Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghiệp Duyên

Chương 17: Cái này là cái gì?




Chương 17: Cái này là cái gì?

Trên đường cái của Huyện thành hai đứa trẻ gặp nhau nhìn nhau. Ngọc Thy cầm túi hạt giống đưa cho Bình Bình, Bình Bình nhận lấy túi hạt giống và nói lời cảm ơn với Ngọc Thy.

Sau khi chia tay Nhiên Bình Bình quay lại và cùng phụ thân trở về Thiên Nhai Cốc mất khoảng 3 ngày sau thì hai cha con trở về tới Thiên Nhai Cốc.

Khi đi vào hang động Thiên Nhai Cốc thì nhiên Bình Bình đêm túi bánh ngọt ra cho hai em và mẫu thân cùng nhau ăn.

Còn Nhiên Phàm Phàm lấy cuốc ra và bắt đầu trồng cây, Nhiên Bình Bình cũng theo phụ thân cầm cuốc ra cuốc đất gieo hạt giống, tưới nước và bón phân cho cây mau lớn.

Lúc này trong nhà thì mẫu thân Huyền Ngọc Tú lấy thước ra đo số liệu của các thành viên trong gia đình, sau đó lại dùng xấp vải mà hai người mua về để may ra ba bộ đồ cho ba đứa nhỏ và một cái áo cho mình.

Tối ngày hôm đó cả gia đình cùng nhau quây quần ăn tối; sau khi ăn tối xong thì Nhiên Phàm Phàm dẫn thê tử vào phòng nghỉ ngơi và ông ru cho hai đứa con nhỏ ngủ.

Sau đó ông cùng với người con trai lớn là Nhiên Bình Bình ra sân ngồi ngắm sao tựa đầu vào nhau ông lại nhớ về quá khứ, nhớ ngày nào ẵm con ngồi nơi đó ngắm sao.

Một lúc sau thì Nhiên Bình Bình tựa đầu vào vai phụ thân và ngủ, đợi con ngủ say ông ẵm con vào phòng kê gối và đắp mền cho con.



Đi ra khỏi phòng con ông lại nhớ ra cái gì và ông đi về phía bàn thờ ngày trước, nhìn lên trên đó thì viên đá mà hai vợ chồng nhận được ngày trước vẫn còn lấp lánh những ánh quang mang; mang theo nỗi nghi ngờ rằng phải chăng chính viên đá này đã làm cho hai vợ chồng ông con đàn cháu đống.

Vì để xác định chuyện này ông quyết định cầm viên đá lên xem xét thử thì nó cũng không có chuyện gì xảy ra cứ tưởng mọi chuyện không có gì nhưng khi ông nhắm mắt lại và dùng tâm để cảm nhận thì ông cảm nhận rằng trong viên đá có những cái gì đó đang lưu động và hòa quyện vào nhau (những cái đó nhìn giống như sợi chỉ lại lúc ẩn lúc hiện) liệu phải chăng những cái này có liên quan gì với nhau.

Sau đó ông lại mở mắt ra và nhìn ngắm xung quanh Thiên Nhai Cốc, lại dùng tâm để cảm nhận thì ông lại phát hiện có những cái sợi gần giống với những sợi có ở trong viên đá, thế là ông đưa tay cảm nhận (như có như không) và nắm bắt thử thì đột nhiên có một sợi nó chui vào người ông, ông hết hồn vội thu tay lại nhưng không kịp.

Sợi đó khi chui vào người ông từ ngón tay thì đi theo các đường mạch máu truyền đến các bộ phận trong cơ thể đột nhiên ông cảm thấy rằng mình khỏe mạnh ra, chưa biết rõ nó có hại gì không nhưng vì lợi ích mà nó mang lại và ông thử nắm bắt những cái sợi giống như vậy thì càng nắm bắt ông càng thấy khỏe mạnh hơn liệu rằng cái này là cái gì mà tại sao có thể giúp cho mình khỏe mạnh.

Đêm hôm đó ông ngồi và suy ngẫm về những cái mình vừa lấy được liệu có nên nói cho thê tử mình hay là không?

Ông thử nắm bắt cái sợi đó và đem nó vào phòng con trai Nhiên Bình Bình thử cho nó lại gần cơ thể con trai mình thì nó tự chui vào cơ thể con trai mình ông dùng tâm để cảm nhận thì nhận ra rằng cái này có lợi cho gia đình mình ông cũng không biết nó là gì và đặt tên cho nó là Linh khí - Linh trong linh tính bởi vì nó có linh tính tự chui vào người con trai ông, khí là nó nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện như khí.

Ông không ngờ rằng cái tên mình đặt cho nó lại như cái tên trời đất đã tạo ra nó.

