Chương 28: Mối hôn sự của Đỗ Trí Khương và Nhiên Như Như
“Ông thấy hai đứa nó như thế nào?”
“Ừa! Cũng xứng đôi, Như Như cũng đến tuổi cập kê.”
“Hôm nào ông hỏi dò xem coi ý chàng trai đó có muốn làm quen con gái chúng ta không?”
“Ukm! Bà cũng dò thử xem ý con gái mình như thế nào?”
Hôm sau mẹ con tâm sự.
“Mấy nay thấy Trí Khương hay qua giúp đỡ nhà mình, một chàng trai tốt nhỉ! Con thấy nó như thế nào?”
Thấy mẹ hỏi, Nhiên Như Như cũng biết ý mẹ muốn nói về điều gì, cô e thẹn giọng nhỏ nhẹ trả lời:
“Anh ấy đúng là một chàng trai tốt. Là một chỗ dựa vững chắc nếu ai có thể về làm thê tử cho anh ấy.”
Nói xong Nhiên Như Như cũng đỏ mặt lên.
“Hỏi vậy thôi chứ mẹ cũng thấy hai đứa thân thiết. Để xem ba con hỏi ý nó thế nào nếu được thì mẹ gả phức con đi luôn cho rãnh nợ.” Huyền Ngọc Tú đùa đùa nói.
“Mẹ này! Mẹ không muốn con ở bên chăm sóc cho mẹ sao?”
“Haha! Gả đi cho tui rảnh nợ.” Huyền Ngọc Tú nựng mặt con gái.
Sau đó Như Như lại kể cho mẹ nghe về gia đình và gia cảnh của Trí Khương.
Lúc này ở ngoài quán trọ.
“Dạ con chào chú. Có Như Như ở đây không ạ?”
“Cậu là Trí Khương đó đúng không? Ngồi xuống chúng ta nói chuyện một chút.”
Nhiên Phàm Phàm ngồi trên bàn nói, chỉ tay về phía chiếc ghế trống đối diện.
“Dạ vâng chú.” Đỗ Trí Khương ngồi xuống chiếc bàn.
“Cậu mấy nay hay qua giúp đỡ nhà chúng tôi, cậu lại hay hỏi thăm Như Như; cậu có ý gì với con gái tui sao?”
Đỗ Trí Khương thất thần không nghĩ tới ‘Mình chỉ giúp đỡ như vậy mà chú ấy lại biết giờ nên nói gì đây, đây cũng là một cơ hội để mình có thể tiến gần hơn với Như Như.’ Nghĩ vậy nên Đỗ Trí Khương cũng nhân cơ hội này xin phép luôn.
“Dạ không giấu gì chú, ngay từ lần gặp đầu tiên con đã có cảm tình với Như Như, cô ấy như một viên ngọc quý khiến cho con say mê. Chú nói vậy con xin phép chú cho con được quen với Như Như, chúng con muốn tìm hiểu về nhau. Còn tiến xa hơn nếu được chú cho phép.”
“Nghe thật là một chuyện tình đẹp, ta sẽ xem xét lại. Như Như có Trí Khương tới tìm con nè.”
Từ trong nhà Nhiên Như Như đi ra và cùng Trí Khương đi dạo. Lúc này Huyền Ngọc Tú cũng đi ra ngồi xuống bàn cùng chồng nói chuyện.
“Như Nhi nó cũng có tình cảm với chàng trai đó á. Nó kể cho tui nghe về gia cảnh chàng trai đó như vầy… vầy …” Huyền Ngọc Tú kể cho Nhiên Phàm Phàm nghe về câu chuyện của hai người.
Nhiên Phàm Phàm gật gật đầu.
“Nói như vậy Đỗ Trí Khương phụ mẫu đều không còn như vậy nên như thế nào nói đây? Nên bảo nó là kêu ai đại diện tới xem mắt đây?”
“Ukm! Nghe Như Như bảo nó có một người nghĩa phụ. Hay là nói nó là kêu người nghĩa phụ đó đến hỏi thăm hai gia đình.”
“Cũng tạm vậy đi.”
“Nếu hay đứa nó thành thân thì ông nghĩ cho Như Nhi đi qua đây ở hay là để Trí Khương về Thiên Nhai Cốc sống?”
“Bà hỏi khó quá không biết nên nói sao đây?”
“Chuyện này còn hơi xa mà chúng ta nên nghĩ xem lễ xem mắt con mình như thế nào kìa!”
