Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghiệp Duyên

Chương 26: Về lại Thiên Nhai Cốc - Vĩnh Hằng Quốc Đô gặp lại người cũ




Chương 26: Về lại Thiên Nhai Cốc - Vĩnh Hằng Quốc Đô gặp lại người cũ

Sau cái đám cưới hoành tráng nhất làng đó ai cũng biết về cặp đôi trai tài, gái sắc, dâu hiền, con thảo, cháu ngoan của hai gia đình thông gia Nhiên - Huyền. Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú hỏi thăm ý của cha mẹ hai bên xem là có muốn đi Thiên Nhai Cốc không thì hai bên gia đình đều nói lưu luyến cố hương nên sẽ không rời đi thế là hai người quyết định ở lại quê thêm một thời gian để tâm sự và bầu bạn cùng cha mẹ tuổi xế chiều.

Một ngày lại một ngày trôi qua nhân sinh trôi đi như một cơn gió, cuối năm đã đến năm nay hai gia đình Nhiên - Huyền sẽ có một cái Tết Nguyên Đán thật vui vẻ và ấm cúng đây!

“An Nhi con gói bánh khéo tay quá!” Cao Vũ Thy khen đứa cháu ngoại ngoan của mình.

“Ngoại con gói cũng đẹp mà sao ngoại không khen con.” Nhiên Như Như ủy khuất nói.

“Ai cũng gói đẹp hết!” Cao Vũ Thy xoa đầu đứa cháu gái duy nhất của mình nói.

Tết Nguyên Đán năm nay thật hạnh phúc đối với hai gia đình thông gia Nhiên - Huyền, mọi người cùng nhau có một khoảng thời gian an bình bên nhau. Rồi mọi chuyện hạnh phúc, vui vẻ cũng phải đến lúc chia xa, mùa xuân qua đi một mùa hè lại đến, Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú lúc này cùng các con chuẩn bị lương khô và thức ăn trở về Thiên Nhai Cốc.

Ngày đầu tháng tư năm Quý Sửu, cả hai gia đình đều đến đưa hai con và mấy đứa cháu lên đường đi về Nhiên Nhai Cốc.

“Mấy đưa lên đường bình an nha!” Cao Vũ Thy dặn đi dặn lại.

“Dạ cha mẹ, tụi con sẽ chú ý cẩn thận.” Nhiên Phàm nói.

“Cha mẹ! Lần này con đi không biết khi nào mới trở lại, cha mẹ thật sự không đi cùng chúng con sao?” Huyền Ngọc Tú rưng rưng nước mắt thút thít nói.



“Mấy ông bà già chúng ta tuổi cũng đã cao, quen thuộc nơi này, đi xa chỉ làm khổ thân già này thôi, với lại nơi đây cũng có các cô chú bác các con phụ lo chăm sóc. Các con cứ yên tâm lên đường hôm nào nói đứa cháu cố ta về thăm chúng ta hahaha!” Huyền Xương Thành cười nói.

“Anh sui này chưa biết chúng ta có chờ được không! Nhưng tui cũng ráng chờ xem đứa cháu cố chúng ta như thế nào. Chưa ai trong làng này có cháu cố như chúng ta đâu hén anh sui.” Nhiên Chiên Điền cười ôn hòa nói.

“Được rồi tụi con lên đường sớm kẻo muộn; đi thì đi nhưng nhớ ăn uống, ngủ nghỉ cho lại sức nghe chưa mấy đứa, đặc biệt là con đó Tâm Nhi.”

“Dạ con chú ý sức khỏe và luôn nghe lời cha mẹ thưa bà nội. Chào ông bà nội, chào ông bà ngoại con đi!”

“Chào cha mẹ tụi con đi!” Nhiên Phàm Phàm cùng Huyền Ngọc Tú thật sâu cúi đầu nói.

“Dạ thưa ông bà con đi!” Nhiên Như Như, Nhiên An An nói.

“Các con lên đường bình an!” Bốn người cùng nhau nói. Sau đó họ đứng đó nhìn các con, cháu lần lượt ra đi.

Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú cùng các con lên đường đi về Thiên Nhai Cốc lại quây đầu lại vẫy tay chào với cha mẹ.

Trên đường trở về lại đi ngang qua Vĩnh Hằng Quốc Đô để tiếp tế lương thực. Với kinh nghiệm lần đi lần này không gặp khó khăn gì so với trước cả.

Một buổi chiều trên đường trong thành một quán trọ, Nhiên Như Như thủ thỉ với mẹ:

“Mẹ ơi hôm nay trời đẹp quá! Mà mẹ của con còn đẹp hơn!”



“Có chuyện gì? Nói đi cô nương bày đặt nay khen tui nữa chứ!” Huyền Ngọc Tú tâm tình cực tốt vui đùa nói, tay thì nựng má đứa con gái yêu của bà.

“Mẹ ơi con xin phép tối nay đi dạo một chút á! Con hứa sẽ về sớm.”

“Được rồi cô nương đi đâu đi đi mà biết đường về không đó?”