Sáng ngày hôm sau khi gia đình cùng nhau ăn sáng ông đem chuyện tối qua mình cảm nhận được nói cho thê tử của mình và kêu cô ấy làm giống mình thì quả thật cô ấy cũng cảm nhận rằng có một luồng sức mạnh khiến cô ấy khỏe ra hơn và thai nhi khỏe mạnh hơn.



Kể từ đó hai vợ chồng lại thu thập những cái giống như vậy gọi là Linh khí là cho Linh khí chui vào cơ thể mình theo mạch máu để đến các bộ phận trong cơ thể của mình và hai vợ chồng ngày càng khỏe hơn. Hai người cũng bày cho đứa con trai lớn của mình làm giống như vậy. Nhiên Bình Bình rất thích cảm giác này.

Và từ ngày có Linh khí tẩm bổ ba người cảm thấy một ngày chỉ ăn một bữa thì cũng đủ sức làm việc cả ngày.

Và cũng từ ngày đó hai vợ chồng không còn hành sự nhiều nữa vì họ sợ rằng viên đá đó sẽ làm cho họ con đàn cháu đống

Những năm sau đó cứ mỗi năm hai cha con Nhiên Phàm Phàm và Nhiên Bình Bình lại đốn củi và đem xuống chợ huyện Thành bán; mỗi lần đi xuống như vậy Nhiên Bình Bình lại cố gắng lại gặp và nói chuyện với Ngọc Thy tình cảm của ai người họ dần dần nảy sinh.

Khi đã hơn 12 tuổi thì Nhiên Phàm Phàm cho con trai tự mình đốn củi và tự đem xuống chợ bán; và nhờ có việc này nên cứ mỗi tháng Nhiên Bình Bình lại đi đốn củi và tìm cớ đi xuống chợ huyện Thành để bán củi và nói chuyện với Ngọc Thy cô nương.

Nhưng mọi chuyện rồi cũng có biến cố xảy ra vào năm Nhiên Bình Bình 16 tuổi, thì một hôm đó hai cha con cùng nhau đi xuống chợ huyện thành để bán củi. Nhưng khi hai cha con cùng đi lại nhà lão Luyện để nhờ mài cái rìu.

Nhưng khi đến đó thì họ lại gặp một chuyện không hay đó chính là lão Luyện đã q·ua đ·ời. Thế là hai người ở lại cùng với Dương Ngọc Thy lo hậu sự cho phụ thân.

Một tuần sau tang sự của phụ thân Dương Ngọc Thy thì cô ấy vẫn còn buồn và nhìn ngắm về một phương trời nào đó mong có kỳ tích đến với phụ thân. Nhiên Bình Bình thấy vậy thì vô cùng đau buồn đi lại bên cạnh nói chuyện với Ngọc Thi.



"Muội thân nữ nhi mà ở một mình nơi huyện thành như vậy liệu có ổn không hay là muội theo ta về, phụ mẫu ta sẽ chăm sóc cho muội giống như là con của mình."

"Chuyện này có thể tính sau được không huynh, vào lúc này muội tâm trí rối quá rồi không biết nên suy nghĩ chuyện gì nữa." Ngọc Thy đôi mắt đỏ hoe.

"Vậy ta sẽ nói với phụ thân để ta ở lại đây với muội thêm vài ngày. Như vậy ta cũng an tâm hơn." Nhiên Bình Bình vuốt ve tóc của Ngọc Thy an ủi cô ấy.

"Có huynh ở lại thì thật là tốt, nhưng như vậy có phiền huynh quá không?"

"Không sao đâu các em huynh cũng đã lớn có thể tự chăm sóc bản thân mình, phụ thân và mẫu thân cũng không phải già yếu có các em bên cạnh là được rồi. Chủ yếu huynh lo cho muội."

Nhiên Bình Bình ôm nhẹ Ngọc Thy, cô gái ấy đôi mắt đỏ hoe và tròn lệ.

Một lát sau Nhiên Bình Bình tự mình đi gặp phụ thân thưa rằng:

"Thưa phụ thân con xin phép ở lại nơi này với Ngọc Thy cô nương thêm vài ngày, để an ủi cô ấy và bảo vệ cô ấy. Phụ thân người cứ về lại Thiên Nhai Cốc trước đi."

"Như vậy cũng được ta cũng không yên tâm khi để con bé ở đây một mình. Con phải an ủi và chăm sóc con bé cẩn thận. Tình cảm của ta và lão Luyện hơn cả tình bằng hữu, nếu được con nên khuyên Ngọc Thy về Thiên Nhai Cốc với chúng ta như vậy sẽ tiện bề chăm sóc hơn nơi đó cũng có mẫu thân con." Nhiên Phàm Phàm an ủi con trai.

Một lúc sau ông vào gian giữa bái biệt bài vị của lão Luyện và lên đường trở về Thiên Nhai Cốc. Hai người ra từ biệt theo phụ thân.