Chương 30: Sính lễ đưa đến - Nhiên Như Như về nhà chồng
Sau khi Đỗ Trí Khương đi về thì cả nhà lại quây về quỹ tích cũ.
“Như Như, con vào đây mẹ nói chuyện một chút.”
“Dạ mẹ!”
“Chuyện gia đình mình dùng linh khí rèn luyện thân thể con có tính nói cho Trí Khương biết hay không?”
“Dạ! Con cũng chưa biết nên hay không nói cho chàng biết.”
“Chuyện này ba mẹ cũng tính rồi; con muốn nói thì nói không nói thì ba mẹ cũng không nói gì con, lần này con theo Trí Khương về Vĩnh Hằng Quốc Đô phải biết nghe lời chồng, làm một người vợ hiền, biết chăm lo cho chồng con, dù rằng mẹ cũng rất là lo lắng cho con nhưng mẹ biết rằng con gái lớn rồi cũng phải có nơi nương tựa không thể ở hoài bên cha mẹ. Nhưng sau này dù có chuyện gì thì con cứ việc về Thiên Nhai Cốc này cha mẹ luôn ở bên cạnh ủng hộ và lo lắng cho con.”
“Dạ!” Nhiên Như Như nước mắt đã lăn xuống gương mặt non nớt ấy.
“Như Nhi! Theo cha đi ra đây chút đi con!” Nhiên Phàm Phàm kêu con gái cưng của mình.
Nhiên Như Như lấy áo lau đi hai hàng nước mắt trên gương mặt sau đi đi ra nhà trước.
“Dạ ba!”
“Ukm! Con theo ba đi gặp một người giải đáp thắc mắc cũng xem như cho con một cơ hội sau này.”
“Dạ!”
Nói rồi Nhiên Phàm Phàm dẫn con gái đi vòng xung quanh Thiên Nhai Cốc sau đó đi về phía đông Thiên Nhai Cốc đến chỗ bãi đá và gọi lớn: “Thiên Nhai Nhiên tiền bối có thể ra gặp mặt không?”
Một lúc sau một cơn gió nhẹ thổi qua một ông lão xuất hiện và đứng ở đối diện.
Nhiên Phàm Phàm cúi người chấp tay hành lễ, Nhiên Như Như thấy vậy cũng làm theo.
“Có chuyện gì sao?” Thiên Nhai Nhiên ân cần nhỏ giọng hỏi.
“Tiền bối lần trước trong lúc đi đường về quê hương ta vô tình khám phá ra cảnh giới mới trong chuyến đi đó, lúc đó sau khi đột phá và đặt tên thì có vô số sợi khí đi vào người ta nhưng ta nhận biết đấy không phải là linh khí mà cũng theo như người nói thì linh khí chỉ có ở Thiên Nhai Cốc vậy ngoài kia đó là gì mặc dù ta thấy nó không có hại cũng có thể rèn luyện thân thể nhưng nó vô cùng khác lạ.”
“Nếu nghe người nói và diễn tả như vậy ta cũng có thể suy đoán đó chính là huyền khí và hoàng khí rồi, hai khí này có ở nhân gian vô cùng nhiều.”
“Oh! Con gái ta sắp tới đi nhân gian lấy chồng không biết liệu nó có thể dùng khí này tu luyện thay thế cho linh khí không?”
“Lý thuyết là không thể thay thế để tu luyện, nhưng nếu có thể dùng thêm công pháp để chuyển đổi thì chắc có thể được.”
“Vậy khó rồi ta cũng không biết nên lấy công pháp ở đâu ra thích hợp cho việc tu luyện như này.” Nhiên Phàm Phàm lo lắng suy tư.
“Ba, ba đừng lo nếu không được thì con sẽ không tu luyện nữa, con sẽ về với đúng bổn phận một người vợ hiền, một người mẹ tốt. Ba đừng quá lo lắng.”
“Được rồi vậy chuyện này cứ tạm gác lại khi nào ta biết được công pháp chuyển đổi sẽ giúp con có thể dùng huyền khí, hoàng khí này tu luyện.”
Rồi hai người cùng nhau chào Thiên Nhai Nhiên và quây về nhà.
Thời gian lại cứ trôi qua.
Một ngày giữa tháng mười, tại Vĩnh Hằng Quốc Đô, phủ Binh Bộ Thị Lang Vũ Khánh Hoàng.
“Dạ, nghĩa phụ gia cảnh của Nhiên gia là như vậy.” Sau đó Đỗ Trí Khương uống một hớp trà.
“Được rồi ta đã hiểu, hai con đã muốn tính chuyện hôn nhân lâu dài rồi thì ta cũng không nói gì. Mọi chuyện giờ con lo lắng chuẩn bị sính lễ, cứ theo như mọi việc mà làm, ta sẽ cùng con đi đến Thiên Nhai Cốc để cầu thân, con tính khi nào đi thì nói ta, ta sẽ cho người theo phụ kiệu xe và trầu cau đưa đón.”
“Dạ con biết rồi thưa nghĩa phụ, con sẽ về tính toán và sẽ nhanh chóng thông báo cho nghĩa phụ.”
“Tiếng chuông ngân chiều, anh về anh nói mẹ cha
Sính lễ cau trầu, anh qua anh đón em về
Chung một mái nhà, đầu ấp tay gối trọn đời
Trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc bên nhau.”
Trung tuần tháng mười một, một đoàn xe ngựa lớn dẫn đầu là Binh Bộ Thị Lang Vũ Khánh Hoàng và nghĩa tử của ngài ấy Đỗ Trí Khương theo công văn được phép xuất thành đi qua An Thạch Quốc đến vùng núi Cấm Thuật.