“Dạ biết chứ ạ! Không biết thì mình hỏi người dân đường về; mà con cũng không đi đâu xa đâu, con đi xung quanh đây vòng vòng mấy đường phố gần đây như đường Linh An, phố Trường Tín. Dạ chào mẹ con đi! Mẹ nói cha dùm con nhe.” Nhiên Như Như nhanh chóng vụt ra khỏi nhà trọ và chen vào dòng người đi dạo chiều.

“Đi cẩn thận đó con gái.” Dù biết rằng con gái mình có tu luyện cũng đã sắp bước vào Đạo Linh cảnh nhưng bà vẫn chọn nhắc nhở con một tiếng như lời quan tâm đến con cái từ người mẹ.

Cuối đường Linh An, một cô gái xinh đẹp đang bị một đám thiếu niên trai tráng chặn lại đùa cợt:

“Em gái! Đi đâu mà vào cuối đường này vậy em, em thật xinh đẹp đi với bọn anh đêm nay nha!”

“Em gái! Đi với bọn anh em sẽ biết được cái gì gọi là hạnh phúc sung sướng!” Một tên thanh niên áo xanh chà chà hai bàn tay, ánh mắt thèm khát nói.

“Em gái! Đêm nay sẽ cho em thật nhiều tiền ngoan ngoãn chiều bọn anh đi!” Một tên thanh niên áo đỏ khác miệng chảy cả nước dãi nói.



“Tui không có quen biết mấy cậu, mấy cậu tránh đường dùm tui đừng có mà ở đó nói xàm nói điên, g·ạ g·ẫm con gái nhà người ta.” Nhiên Như Như gằn lên nói.

“Giờ cô em không ngoan ngoãn nghe lời đi chung với bọn anh thì đừng có trách sao tụi anh lại nặng tay với cô em!” Một tên thanh niên áo đen có hơi không kiên nhẫn nói.

Nhiên Như Như đứng ra thủ thế.

“Được rồi bắt nó về anh em mình đêm nay hưởng thụ, nhớ đừng làm tổn thương gương mặt xinh đẹp của cô ta nha!” Một tên thanh niên áo trắng có vẻ như là lão đại nói, đồng thời đưa tay về phía mặt của Nhiên Như Như như muốn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp này. Mấy tên khác thì cũng vội ép sát vào.

Nhiên Như Như vung tay ra gạt tay tên thanh niên áo trắng qua một bên, dùng chân đá về phía trước ngay phía bụng của tên áo trắng. Tên đó bất ngờ không nghĩ tới cô gái này kháng cự dữ như vậy nên không kịp tránh bị Như Như đá một cú vô bụng lui về sau ba bước.

Mấy tên còn lại cũng bất ngờ vội ra tay lao vào muốn bắt cô gái này về. Nhiên Như Như đá một tên áo đỏ, tên này nghiên người tránh né nhưng không thoát khỏi một bàn tay của Nhiên Như Như đã tát vào mặt tên đó, tên áo đỏ ngã ra đất. Sau đó mượn thế Như Như đá chân ngang qua tên áo xanh, tên này lui về sau tránh sau đó cũng đá lại Nhiên Như Như một chân, nhưng Nhiên Như Như vững như cột sắt không dễ dàng gì ngã xuống.

Thuận thế một tay còn lại thì đấm vô mặt tên áo đen tên này có vẻ thân thể cường tráng nên nhanh chóng tránh thoát bàn tay của Như Như cũng nhanh chóng vào thế đá lại một chân vào eo của Nhiên Như Như, Nhiên Như Như thấy thế vội lui về sau tránh né thì lúc này tên áo trắng cũng đã chạy lại từ sau lưng muốn đá vào lưng Nhiên Như Như. Chợt lúc này một chàng trai tráng kiệt chạy đến đá vào tên áo trắng. Tên áo trắng té xuống đất.

“Đại ca là đội trưởng đội tuần vệ Huyền, mau chạy thôi đại ca.” Một tên thanh niên chợt nhìn ra trang phục của tên lao vào đá đại ca vội thốt lên.

Chàng trai vội đá theo một tên và nói: “Ai cho các ngươi lá gan dám làm loạn trong Quốc Đô! Để ta tra ra được các ngươi là ai thì đừng có trách sao mà vô nhà lao Hình Ngục mà ngồi nha!”

Nhiên Như Như cũng dừng lại đứng ra chỉnh lại quần áo, rồi nói: “Đa tạ huynh giúp ta!”

Nghe giọng nói có phần quen thuộc này, Đỗ Trí Khương quây lại, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt của sự vui mừng và nhớ nhung. Nhiên Như Như cũng thất thần, sau đó quây mặt đi qua một bên tránh chạm mặt nhau.

“Cô nương trở lại Quốc Đô khi nào?” Đỗ Trí Khương cũng biết mình hơi lố vội sửa sai nói.

“Ta vừa mới đến mấy ngày, hôm nay vô tình ở trọ gần đây, nên đi dạo quanh đây không ngờ lại gặp mấy tên rác rưởi này.” Nhiên Như Như nhỏ nhẹ đáp khác hẳn với giọng lúc cô ấy nói chuyện với đám côn đồ.

“Nhà ta cũng gần đây hay là cô nương vào uống nước.” Trí Khương đề nghị.