Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 12: Chỉ có thể yêu sớm với tôi




Tiêu Tử Mặc sửng sốt một lúc, ánh mắt nhìn vào trong lớp đảo một vòng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó cậu ta nhìn Du Hàn, giọng điệu có chút không tình nguyện.


"Vậy... Cậu giúp tôi mang những thứ này để lên bàn Bối Doanh Doanh được không?"


Du Hàn cụp mắt, liếc qua đồ trong tay cậu ta sau đó ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:


"Tôi không rảnh."


Tiêu Tử Mặc: "..."


Du Hàn trực tiếp quay người, Tăng Đống cười cười hai tiếng, vỗ bả vai của Tiêu Tử Mặc: "Anh Hàn vừa ngủ dậy, tâm tình không tốt, cậu đừng để ý."


Tiêu Tử Mặc khẽ xì một tiếng, đè sự tức giận trong lòng xuống: "Vậy cậu giúp tôi chuyển đồ, được không?"


Tăng Đống nhìn đồng hồ, "Ai da, tôi phải đi lấy nước, sắp không kịp rồi chuẩn bị đến giờ đọc sách buổi sáng..." Cậu vừa nói vừa đuổi theo Du Hàn.


Tiêu Tử Mặc: "..."

-

Du Hàn đi đến phòng đun nước sôi rót đầy nước, Tăng Đống cũng nhanh chóng chạy theo, "Anh Hàn, anh có cảm thấy Tiêu Tử Mặc không bình thường không."


Anh liếc Tăng Đống một cái, "Mày muốn nói cái gì?"


Tăng Đống vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, bấm ngón tay tính toán, chậc chậc hai tiếng:


"Theo em quan sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là cậu ta có ý với Bối Doanh Doanh."


Du Hàn nghe vậy sắc mặt hơi cứng lại, sự lạnh lẽo dưới đáy mắt nhiều hơn mấy phần. Tăng Đống không để ý, tiếp tục phân tích cho suy nghĩ của mình: "Anh thấy đồ hôm nay cậu ta mang đến không, là đồ ăn sáng với quà tặng. Cái này rõ ràng là muốn theo đuổi Bối Doanh Doanh còn gì, nếu không thì ai vô duyên vô cớ đưa những thứ này chứ. Anh Hàn, anh nói xem em phân tích có đúng không?"


"Nhưng mà ngoài anh ra, Tiêu Tử Mặc được bình chọn là nam thần đẹp trai nhất đó. Bối Doanh Doanh với cậu ta cũng rất xứng đôi, nếu hai người bọn họ yêu sớm có khi sẽ có một khoảng thời gian oanh liệt..."


Cậu ta còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cười của Du Hàn, quay đầu lại yên lặng nhìn anh:


"Mày cũng biết phân tích đấy."


"Ha ha không phải vậy sao."


"Vậy mày thử phân tích cho tao nghe xem thời gian tạo lại tài khoản game của mày mất bao lâu?"


"..."


Hai chân Tăng Đống mềm nhũn: "Anh Hàn tha cho mạng chó của em một lần đi anh, tất cả gia tài của em đều ở trong đó..."


-


Trở lại phòng học, Du Hàn quay lại chỗ ngồi, anh thấy trên mặt bàn có đồ ——


Những đồ này giống với mấy thứ tên Tiêu Tử Mặc kia mới cầm trên tay.


Cũng đúng thôi, tùy tiện nhờ một bạn học này chuyển giùm là được.


Anh quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ vẫn nằm gục xuống bàn, dường như ngủ rất say, thân hình nhỏ nhắn nhấp nhô đều đều do hô hấp, hệt như một con mèo sữa nhỏ.


Một lúc sau, tiếng chuông vào tiết đọc sách buổi sáng vang lên, Bối Doanh Doanh thức giấc khi nghe tiếng chuông.


Cô dụi mắt, buồn ngủ nhìn đống đồ trên bàn, "Hửm, đây là cái gì..."


Cô thắc mắc nhìn về phía Du Hàn.


Nam sinh lạnh nhạt nhìn lên, lạnh giọng nói:


"Không biết."


