâu thẳm không thấy đáy của anh, ánh mắt đó khiến cho người ta phải toát mồ hôi lạnh.
Anh hơi dùng lực, đau đớn khiến cô phải nhíu mày. Cô nhìn sắc mặt của anh bỗng thay đổi, cô hít hít mũi nức nở:
"Du Hàn, đau..."
Anh cụp mắt, hầu kết nhấp nhô, khàn khàn nói:
"Tôi của hiện tại, có phải cũng giống như lúc nãy ở trong quán ăn khiến cậu thấy sợ hãi không?"
Cô gái nhỏ cắn môi không nói gì, sau đó cô nghe thấy tiếng cười lạnh của anh, "Chắc hẳn có không ít người từng nhắc nhở cậu tôi là người thế nào rồi nhỉ, quái gở lầm lì, bạo lực biến thái. Bọn họ còn nói cậu phải cách xa tôi một chút, đúng không?"
Cô run run nói: "Không phải đâu..."
Anh nhếch môi, cảm giác cổ họng đắng chát, "Cần tôi phải nói cho cậu sao —— "
"Bọn họ nói không sai... Tôi là người như vậy đó."
Anh vẫn nhớ, lần đầu khi anh mới vào lớp, lúc đó anh quen được rất nhiều bạn bè.
Nhưng có một ngày, không biết vì sao thông tin anh là con trai của một tên cuồng bạo lực gia đình truyền ra khắp cả lớp. Tất cả mọi người đều nói, cha nào con nấy nên anh nhất định cũng ghê tởm giống bố mình.
Khoảnh khắc đó anh mất đi tất cả bạn bè, bị mọi người cô lập, phỉ nhổ.
Thậm chí giáo viên cũng chán ghét anh, sắp xếp cho anh ngồi một mình một bàn.
Không có ai ngồi cùng bàn với anh, không có người nào nói chuyện với anh, tất cả các hoạt động tập thể, anh đều bị gạt qua một bên. Cho dù như vậy, ánh mắt khác thường cùng tiếng bàn tán sau lưng anh chưa từng dừng lại.
Kể từ đó, anh hoàn toàn sống khép mình, tính cách cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
Anh hút thuốc uống rượu, đánh nhau trốn học, ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Dần dà, mọi người chuyển từ ghê tởm anh sang sợ hãi anh.
Nhưng dù sao thì tất cả mọi người cũng cho rằng anh là người như vậy, không phải sao?
Thay vì bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân thì khiến cho tất cả mọi người không dám đến gần không phải tốt hơn sao.
Mãi về sau khi lên cấp ba và chuyển sang một môi trường hoàn toàn mới, anh mới khoát lên vẻ mặt âm u ngụy trang cho bản thân.
Nhưng mà vừa rồi, cô vẫn nhìn thấy được dáng vẻ chân thật nhất của anh.
Đó là bộ mặt ngay cả anh cũng không muốn tự mình đối mặt.
Nghe thấy những lời đó, Bối Doanh Doanh ngước nhìn anh, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Không, không phải như vậy...
Du Hàn bỗng buông tay ra, che giấu vẻ cô đơn nơi đáy mắt, xoay người đi về phía trước, đi được hai bước anh bỗng đứng lại.
Cô nhìn bóng lưng của anh, mấy giây sau nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh.
"Bây giờ biết tôi là loại người gì rồi... Thì cách xa tôi một chút."