Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 406




Trong khoảnh khắc đó, Tôn Hàn cũng hơi lung lay, có khi nào La Thông đã mua đại một bức thư pháp giả cho anh.





Nhưng nghĩ kỹ lại thì không thể có khả năng này. La Thông dù gan có to bằng trời cũng không dám làm vậy!





Vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là bức thư pháp của Cổ Ngọc Phong này mới là giả!










"Tôn Hàn, sao nét mặt cậu lạ thế?", Trần Thanh Sương nhận ra sự khác thường của Tôn Hàn nên ân cần hỏi thăm.





Tôn Hàn định thần lại đáp: "Không có gì, chỉ là cảm thấy bạn trai Lý Tình quả là hào phóng. Bức họa quý giá như vậy cũng có thể đem tặng!"





Kiệt tác hậu duệ của Ngô Nguy cất giữ, hơn nữa lại là tác phẩm mà nhà thư pháp này nâng niu nhất thì gọi là bảo vật cũng chẳng phải nói quá.





Nhưng Trần Thanh Sương vẫn cảm thấy vẻ mặt cổ quái của Tôn Hàn không phải là do suy nghĩ vấn đề này, tuy nhiên cô cũng không nói ra.










"À, ban nãy hình như Tôn Hàn cũng tặng thầy một bức thư pháp, hay là lấy ra so sánh một chút?"





"Đúng đó, quà nghỉ hưu mà Tôn Hàn tặng thầy tôi thấy không phải thư pháp thì cũng là một bức thư họa, hay là lấy ra cho mọi người cùng xem đi!"





"Đúng đó, kể ra tôi cũng rất tò mò,. Tôn Hàn dù gì cũng từng làm ông chủ lớn, đến việc tặng quà cũng không bủn xỉn đấy chứ?"





Rất nhiều bạn học khác thấy Tôn Hàn nói chuyện với á khôi của lớp - Trần Thanh Sương như thể rất thân thiết nên thi nhau đòi Tôn Hàn đem quà của mình ra so.





Tôn Hàn là ai cơ chứ? Vừa mới ra tù thì móc đâu ra tiền?





Không cần nghĩ cũng biết quà anh tặng Tần Chính là một món đồ rẻ tiền, nói không chừng là thứ đồ vớ vẩn một hai trăm tệ mua ở chợ trời cũng nên.





Bọn họ hùa vào nói như vậy là muốn để Tôn Hàn mất mặt trước Trần Thanh Sương.





Chẳng lẽ bức thư pháp mà Tôn Hàn tặng lại so được với một góc, một phần vạn bức thư pháp quý giá của Ngô Nguy mà Cổ Ngọc Phong tặng chắc?





"Quà quý ở tấm lòng người tặng, không cần làm vậy đâu!", Trần Thanh Sương giải vây cho Tôn Hàn.





Trong lòng cô cũng hiểu rõ nếu lấy bức thư pháp Tôn Hàn tặng ra để so với bức thư pháp Cổ Ngọc Phong tặng thì đúng là không có cửa.





"Lý Tình và Ngọc Phong phải không, thầy cảm ơn món quà của các em. Nhưng trước đó thầy có nói rồi, sẽ không nhận những món quà đắt tiền, quy tắc này thầy không thể phá! Cho nên mặc dù thầy rất thích nhà thư pháp Ngô Nguy nhưng cũng không thể nhận món quà của hai em, tâm ý của hai em thì thầy xin nhận".





Lúc này Tần Chính mới mở lời, nhưng lại là lời từ chối món quà này.





Thực ra trong lòng Tần Chính đã dao động. Kiệt tác của nhà thư pháp Ngô Nguy là món bảo vật mà ông ấy luôn hằng mong ước có được. Có được bảo vật như vậy thì kiếp này của ông ấy cũng coi như mãn nguyện rồi.





Nhưng cho dù chỉ là một bức tranh giả phỏng theo cũng có giá trị vượt quá giới hạn mà ông ấy đề ra.





"Thầy Tần, giờ thầy đã nghỉ hưu rồi, đâu cần quan tâm đến vấn đề đó nữa. Bức thư pháp này là tâm ý của em và Lý Tình, không liên quan gì đến giá cả của nó cả. Chỉ có mấy trăm nghìn tệ, thầy không thể không nhận!", thế nhưng Cổ Ngọc Phong vẫn kiên quyết.





Một bên không nhận, một bên nhất định đòi tặng, hai bên rơi vào thế giằng co.





"Đúng vậy, thầy Tần, lúc thầy còn công tác bọn em tặng quà cho thầy còn bị nghi là hối lộ. Nhưng hiện giờ thầy đã nghỉ hưu rồi, bức thư pháp này là tấm lòng học trò, thầy cứ từ chối như vậy cũng không hay".





Lý Tình nói rồi đột nhiên nhìn về phía Tôn Hàn và Trần Thanh Sương nói tiếp: "Thực ra em cũng rất muốn xem xem rốt cuộc Tôn Hàn tặng thầy quà gì? Thầy vẫn luôn yêu mến Tôn Hàn mãi không quên!"





"Bất luận Tôn Hàn tặng thầy món quà gì, thầy đều thích", Tần Chính cười đáp.





Tôn Hàn vừa mới ra tù không lâu, kinh tế khó khăn là điều dễ hiểu, việc anh tặng một món quà không mấy giá trị cũng là điều dễ đoán, thậm chí đó còn có thể là một món đồ rẻ tiền bày bán ở chợ trời.





Nhưng thầy của anh thích, như vậy là đủ rồi.





"Để em đi lấy!"





Đột nhiên, người bạn học tên Trương Phong đứng dậy, đi tới chỗ ngăn tủ mà thầy Tần để món quà của Tôn Hàn rồi thay mặt đám người kia mở nó ra.