Kỷ Diệu nghe thấy Bối Doanh Doanh hỏi, cô ấy quay đầu lại, giải thích với cô là Tiêu Tử Mặc ở lớp bên cạnh đưa, "Doanh Doanh, không phải cậu và Tiêu Tử Mặc..."


Bối Doanh Doanh vội vàng phủ nhận: "Cậu đừng nói lung tung!"


Cô nhìn đồ ăn sáng trên bàn, cũng không định động vào, cầm túi quà màu hồng bên cạnh, mở ra lấy đồ bên trong.


Du Hàn ở bên cạnh đang đọc sách, lần nữa ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn sang.


Bối Doanh Doanh lấy ra một phiếu đánh dấu sách làm từ tiêu bản lá cây, còn có một phong bì thư màu hồng.


Cô hơi bất ngờ, quay đầu nhìn về phía Du Hàn, nhưng một giây trước đó Du Hàn đã nhanh chóng thu ánh mắt lại. Cô cho phong bì vào ngăn kéo, xé niêm phong rồi lấy thư ra.


Du Hàn lần nữa rất tự nhiên quay đầu nhìn.


Anh thấy cô gái nhỏ nhanh chóng đọc bức thư, sau đó nhét thư trở lại trong bao thư, hai tai thoáng đỏ lên.


Nam sinh thấy cô như vậy, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.


Thư tình?


Trong lòng anh cười lạnh một tiếng.


Đầu năm nay còn có người ngây thơ như vậy.


-


Sau khi giờ đọc sách buổi sáng kết thúc, Du Hàn đang giải câu hỏi Olympic Toán học, nói với cô gái bên cạnh: "Tổ trưởng vừa đến bảo cậu nộp vở bài tập."


"Được," cô lấy vở bài tập trong cặp sách ra, "Đợi mình một chút, mình đi ra ngoài làm cái này đã."


Cô đứng lên đi ra ngoài lớp, đi qua bên lớp 11.2, kéo một bạn nữ lại hỏi.


"Chào cậu bạn học, cậu có thể giúp mình gọi Tiêu Tử Mặc ra đây không?"


Bạn học nữ kai quay đầu lại hô vào trong lớp một tiếng, Tiêu Tử Mặc ngồi dãy bàn cuối ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của người đứng ngoài cửa, lập tức đứng lên.


Mấy nam sinh ngồi bên cạnh đều cười trêu ghẹo, Tiêu Tử Mặc không để ý đến bọn họ, thẳng lưng ưỡn ngực đi ra ngoài.


"Này, Doanh Doanh, cậu thấy đồ mình đưa cho cậu chưa?"


"Ừm..."


Bối Doanh Doanh cảm giác được các bạn học của lớp 11.2 đều đang nhìn cô, mặt cô hơi đỏ lên, suy nghĩ một lúc vào thẳng chủ đề: "Cảm ơn cậu về đồ ăn sáng, sau này cậu không cần mua cho mình đâu, mình ăn ở nhà rồi."


"Không sao đâu, là mình cảm thấy có lỗi với cậu..."


Bối Doanh Doanh cố nở nụ cười, lắc đầu, "Mình đã đọc thư xin lỗi của cậu rồi, mình không có tức giận, thật ra mình cũng không biết bản thân bị dị ứng cồn, không thể nào trách cậu được."


Tiêu Tử Mặc cười khổ, biểu đạt sự áy náy của mình: "Vậy chúng ta còn có thể làm bạn không?"


"Ừm."


Tiêu Tử Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng cô nói phải quay lại lớp chuẩn bị làm bài kiểm tra, không ngờ quay đầu thấy Du Hàn từ trong lớp đi ra.


Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn về phía cô, bốn mắt chạm nhau, sau đó anh rời ánh mắt rồi đi xuống cầu thang.


Bối Doanh Doanh sửng sốt, có một loại cảm giác không nói thành lời đang dâng lên trong lòng cô.


Cô đang định rời đi, Tiêu Tử Mặc lần nữa lại nói: "Bây giờ cậu... Ngồi cùng bàn với Du Hàn à?"