Hai người tiếp tục bàn về là có nên nói cho Trí Khương về chuyện linh khí hay không? Người thì liệu có tư tâm hay không? Nên thế là hai người đi đến quyết định là để mọi chuyện tự nhiên để con gái họ xem xét nên nói hay không là do Như Như đi. Sau này nếu có đầu ấp tay gối thì Như Như muốn không nói cũng được trừ khi Nhiên Như Như không tu luyện nếu như tu luyện thì ắt sẽ có lưu lại bóng ma tâm lý cho chồng nếu như không nói rõ ràng. Thế là hai người để con gái tự giải quyết những chuyện này.
Một lúc lâu lâu sau Nhiên Như Như cùng Đỗ Trí Khương về đến quán trọ này. Rồi Nhiên Phàm Phàm đi ra, Nhiên Như Như được mẹ dẫn vào nhà. Lúc này Nhiên Phàm Phàm mới nói:
“Thấy cậu thành ý như vậy. Nên hôm nào được dịp cậu hẹn gặp người thân đến chúng ta người lớn nói chuyện hai người trẻ, cho hai đứa chính thức quen nhau; cậu thấy thế nào?”
“Thật hả chú!” Đỗ Trí Khương hơi thất thần sao đó kịp bình tĩnh lại sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Nhiên Phàm Phàm gật đầu. Lúc này Nhiên Như Như cũng nghe được lời ấy, cô hơi đỏ mặt ngượng ngùng lên. Bà Huyền Ngọc Tú thấy vậy vội trêu con gái một chút:
“Ông ơi Như Như nó nói là nó không thích Trí Khương đó ông!”
“Ấy có đâu cha, con có thích anh Trí Khương, mẹ cứ nói gì đâu không à!” Nghe mẹ nói thế Nhiên Như Như vội vàng thốt lên đính chính sợ cha mình không nghe và Khương ca hiểu lầm.
“Dạ vâng con sẽ về nói lại với người thân, vậy con mời gia đình cuối tuần này lại nhà con dùng bữa nói chuyện ạ!”
“Cậu nói vậy thì được rồi, cậu về chuẩn bị đi đúng hẹn chúng tôi sẽ đến thăm nhà.” Nhiên Phàm Phàm nói.
“Dạ con chào chú thím con về.”
Rồi Đỗ Trí Khương không về nhà mà đi thẳng vào khu vực quan lại của Cao Vũ Quốc trong Vĩnh Hằng Quốc Đô. Đến trước một biệt phủ trung lưu trong đó, trên biệt phủ có để một tấm biển là: ‘Phủ Binh Bộ Thị Lang - Vũ Khánh Hoàng’.
“Đỗ đội trưởng người đến có chuyện gì không ạ?”
“Hôm nay Vũ tướng quân có ở trong phủ không?”
“Có ạ! Mời anh vào, Tướng quân ở võ đài á anh!”
“Được!”
Đỗ Trí Khương một đường đi vào đi thẳng đến võ đài thì thấy trong đài Vũ tướng quân đang luyện quyền cùng một một đám binh lính. Thế là anh đứng trong đình nghỉ mát bên cạnh võ đài chờ Vũ tướng quân. Khoảng một lúc sau thì tướng quân dùng quyền hạ hết được đám lính thế là ông tiếp tục chỉ ra những điểm sai mà những người lính luyện quyền cùng ông mắc phải. Sau đó ông đi vào đình nghỉ mát thì thấy Trí Khương đứng đó. Ông bước vào đình ngồi xuống bàn. Trí Khương rót một ly nước dâng lên.
“Con đến khi nào? Ngồi xuống uống chung nước với ta. Con tìm ta có chuyện gì à?”
“Dạ vâng nghĩa phụ. Con vừa mới đến chuyện là dạo gần đây con có thích một cô gái muốn nhờ nghĩa phụ thay cha mẹ đứng ra định hôn ước giúp con vì con cũng không còn người thân nào nữa.”
Vũ Khánh Hoàng nghe vậy thì hơi giật mình một cái sau đó thì bình tĩnh lại nói:
“Tốt! Tốt! Tốt! Là con gái nhà ai mà làm rung động được con ta đây!”
“Dạ cô ấy là một cô gái nông thôn ở xa kinh thành năm rồi gia đình cô ấy về quê đi ngang qua kinh thành nên quen biết lẫn nhau. Năm nay nhà cô ấy trở lại tiếp tục đi ngang kinh thành chúng con đã nẩy sinh tình cảm, xin nghĩa phụ giúp con định hôn ước cùng gia đình cô ấy.”
“Oh! Chuyện lạ à nhe! Cô ấy sống xa kinh thành không?”
“Gia đình cô ấy ở hơi xa, tại vùng núi Cấm Thuật thuộc huyện Duy Ninh, phủ Khiêm Sương, An Thạch Quốc lận cách đây tận 5000 cây số thưa nghĩa phụ.”
