*Chương có nội dung hình ảnh
Hành động này quả thực không đúng mực chút nào, nhưng anh ta vẫn cứ làm!
Món quà mà Trương Phong tặng là một cái ấm trà giá gần nghìn tệ nhưng thầy Tần còn chẳng thèm nhìn kỹ. Lý do gì mà món quà rẻ tiền của Tôn Hàn lại được thầy nâng niu hết mực như vậy?
Lại còn Trần Thanh Sương kia chẳng thèm nói chuyện với mấy bạn học cũ bọn họ, thế mà lại chuyện trò không dứt với Tôn Hàn. Điều đó lại càng khiến Trương Phong cảm thấy không thoải mái.
Thấy vậy Tôn Hàn gãi gãi mũi, gương mặt có chút ngại ngùng nhưng không nói gì cả.
Khi bức thư pháp Tôn Hàn đem tặng bị mở ra, bên trên cũng là tám chữ kia. Nét bút cũng uốn lượn như rồng bay phượng múa, lực bút mạnh mẽ có hồn.
"Vi nhân sư giả, tiên chính kỳ thân! Chậc chậc..."
Nhưng khi đọc xong tám chữ này, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Bức thư pháp mà Tôn Hàn tặng lại giống hệt bức mà Cổ Ngọc Phong tặng!
Đúng thật là...
Hai bức thư pháp giống hệt nhau, vậy thì chắc chắn phải có một bức là giả!
Không cần nghĩ cũng biết, ai cũng cho rằng Tôn Hàn tặng đồ giả!
"Được lắm Tôn Hàn, cậu lại đi mang đồ giả tặng thầy. Rốt cuộc cậu có hiểu tôn sư trọng đạo là gì không!"
"Nếu thầy mang bức thư pháp này đi cho bạn mình kiểm định rồi bị phát hiện là hàng giả thì phải làm thế nào?"
"Đúng đó, không có tiền thì thôi đừng bày vẽ quà cáp, đỡ mất mặt!"
"..."
Mặc dù những bạn học ngồi đó đều biết Tôn Hàn có thể đem tặng một bức tranh giả như vậy đã là không tệ rồi nhưng ai nấy đều buông lời châm chọc. Như thể mỉa mai anh được vài câu thì trong lòng họ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn vậy.
Cổ Ngọc Phong cũng kinh ngạc mất vài giây, trên mặt lộ vẻ không được tự nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, vẻ mặt thản nhiên nói: "Thật không ngờ em lại tặng thầy Tần món quà giống hệt một bạn học khác. Nếu sớm biết như vậy thì em đã mua một bức họa khác của Ngô Nguy để tặng thầy rồi!"
Câu này nghe qua thì không vấn đề gì nhưng ý tứ trong đó chính là vạch trần việc bức thư pháp Tôn Hàn tặng là giả còn của anh ta mới là thật.
Chẳng lẽ còn không phải sao?
Cổ Ngọc Phong có gia thế khủng, cho dù anh ta có tặng đồ giả thì cũng có thể biến thành đồ thật.
Còn một tên nghèo rớt mồng tơi như Tôn Hàn, cho dù có tặng đồ thật thì người ta cũng nghĩ đó là giả!
"Cho dù là đồ giả thì giá cũng phải mấy nghìn tệ, có mấy người trong các cậu dám mua món quà như vậy?", Trần Thanh Sương không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
Việc này... hình như cô ấy nói cũng phải.
Vẻ ngạo mạn của đám người kia cũng bớt đi được một chút.
Nói thật, rất nhiều người trong số họ đến tay không hoặc có mang quà cũng chỉ là những món mấy trăm tệ. Ai lại ngốc nghếch đi tặng thầy giáo chủ nhiệm cũ không còn chức vụ gì một món quà hơn nghìn tệ cơ chứ?
Nhưng vẫn có người không phục, ngoan cố nói: "Nhưng cũng không nên tặng đồ giả mà! Thà cứ tặng thứ gì nhỏ nhỏ nhưng cũng là thành ý còn hơn tặng đồ giả!"
Thấy Tôn Hàn bị xỉa xói đến nỗi một câu cũng không thốt ra được, không hiểu sao trong lòng Lý Tình cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô ta nhìn Tôn Hàn với vẻ cao ngạo nói: "Lẽ nào cậu không có lời nào giải thích sao? Cho dù là nhìn từ góc độ văn hóa, đồ giả cũng là một sự sỉ nhục. Cậu đem thứ này đến tặng thầy là có ý gì?"
Tôn Hàn đảo mắt, nhưng sau cùng vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Đồ giả thì vẫn là đồ giả thôi.