Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 408




Tất cả mọi người đều kinh ngạc!





Bức thư pháp Tôn Hàn tặng là thật?






vietwriter.vn



Nếu là kiệt tác của Ngô Nguy thì giá ít nhất phải từ ba trăm nghìn tệ trở lên!





Hơn nữa, đây còn là bức thư pháp mà Ngô Nguy quý nhất, chưa từng được bán trên thị trường, giá trị của nó ít nhất phải gấp ba lần các bức thư pháp khác của ông ấy.





Tôn Hàn lấy đâu ra tiền mà mua hàng thật cơ chứ?





Không ai tin nổi, mọi người chỉ cảm thấy Tần Chính nói vậy là để giữ thể diện cho Tôn Hàn.






vietwriter.vn



"Thầy Tần, không phải thầy hoa mắt rồi chứ. Bức thư pháp Tôn Hàn tặng sao có thể là thật được?", một người không tin nổi mà thốt lên.





Tôn Hàn tặng đồ thật thì khác nào nói Cổ Ngọc Phong tặng đồ giả!





Nếu đây là thật thì đúng là Cổ Ngọc Phong kia xấu hổ đến tận mấy đời, đây là việc anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận.





Bởi vậy nên Cổ Ngọc Phong lập tức biện hộ: "Thầy Tần, hay là thầy nhìn kỹ lại lần nữa xem. Bức họa này là em mua từ tay hậu duệ nhà họ Ngô, không thể là hàng giả được!"





Lý Tình cũng lo lắng ra mặt, nếu Cổ Ngọc Phong tặng đồ giả thì chẳng phải cô ta cũng mất mặt lây hay sao?





Cô ta cố tình tổ chức buổi lễ nghỉ hưu xa hoa này là tại sao? Còn không phải là vì muốn để đám bạn học trước đây thấy Lý Tình của hiện tại phất lên thế nào. Không chỉ có công việc tốt hơn tất cả các người mà còn có một người bạn trai mà các người nằm mơ cũng không có được.





Nói trắng ra thì Lý Tình phải sống cuộc sống thượng lưu hơn tất cả đám người đang ngồi đây!





Nhưng nếu bạn trai cô ta tặng đồ giả thì đây đúng là sẽ trở thành câu chuyện cười lưu truyền hậu thế!





Nghĩ tới đây, Lý Tình lập tức dõng dạc nói: "Thầy à, Ngọc Phong là người Mục Thành chúng ta. Hơn nữa, anh ấy có sự nghiệp, có vòng tròn quan hệ của mình! Thầy vì muốn giữ thể diện cho Tôn Hàn mà khăng khăng nói đồ anh ấy tặng là đồ giả. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của Ngọc Phong!"





"Không thể chấp nhận được!"





Những học sinh khác thi nhau bàn tán, họ đều cho rằng Tần Chính vì thiên vị Tôn Hàn nên mới nói như vậy. Còn món đồ Tôn Hàn tặng thì đương nhiên vẫn là đồ giả!





Bốp!





Đột nhiên Tần Chính đập bàn, gân cổ nổi lên, khảng khái nói: "Lý Tình, em đang nghi ngờ thầy sao?"





"Em không có, em chỉ cảm thấy..."





"Em cảm thấy Tôn Hàn là một kẻ rác rưởi, không xứng ngồi ăn cùng mâm với em đúng không?"





Không đợi Lý Tình giải thích, Tần Chính đã lớn tiếng quát. Sau đó, ông ấy giận dữ nói tiếp: "Tần Chính tôi bốn mươi bảy năm đi dạy học, có vô số học trò. Tần Chính cả đời này nói gì, làm gì đều không thẹn với lòng!"





"Từ thời còn đi học tôi đã yêu thích nhà thư pháp Ngô Nguy, tôi hiểu rõ như lòng bàn tay về thói quen và phong cách viết của ông ấy!"





"Ngay từ đầu, tôi đã nhận ra bức thư pháp Cổ Ngọc Phong tặng là giả. Mặc dù phỏng rất giống, loại giấy đó quả thực cũng là giấy Ngô Nguy dùng nhưng trong đó lại không có những thói quen đặc trưng của Ngô Nguy khi viết chữ, đó hoàn toàn không phải hàng thật!"



"Chỉ là vì nghĩ đến thể diện của mọi người nên tôi không nói ra!"