Lúc này ở Thiên Nhai Cốc Nhiên Như Như cũng nhận được tin tức đầu tháng mười hai đoàn rước dâu của Đỗ Trí Khương sẽ đến đón nàng về Vĩnh Hằng Quốc Đô nhà của Đỗ Trí Khương.
Ngày một tháng mười hai, đoàn rước dâu đi đến trước cổng vào Thiên Nhai Cốc, lúc này trong Thiên Nhai Cốc cũng đã trang hoàng đẹp vô cùng.
“Dạ chào anh! Anh đi đường xa vất vả!”
“Không vất vả! Nơi đây của anh cũng thật giống thế ngoại đào viên không nhiễm nhân tình.” Vũ Khánh Hoàng cười cười nói.
“Hihi! Mời anh vào.”
Nói rồi đoàn rước dâu theo thứ tự đi vào Thiên Nhai Cốc, các anh em trong nhà cùng nhau đứng ra nhận quả. Để lên bàn thờ gia tiên.
Rồi cùng nhau ngồi qua một bên chõng. Lúc này Vũ Khánh Hoàng mới đứng lên nói: “Hôm nay nhân dịp ngày lành tháng tốt cuối năm, chúng tôi thay mặt nhà trai đến dâng lễ vật xin được rước Như Như về nhà chồng. Lễ vật gồm có một mâm trầu rượu, một đôi vòng tay, một chiếc trâm bạc, cầu chúc cho đôi trẻ răng long đầu bạc trọn đời bên nhau.”
“Tôi xin phép đại diện đứng ra nhận lễ, chúng tôi cũng có đưa cho con gái một vài sính lễ về nhà chồng. Một hộp trân châu Ngọc Tính, một viên Lung Linh Thủy Tinh, một đóa Diên Hương Liên.” Nhiên Phàm Phàm nói.
Vũ Khánh Hoàng nghe xong cũng ong ong đầu óc không biết những thứ đó là gì nhưng ông vẫn vui vẻ cười vì đây là người ta cho con gái người ta đem về nhà chồng mà.
Sau đó Huyền Ngọc Tú đi vào dẫn con gái ra cho hai bên gia đình làm lễ, bà đặt tay con lên tay Đỗ Trí Khương và nói: “Ta giao Như Như lại cho con, từ nay nó theo con về nhà chồng, con phải chăm sóc nó cẩn thận, vợ chồng ta cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất này.”
Vừa nói Huyền Ngọc Tú vừa rơi ra vài giọt nước mắt.
“Bà nói, đừng khóc ngày vui của Như Như mà.”
Nhiên Phàm Phàm an ủi vợ nhưng trên mặt ông cũng có một vẻ buồn, thương con gái đi lấy chồng.
“Dạ thưa cha mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho Như Như, không để cô ấy phải chịu khổ gì cả.”
Đỗ Trí Khương cầm tay Như Như sau đó mới nói.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục lễ đi.” Vũ Khánh Hoàng nói.
Sau đó mọi người tiếp tục thực hiện các nghi thức lễ giáo của một cái lễ thành hôn. Rồi sau đó mọi người tiếp tục dùng bữa thì trời cũng đã về chiều. Nhiên Phàm Phàm và Nhiên Bình Bình sắp xếp cho mọi người vào một chỗ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, gia đình nhà trai cùng nhau lên xe và tạm biệt để trở về Vĩnh Hằng Quốc Đô.
“Như Như con về nhà chồng phải biết cung khiêm lễ nhường nghe chưa con.” Huyền Ngọc Tú nói nhỏ vào tai con gái sau đó vịn tay con cho Như Như bước vào xe ngựa. Đỗ Trí Khương cũng bước vào xe. Ở ngoài phu xe thì chuẩn b·ị đ·ánh xe đi.
“Chào anh chị! Tui xin phép về! Hôm nào anh chị có đến Vĩnh Hằng Quốc Đô thì nhớ ghé nhà tôi chơi uống trà.”
“Vâng chào anh!” Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú cùng nói.
Nói rồi Vũ Khánh Hoàng cũng bước lên một chiếc xe ngựa thứ hai. Các binh lính đi theo sau thì cũng vội lên ngựa và chiếc xe ngựa thứ ba chở theo sính lễ của Nhiên Như Như cũng được một vài binh lính hộ tống sau cùng.
Mười tám tháng mười hai sau hơn nhiều ngày đi đường thì cuối cùng đoàn rước dâu cũng về đến Vĩnh Hằng Quốc Đô, nhà của Đỗ Trí Khương lúc này cũng đang được giăng đèn kết hoa bởi sự giúp đỡ của các bạn trong cùng đội của Trí Khương.
Đùng! Đùng! Đùng! …
Sau một loạt pháo mừng thì Nhiên Như Như được đỡ xuống xe ngựa và vào nhà. Thực hiện lễ bái gia tiên nhà chồng cuối cùng.
“Bái! Bái! Bái!
Lễ xong.”
Xong rồi mọi người tiếp tục cùng nhau trà chén say xưa. Sau đó buổi chiều thì Vũ Khánh Hoàng được triệu vào cung nên cũng không tiếp tục ở lại nhà Đỗ Trí Khương. Các binh lính thì cũng mệt rã rời cùng nhau về lại đơn vị sau khi chè chén xong xuôi trong cả một căn nhà giờ đây chỉ còn Nhiên Như Như đang ngồi trong phòng. Sau khi đóng cửa chính rồi đến cửa nhà trong, Đỗ Trí Khương bước vào căn phòng và đóng cửa lại sau đó….
Bỏ qua một đêm mặn nồng cho các độc giả tự suy nghĩ. :))