Cô gật đầu, Tiêu Tử Mặc do dự mấy câu, mở miệng nhắc nhở:


"Du Hàn không phải là người dễ dây vào đâu, hơn nữa cậu ta là người lòng dạ thâm sâu, mình cảm thấy cậu..."


Cậu ta còn chưa nói hết câu, cô gái nhỏ đã ngắt lời: "Mình chưa kịp ôn bài nữa, đi trước nha."


Tiêu Tử Mặc đành phải nuốt nửa câu còn lại xuống cổ họng: "...Được."


-


Tiếng chuông báo hiệu vào tiết học đầu tiên vang lên, Lão Trương kẹp nách một chồng bài kiểm tra uy phong lẫm liệt đi vào lớp, vừa mở miệng lập tức nói ——


"Chuẩn bị kiểm tra!"


Đám học sinh gào thét than thở, tự giác cất hết sách vở trên bàn, Bối Doanh Doanh căng thẳng xoa xoa lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu.


Cô quay đầu nhìn nam sinh vẫn đang nằm sấp trên bàn, sau đó khẽ giật ống tay áo của anh.


"Du Hàn, đến giờ kiểm tra rồi..."


Anh ngước mắt lên, nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ tiếp.


Bối Doanh Doanh: "..."


Lão Trương phát bài kiểm tra, đi đến bàn của bọn họ, nhìn thấy Du Hàn như vậy ông cũng không nói gì.


Cô cầm bài kiểm tra, cũng không rảnh bận tâm người khác, bắt đầu vùi đầu làm bài.


Ba câu hỏi chọn đáp án đúng, ba câu điền vào chỗ trống, hai bài toán lớn, thời gian làm bài trong vòng một tiết.


Cô làm bài, như kỳ tích xuất hiện, cô phát hiện đề kiểm tra này giống với đề ôn tập hôm qua Du hàn đưa cho cô làm!


Bời vì hôm qua đã làm đã làm đề tương tự, nên hôm nay cô cảm giác như cá gặp nước, làm bài rất trôi chảy.


Đến khi cô bắt đầu giải bài toán lớn, Du Hàn cuối cùng cũng tỉnh. Anh uống một ngụm nước, đầu tiên anh quay qua nhìn xem cô làm bài đến đâu rồi, sau đó mới bắt đầu làm bài của mình.


Cô giải xong bài toán đầu tiên, anh cũng bắt đầu giải bài toán lớn.


Mà khi cô giải đến bài toán cuối cùng, anh đã làm xong toàn bộ bài kiểm tra, lại nằm sấp xuống ngủ tiếp.


Cô đột nhiên thấy may mắn trước đó anh đã nằm ngủ một lúc, nếu không anh bắt đầu làm cũng một lúc với cô, cô nhìn thấy anh viết nhanh như vậy chắc chắn sẽ rất hoảng loạn.


Đây là cảm giác phiền não khi ngồi cùng bàn với học bá.


-


Sau khi hết tiết, nộp bài kiểm tra xong, Bối Doanh Doanh xoay người nhe răng cười rất tươi với Du Hàn.


"Cảm ơn cậu hôm qua đã chia sẻ đề ôn với mình, bài hôm nay mình đều biết làm hết."


"Ừm." Anh chỉ lạnh nhạt đáp lại, không hề ngẩng đầu, tiếp tục giải đề toán Olympic.


Cô cảm thấy có chút khó hiểu, có phải hôm nay tâm trạng của anh không được tốt không?


Đúng như cô nghĩ, tiết sau đó anh cũng đều không nói với cô câu nào, thậm chí còn không hề đáp lại lời của cô.


Cô không dám hỏi, cũng chỉ có thể yên lặng dằn lòng xuống.


-


Hết tiết thứ hai, là nghi thức chào cờ. Một biển người chen chúc xuống dưới lầu, Bối Doanh Doanh chậm rãi di chuyển bước chân.


Mấy bạn học nữ đi bên cạnh cô đang phấn khích trò chuyện với nhau:


"Nghe nói lát nữa Du Hàn sẽ phát biểu dưới cờ đó?! A a a a phấn kích quá!"


