Chương 29: Cùng nhau về Thiên Nhai Cốc
“À! Anh này, chúng tôi thấy việc đi lại khó khăn, đường xá xa xôi, lại sợ cháu nhà khó khăn tìm kiếm, nên lần này chúng tôi quyết đi xin phép cho Trí Khương cùng đi với chúng tôi về núi Cấm Thuật xem như tìm hiểu nhà chúng tôi. Anh thấy như thế nào?”
“Việc này cũng thật là thuận tiện xem như cho hai đứa nó có thêm thời gian tìm hiểu nhau cũng như tình cảm sẽ ngày càng tiến thêm một bước.” Vũ Khánh Hoàng suy nghĩ sau đó đồng ý.
“Vâng việc này phải nhờ anh cho trí Khương xin phép nghỉ khoảng hai tháng. Chúng tôi dự định dùng xe ngựa để di chuyển nên thời gian mặc dù không dài nhưng chung quy đường xá xa xôi trắc trở. Một lần đi là một lần ngắm xem nhân thế.”
“Được việc này tôi sẽ kí đơn nghỉ phép cho Trí Khương để nó cùng đi với gia đình anh.”
“Vậy còn gì bằng!” Nhiên Phàm Phàm vui vẻ nói.
“Con cảm ơn nghĩa phụ!”
“Mời gia đình ra ăn một bữa cơm trưa rồi về.” Vũ Khánh Hoàng đề nghị.
“Vâng anh!”
Hai gia đình cùng nhau ra ngồi vào mân cơm dùng một bữa cơm thân mật.
Sau vài ngày chuẩn bị lương thực và xe ngựa, và đơn xin nghỉ phép của Đỗ Trí Khương được duyệt thì cả sáu người cùng nhau lên đường trờ về núi Cấm Thuật, Thiên Nhai Cốc.
Lúc này một cỗ xe ngựa đi trên đường cái, Đỗ Trí Khương đánh xe, Nhiên Như Như ngồi bên cạnh nói chuyện và chỉ đường. Trong xe thì bốn người cùng nhau mở cửa sổ, ngắm nhìn xem nhân gian lần này thay đổi như thế nào. Khoảng hai mươi ngày sau một ngọn núi to lớn hùng vĩ xuất hiện trước mặt họ.
“Khương ca, huynh đánh xe qua hường đó, có một con đường mòn lên núi, gia đình muội sống trong một cốc ở lưng chừng núi.” Nhiên Như Như chỉ tay giới thiệu và nói.
“Được rồi!”
“À! Đường núi quanh co, khó đi, huynh đánh xe chậm thôi cho đảm bào an toàn.”
“Được!”
Núi khá dốc nên đường lên Thiên Nhai Cốc cũng hơi quanh co. Mãi đến hai ngày sau tất cả mọi người mới đến trước cửa vào Thiên Nhai Cốc
Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ngựa nên Nhiên Bình Bình cùng vợ đi ra cửa vào Thiên Nhai Cốc. Lúc này ngoài Cốc có một cỗ xe ngựa đã dừng lại. Đỗ Trí Khương nhảy xuống xe cột xe ngựa vào một cái cây bên cửa vào cốc. Sau đó, Trí Khương bước đến xe đỡ Như Như xuống xe ngựa. Sau đó, Trí Khương lại vén màn xe lên, Nhiên Phàm Phàm đi ra và bước xuống, Huyền Ngọc Tú cũng bước xuống xe ngựa theo chồng. Cuối cùng hai người con trai cũng nhảy xuống xe ngựa.
“Cha, mẹ hai người về rồi, con còn nghĩ rằng cha mẹ không về kịp trước khi vợ con sinh!” Nhiên Bình Bình chạy ra mừng cả gia đình trở về.
“Dạ! Con chào cha mẹ về nhà!” Dương Ngọc Thy cũng cất tiếng chào.
“Ngọc Thy có mang à con?” Lúc này Nhiên Phàm Phàm mới chú ý đến đứng tại cổng Thiên Nhai Cốc, Ngọc Thy đang mang thai, cái thai khá là lớn có vẻ nội trong vòng bốn tuần thì có lẽ Ngọc Thy sẽ sinh.
“Thôi được rồi mọi người mau vào trong cốc ngoài này gió mái không tốt cho thai nhi.” Huyền Ngọc Tú nói, sau đó bước đến bên Ngọc Thy dắt con dâu vào trong.
Mọi người vào trong thì lúc này Nhiên Bình Bình mới chú ý đến đi cùng về với gia đình có một chàng trai, đang định mở miệng hỏi thì lúc này chàng trai đó nói:
“Dạ chào anh, em tên là Đỗ Trí Khương là bạn của Như Như.”
“Chào cậu.” Nhiên Bình Bình cũng khách sáo chào nột tiếng.
Đỗ Trí Khương cũng nhanh chóng đánh giá một lượt Thiên Nhai Cốc, phía đông có trồng cây lương thực, phía tây có cánh rừng, có chim thú đang cùng nhau sinh sống, một ngôi nhà được xây dựng giữa cốc.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn, Nhiên Phàm Phàm thì ôm đứa cháu nội Diên Diên của mình sau hơn một năm rưỡi không gặp. Nhiên Diên Diên dù gặp người lạ nhưng cũng không tỏa ra xa cách, không ngần ngại cho ôm một cái sau đó thì chạy về bên cha mẹ.
