Chương 27: Nhiên Như Như cùng Đỗ Trí Khương nẩy sinh tình cảm
Nhiên Như Như hơi mừng thầm trong lòng thế là biết được nhà anh ấy, nhưng bên ngoài tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Như vậy có làm phiền huynh quá không?”
“Không phiền nhà ta cũng không có ai. Mời cô nương!” Đỗ Trí Khương đưa một cái dấu tay xin mời sau đó song hành đi về và nói tiếp.
“Cha ta ngày trước chiến tử sa trường mẹ ta đau buồn rồi cũng đi theo ông ấy, khi ấy ta cũng 15 tuổi nên quyết định tòng quân, một vị đại nhân biết được hoàn cảnh của ta cũng thương nên nhận ta làm nghĩa tử sau đó cho ta vào làm ở vệ binh kinh thành sau khi hoàn thành học tập ở Binh Bộ. Thế là ta cũng có thể giữ lại nhà ở đây, tuy hơi nhỏ và sâu trong hẻm nhưng được cái không lo ăn mặc vì cũng được phát lương hằng tháng.”
Vừa đi vừa nói thì đã đến nhà Đỗ Trí Khương, một căn nhà nhỏ nằm khuất trong một con hẻm. Đỗ Trí Khương lấy chìa khóa mở cánh cửa ra, trong nhà mặc dù chỉ có một người nhưng lại vô cùng ngăn nấp, dù không được như ở nhà ngoại, hay ở Thiên Nhai Cốc nhưng cũng được xem là sạch sẽ ngăn nấp.
“Cô nương xin đừng chê cười, nhà chỉ có mình ta nên cũng không có gì nhiều, chỉ có vài món đồ và ít cây nhỏ.” Đỗ Trí Khương ngại ngùng nói chợt suy nghĩ tại sao lại dẫn về nhà sao không dẫn đi dạo nhỉ.
Đỗ Trí Khương lấy ra một cái ghế nhỏ lau lau một tí sau đó đem đến cho Nhiên Như Như ngồi. Còn mình thì ngồi trên cái chõng trước hiên nhà.
“Huynh ở một mình mà được như vậy cũng thật là chu đáo.”
Nhiên Như Như thuận thế ngồi xuống.
“Cô nương chiều đã ăn gì chưa?”
“Huynh gọi ta là Như Như cũng được không cần cô nương này kia khách sáo quá. Buổi chiều ta cùng gia đình đã ăn qua bữa.”
“Như muội có muốn đi dạo không? Vậy Như muội gọi ta Khương ca là được, không cần khách sáo. Ta sẽ giới thiệu cho muội về một số cảnh đẹp và một vài trò chơi ban đêm.”
“Như vậy thì còn gì bằng. Ta đa tạ Khương ca.” Nhiên Như Như hào hứng, thích thú ra mặt.
“Vậy thì mời Như muội chúng ta đi dạo một vòng quanh đây.”
Hai người đứng dậy đi ra khỏi nhà, Nhiên Như Như bước ra cổng chờ đợi Đỗ Trí Khương khóa cửa. Sau đó hai người nhanh chóng đi ra con hẻm tiến về đường Linh An hòa mình vào dòng người đi chơi đêm.
Mặt trời đã bắt đầu khuất dạng sau tường thành, một màn đêm đã bắt đầu buông xuống, trên đường thi thoảng có những ánh đèn hắt ra từ những khách đếm, quán trọ, lầu xanh; xa xa phía đằng kia một đám con nít đang quây quanh một xe bán kẹo bông gòn.
Hai người song hành mà đi, Đỗ Trí Khương cho Nhiên Như Như giới thiệu về quốc đô, về Cao Vũ Quốc, nói về các bí ẩn trong truyền thuyết. Bất tri bất giác hai người đi đến trước một quán trà kể chuyện. Nhiên Như Như có vẻ thích thú nên Trí Khương dẫn vào ngồi nghe chuyện, hai người chọn một chiếc bàn trống, kêu hai ly nước và một ít bánh ăn vặt buổi tối. Câu chuyện này của vị tiên sinh kể về truyền thuyết một người phụ nữ sinh được một trăm người con. Câu chuyện hấp dẫn quá làm cho Nhiên Như Như quên hẳn thời gian.
-----
“Oa! Oa! Oa!”
“Thôi nè, nín đi con, ầu ơ dí dầu, ta ru con ngủ, con ngủ cho ngoan, cha ra cày ruộng, mẹ ra đồng ngô; ầu ơ dí dầu… ” Nhiên Bình Bình vỗ nhẹ nhẹ vào con để ru Nhiên Diên Diên ngủ.
“Oa! Oa! Oa!”
Một lúc sau thì đứa nhỏ cũng chìm vào giấc ngủ.
“Con ngủ rồi hả anh?”
“Suỵt!” Nhiên Bình Bình làm một cái dấu tay im lặng sau đó đặt Diên Diên xuống rồi đi ra trước nhà cùng vợ rất nhẹ nhàng vì sợ con thức.
“Cha mẹ và mấy em đi cũng được hơn một năm rồi; chàng có mệt không?”
“Không sao! Nàng cũng phải giữ gìn sức khỏe, con còn nhỏ còn cần nàng chăm sóc hơn ta.”