"Đúng vậy, đẹp trai chết đi được, đây là lần duy nhất trong cuộc đời này mình mong chờ đến giờ chào cờ đấy."


"Hy vọng lát nữa cậu ấy có thể nói lâu một chút, năm ngoái nghe giọng cậu ấy còn chưa đã."


Đoạn hội thoại của bọn họ rơi vào tai Bối Doanh Doanh, cô ngạc nhiên, hóa ra hôm nay Du Hàn sẽ phát biểu?


Không hiểu tại sao nhưng trong lòng cô cũng dân lên một chút chờ mong.


Cùng lúc đó, Du Hàn đi đến bên dưới sân khấu, thầy chủ nhiệm khoanh tay đứng đằng sau anh, sau đi đến trước mặt anh, nhìn trái nhìn phải một chút ——


"Giấy soạn sẵn bài phát biểu của em đâu???"


"...Em không mang theo."


Trong lòng thầy chủ nhiệm như có gì đó rơi lộp bộp, tức đến nỗi phát điên.


"Du Hàn, em lại muốn làm trò gì tự hủy hoại mình đây hả, lần này em đừng có mà nghĩ đến chuyện kéo danh tiếng của cả lớp xuống!"


Ông tận tình khiên nhẫn khuyên bảo: "Lần này em nói một chút chuyện làm thế nào để học giỏi toán lý hóa, chia sẻ kinh nghiệm học tập, tờ giấy em viết trước đó thầy đã đọc qua rồi, bài đó em viết rất được, em cứ dựa theo những gì đã viết là được?"


"..." Du Hàn nhướng mày, thuận miệng bịa chuyện: "Tờ giấy đó rơi mất rồi."


"Rơi, mất, rồi." Vậy chủ nhiệm xuýt chút là hộc máu, "Vậy em..."


"Không sao, em biết em đã viết cái gì." Anh quay đầu nhìn thầy chủ nhiệm đang suy sụp, "Lần này em sẽ phát biểu thật là tốt."


-


Nghi thức chào cờ chính thức bắt đầu, sau khi hát quốc ca xong, phần mọi người mong đợi nhất cũng đã đến.


"Được rồi, chúng ta cùng chào đón bài phát biểu dưới cờ của bạn học Du." Người chủ trì còn chưa kịp nói "Hãy cho một tràng pháo tay chào mừng bạn học Du", đám học sinh ở dưới đã điên cuồng nhiệt liệt vỗ tay không ngớt."


Bối Doanh Doanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu


Bời vì giới hạn chiều cao của bản thân nên cô được xếp thứ hai trong hàng của lớp, vì vậy cũng có thể nhìn rõ sân khấu.


Mấy giây sau, đôi chân dài của Du Hàn dạo chơi trên sân khấu, Anh mặc bộ đồng phục đơn giản sạch sẽ, thân hình cao ráo, mày kiếm mắt sáng, mỗi một đường nét trên người anh đều gần như hoàn hảo không khuyết điểm.


Bên dưới có mấy em học sinh nữ che miệng xì xào bàn tán, không ngừng chớp đôi mắt sáng như sao.


"Đẹp trai quá đi, hot boy có khác."


"Sao anh ấy không cầm bản thảo, hay là không cần cầm giấy luôn, đỉnh quá đi."


"Đừng ồn ào nữa, yên lặng để nghe nào."


Thầy chủ nhiệm đứng bên dưới sân khấu cau mày nín thở, cảm giác của ông lúc này như nửa bước chân đã bước ra khỏi vách núi, loại cảm giác “mạng sống như treo trên sợi tóc…”


Ánh mắt Du Hàn quét một lượt bên dưới sân khấu, anh trầm giọng nói: "Chào tất cả mọi người, tôi là Du Hàn lớp 11.3. Hôm nay chủ đề phát biểu dưới cờ của tôi là —— "


Anh dừng một giây, ánh mắt rơi lên người cô gái nhỏ đứng đầu hàng của lớp bọn họ.


"Bàn luận tác hại của việc yêu sớm đối với chuyện học tập."


Mọi người: ??!!