“Diên Nhi! Đây là ông bà các các cô chú bác của con. Chào ông bà vá các cô chú bác của con đi.” Nhiên Phàm Phàm kiên nhẫn giảng giải cho mình đây là ai, là ai.
Nhiên Diên Diên là một đứa trẻ ngoan và nghe lời từ nhỏ khi được cha mình nói nó cũng hiểu nên vội chào: “Con chào ông bà! Con chào cô ba, chú tư, chú út, chào chú!”
Hai bên cùng nhau kể cho nhau nghe về những chuyện đã xẩy ra trong suốt quá trình hơn một năm rưỡi di hành xa nhà.
Một lúc khi ngồi nói chuyện thì Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú vào nhà nghỉ ngơi một chút do đi đường xa mệt mỏi. Các anh em trong nhà thì lại tiếp tục nói chuyện.
“Thì ra cậu đây là hôn phu của em gái tui.”
“Đường đi đến đây cũng khó khăn nhỉ!”
“Cậu ở xa đây lắm à!”
“Đúng rồi anh hai, Khương ca ở cách đây hơi xa.”
“Thôi chưa gì mà đã bênh vực rồi, lấy nhau về nó ăn h·iếp cho.”
“Anh hai này!” Nhiên Như Như hơi ngại.
“Rồi cũng trưa rồi, vô làm đồ ăn đi nè, chi dâu đang mang thai lớn không tiện xuống bếp, chúng ta cùng xuống làm đồ ăn cho cả nhà nào các em.”
“Dạ anh hai!”
“Để em xuống phụ với ạ!”
“Cậu à! Biết làm gì không đó!” Nhiên Bình Bình như hơi tỏ vẻ lo ngại nói.
“Dạ được chứ anh, nhà em cũng ở một mình, không nói mình giỏi nhưng cũng xem như biết chút ít gì đó.”
“Ha! Ha! Ha! Nói vậy thì cùng xuống bếp anh em chúng ta tiếp tục trò chuyện.”
“Gia đình không dùng thịt sao?”
“Em chưa nói cho Trí Khương biết à?”
“Dạ chưa! Khương ca, gia đình muội sống ở Thiên Nhai Cốc hoàn toàn dùng đồ ăn chay, không dùng các loại thị, vì làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự sống của các loài, mẹ muội ngày trước cứu sống một vài loài động vật nên có lòng thương và từ đó gia đình muội không còn dùng thức ăn có thịt cá nữa, chỉ ăn các loại rau củ quả, các loại thực phẩm chay thôi.”
“À! Thì ra là vậy.” Đỗ Trí Khương cũng nhập gia tuỳ tục.
Sau đó cả nhà cùng nhau dùng cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một chút. Buổi chiều các anh trai ra đồng, Nhiên Như Như thì đưa Đổ Trí Khương đi thăm thú xung quanh Thiên Nhai Cốc sau đó đi dạo núi Cấm Thuật.
“Gia đình muội sống hơi tách biệt với mọi thứ, huynh thấy nơi này như thế nào?”
“Nơi này khá yên tĩnh, ta nghĩ nó giống như tiên cảnh chốn trần gian.” D(ỗ Trí Khương hơi cười nhẹ.
“Hihihi! Vậy huynh muốn nghĩ sao cũng được.”
Vài ngày sau mọi người cùng nhau sống bên nhau, Đỗ Trí Khương và Nhiên Như Như tình cảm ngày càng sâu nặng.
Sang đầu tháng 9 thì Dương Ngọc Thy lâm bồ, gia đình lại đón thêm một thành viên mới một đứa cháu trai kháu khỉnh, Nhiên Phàm Phàm lấy tên cho cháu mình là Nhiên Ninh Ninh.
“Thật là một đứa con ngoan.” Nhiên Bình Bình ôm đứa con vào lòng nâng niu.
Một ngày cuối tháng 9.
“Dạ con xin phép hai bác con về Vĩnh Hằng Quốc Đô.”
“Về sớm vậy con.”
“Dạ con về xin chuẩn bị con dự định đầu năm sau sẽ cùng nghĩa phụ quây lại Nhiên Nhai Cốc cầu hôn đưa sính lễ rước Như Như về nên duyên vợ chồng.”
“Được rồi con nói vậy thì hai bác không giữ lại con. Thiên Nhai Cốc luôn chào đón con trở lại rước Như Như.”
“Dạ!”
“Như Nhi! Ra đưa Trí Khương ra về.”
Lúc này Nhiên Như Như cũng đi ra còn gói ghém theo một ít đồ ăn cho Đỗ Trí Khương mang theo về dọc đường.
“Dạ cao chào hai bác con về! Chào anh chị em đi.”
“Còn chào bác gì nữa cũng nên đổi đi! Ha! Ha! Ha!” Nhiên Bình Bình cười đùa.
Đỗ Trí Khương cũng hơi ngại sau đó gật đầu và lên ngựa trở về Vĩnh Hằng Quốc Đô.