“Đêm cũng khuya rồi chúng ta vào ngủ thôi!”
“Hihi! Muốn cho Diên Nhi có một đứa em.” Nhiên Bình Bình quây qua ôm Ngọc Thy vào lòng và ẵm vào giường hai vợ chồng.
-----
“Con dới cái sao đi đến giờ chưa về nữa!” Nhiên Phàm Phàm hơi lo lắng nói.
“Con nó cũng có xin tui đi mà có phải tự ý đi đâu, thôi mà ông!” Huyền Ngọc Tú đi đến bên chồng vòng tay ôm chồng, ngả đầu vào lưng chồng.
“Nhưng mà khuya rồi tui lo cho con nó không biết liệu có chuyện gì không?” Nhiên Phàm Phàm sốt ruột, đỡ vợ ngồi xuống ghế rồi ông lại đi về phía cửa nhìn xem liệu con gái đã về chưa.
“Con chúng ta cũng có chút võ phòng thân, ông đừng có lo lắng quá, ngồi xuống đi, nó sẽ về sớm thôi.”
“Biết là vậy, nhưng con mình đi chơi khuya một mình tui vẫn lo lo.”
“Có thể con nó đi thấy cái gì thú vị, nhìn ngắm mà quên chú ý thời gian.”
-----
Câu chuyện cũng đến hồi kết thúc gia đình chia li người vợ và chồng mỗi người dẫn theo năm mươi người con xuống biển, lên non lập nghiệp. Nhiên Như Như lòng buồn rầu cho cuộc chia ly này không biết rồi sẽ họ có được gặp lại nhau. Lúc này mới nhớ đến gì đó, Nhiên Như Như ngước lên nhìn bầu trời vội hoảng hốt nói:
“Ui! Trễ như vậy rồi sao? Ta phải về quán trọ nếu không cha mẹ ta lại lo lắng lắm.”
“Để ta đưa Như muội về, không biết quán trọ muội ở đâu?”
Nhiên Như Như móc ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho Đỗ Trí Khương nói: “Khương ca có thể đưa dùm ta về địa chỉ này không?”
“Được chứ rất hân hạnh, chúng ta cùng đi, đi bên này.” Đỗ Trí Khương nhìn địa chỉ trong mãnh giấy sau đó nói và làm ra một cái dấu tay xin mời.
Hai người cùng đi về quán trọ. Lúc này ông Nhiên cũng lo lắng vô cùng. Một lúc sau, thấy con gái mình đi về cùng một chàng trai ông cũng hơi bất an. Nhưng sau đó ông chợt nhận ra chàng trai này có vẻ quen quen. Ông mới nhớ ra đây hình như là chàng trai ở cổng thành năm rồi từng giúp đỡ gia đình mình. Ông vội đi ra cửa. Đỗ Trí Khương đưa Nhiên Như Như về tới quán trọ thì thấy Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú đi ra thế là vội chào:
“Con chào chú, chào thím.”
Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc tú gật đầu. Nhiên Như Như bước vào quán trọ xong thì quây lại nói:
“Cảm ơn Khương ca đưa ta về. Khương ca đi về bình an.”
“Không gì! Không gì!”
Rồi ai về nhà nấy.
Hôm sau cũng như những hôm tiếp theo ngoài thời gian gia đình tìm mua lương khô thì Đỗ Trí Khương lại tìm cách qua giúp đỡ như khiên phụ đồ nè, giúp tìm lương khô, chủ yếu cũng muốn gặp Như Như.
“Hôm nào ta qua gặp chú thím, ta muốn chúng ta chính thức công khai quen biết nhau. Muội có biết mỗi ngày không được thấy muội ta như nhớ nhung ngàn trùng xa cách.”
“Khương ca huynh cứ nói quá. Mà như vậy mọi chuyện liệu có ổn không?”
“Ta hứa sẽ chăm sóc tận tình cho muội. Muội có muốn cùng ta kết tóc se duyên sống cùng nhau răng long đầu bạc không?”
“Chuyện này nói sau đi, muội hiện giờ cũng có tình cảm với huynh nhưng muội không biết đấy có phải là tình yêu hay không? Muội sẽ lựa lời nói với cha mẹ cho chúng ta quen nhau tìm hiểu nhau nhiều hơn sau này nếu tình cảm đủ tiến đến tình yêu thì muội cũng muốn cùng huynh sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.”
“Đi đi phía trước vui lắm đó! Muội thích không? Ta mua cho muội một con nha!” Đỗ Trí Khương chỉ về phía trước một gian hàng đồ tò he.
Đỗ Trí Khương mua cho Như Như một con tò he Phượng Hoàng sau đó hai người cùng nhau đi tiếp về phía trước ngắm nhìn cảnh sắc buổi sáng sớm trên con đường chính trong kinh đô. Ánh nắng ban mai chiếu xuống đường mở ra một ngày mới một tương lai mới cho hai người.
Mở ra một kỷ nguyên mới cho Đỗ Gia sau này mà hiện giờ Đỗ Trí Khương cũng không biết điều đó. Kỷ nguyên của sự thịnh trị Đỗ Gia.