“Ui! Xa vậy! Con nói vậy ta thân làm nghĩa phụ phải giúp con trước yên bề gia thất. Để còn tính tiếp chuyện bảo vệ tổ quốc.”
“Dạ! Con cảm ơn nghĩa phụ.”
“Khi nào thì hai bên gia đình gặp nhau? Gặp nhau ở đâu vậy con?”
“Dạ cuối tuần này ạ! Con có mời gia đình bên đó đến nhà con dùng bữa và nói chuyện.”
“Được rồi hôm đó ta sẽ đến. Con nói vài người bạn của con trong đội phụ đến dọn dẹp nhà con đi con ở một mình tránh để người ta nhìn vào đánh giá.”
“Dạ vâng nghĩa phụ. Thưa nghĩa phụ con về để chuẩn bị.”
Vũ Khánh Hoàng gật đầu. Đỗ Trí Khương bước ra về.
Một ngày cuối tuần đã đến. Trước nhà Đỗ Trí Khương có một chiếc xe ngựa một người ngồi trong đó bước ra. Đi vào nhà Đỗ Trí Khương.
“Nghĩa phụ người đến rồi, người đến sớm vậy?”
“Ta đến xem con chuẩn bị mọi chuyện như thế nào rồi có ổn không?”
“Dạ chào Vũ tướng quân!” Một số người lính trong cùng đội với Trí Khương thấy Vũ Khánh Hoàng đi vào thì vội chào.
“Dạ con đã chuẩn bị xong cả rồi! Nghĩa phụ vào xem thử có cần gì nữa không?”
Vũ Khánh Hoàng gật đầu sau đó đi vào nhìn lần lượt từ trước ra sau nhà.
“Cũng được rồi đó.”
Thế là ông ngồi xuống chiếc ghế bàn giữa trong nhà.
Một lúc sau có vài người đi đến trước cửa nhà.
“Nhà này thưa cha mẹ.”
Lúc này khi thấy người đến Đỗ Trí Khương đi ra cửa đón, Vũ Khánh Hoàng thì đứng lên.
“Dạ con mời chú thím và các em vào nhà. Nghĩa phụ con trong nhà.”
Nhiên Phàm Phàm gật đầu rồi dẫn đầu bước vào. Ông đánh giá một phen căn nhà này như thế nào; nhìn vào trong gian giữa nhà ông thấy có một người trung niên ngũ tuần đang đứng, nhìn vào là biết khí chất của một người có kinh nghiệm sa trường, trên người toát lên vẻ uy dũng của một mãnh tướng ‘người này chắc cũng là một tướng quân quyền cao trong triều’.
Lúc này Vũ Khánh Hoàng cũng đang nhìn và đánh giá gia đình người kia; gia đình này cho ông một cảm giác áp lực người đàn ông thì mang một vẻ thoát tục siêu phàm như thần tiên không dính bụi phàm, người phụ nữ thì như một tiên nữ thoát tục cao quý ‘thật là khiến người ta phải suy nghĩ nhiều đây, gia đình này có điều gì đó chăng?’.
“Mời anh vào nhà.”
“Vâng!”
Nhiên Phàm Phàm đi vào. Vũ Khánh Hoàng mời sau đó ngồi xuống bàn, Nhiên Phàm Phàm cũng ngồi xuống theo. Các đứa em của Nhiên Như Như thì ngồi ngoài chiếc chõng trước hiên nhà ăn bánh cùng các anh lính chung đội với Trí Khương.
“Đây là đứa con gái duy nhất của vợ chồng chúng tôi.” Nhiên Phàm Phàm giời thiệu Nhiên Như Như cho gia đình bên kia.
“Trí Khương đã mồ coi cha mẹ từ lâu, ta nhận có làm nghĩa tử đã mười năm, nó vô cùng hiếu thảo và biết điều không hề khiến người ta phải lo lắng.”
“Nói như vậy hai trẻ thích nhau tui thì luôn tôn trọng những sự lựa chọn của con trẻ.”
“Nếu vậy thì việc cho hai trẻ đến với nhau tìm hiểu nhau tui cũng không có ý kiến gì.”
“Nếu vậy thì chi bằng lập xuống hôn ước cho đôi trẻ tìm hiểu nhau thời điểm chính mùi thì Trí Khương đem sính lễ đến nhà chúng tôi cầu thân như vậy anh thấy thế nào?”
“Được chứ! Ý tui cũng mong cho Trí Khương sớm ngày yên bề gia thất.”
Nói rồi hai gia đình lập xuống tờ hôn ước định duyên cho Đỗ Trí Khương và Nhiên Như Như.