Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghiệp Duyên

Chương 16: Cuộc gặp gỡ định mệnh với thê tử trời chọn của Nhiên Bình Bình




Chương 16: Cuộc gặp gỡ định mệnh với thê tử trời chọn của Nhiên Bình Bình

"Ukm! Nó là đứa con đầu lòng của tui tên Bình Bình. Bình Bình chào đại thúc đi con!"

"Dạ con chào đại thúc!" Nhiên Bình Bình lễ phép chào một tiếng.

"Thiệt là một đứa bé ngoan. Tiền củi lần này của anh là 15 đồng."

"Tui xin nhận." Nhiên Phàm Phàm đưa tay ra cầm lấy 15 đồng.

"Thôi để tui tranh thủ đi mua ít đồ tính toán thời gian về nhà sớm, tại để thê tử bụng mang dạ chửa ở nhà với 2 đứa con nhỏ tui không yên tâm. Tạm biệt huynh nha!"

"Ukm! Cáo từ lần sau có củi nhớ đến chỗ tui bán đó nha!"

"Được!"

Rồi ba người từ biệt tại đây Nhiên Phàm Phàm dẫn theo con trai Nhiên Bình Bình đi về trong thành đến y quán "Kiên Vũ" bước vào đó thì một tiểu nhị chạy ra hỏi:

"Khách quan! Muốn mua thuốc hay khám bệnh vậy ạ?"

"Ta muốn mua 180 thang thuốc dưỡng thai cho vợ ta uống trong 6 tháng phiền ngươi nói người đi hốt giúp."

"Dạ!" Tiểu nhị thành thật đáp và đi vào trong nhà nói thầy thuốc kê đơn và đưa ra sau nhà cho các thư lại hốt thuốc. Một lát sau hắn cầm ra một bao thuốc và nói:

"Dạ của vị khách quan đây 180 thang thuốc dưỡng thai tổng cộng là 9 đồng."

Nhiên Phàm Phàm lấy tiền ra trả 9 đồng tiền thuốc sau đó vác bao thuốc và dẫn theo Nhiên Bình Bình đi về một cửa hiệu rèn.

"Lão Luyện! Ông mài cây rìu lại giúp tui, với tui tính mua thêm cây cuốc qua năm cho thằng cu nhà cũng đi làm ruộng kiếm cái ăn với tui!"



"A! Lão Phàm lâu quá mới thấy ông đến chỗ tui đó á!" Chủ tiệm là một người trung niên tầm 40 tuổi đứng dậy hô lớn.

"Nay vợ tui lại có mang tui mới ráng đi đốn vài cây củi xuống huyện thành đổi ít thuốc bổ cho vợ."

"Để tui mài giúp ông, còn cây cuốc ông cứ lựa tui tính giá hữu nghị cho ông." Vừa nói ông chủ lò rèn vừa đem cây rìu của Nhiên Phàm Phàm đi mài lại. "Mà thằng nhỏ mới tí tuổi đầu ông lại cho nó đi cày cuốc sao? Không để nó học hành biết tí chữ với đời sao?"

"Tui tính ban ngày cho nó đi phụ tui trưa chiều tui sẽ dạy nó tí chữ cho biết đọc biết viết, cứ tiền đâu mà cho nó đi học ở mấy cụ đồ chứ ông, đâu phải ông không biết nhà tui thì nghèo đường đi xuống huyện thành lại xa tiền đâu cho nó đi học còn lo tiền ăn uống nữa." Nhiên Phàm Phàm than thở.

"Ukm! Hoàn cảnh gia đình ông ai mà không biết. Thì đành vậy ông ráng dạy cho tụi nhỏ biết tí chữ để không sau này thiệt thòi cho tụi nó."

Trong lúc này Nhiên Bình Bình thấy một cô gái 5,6 tuổi gì đó đang ngồi trước lò lửa than nhúng chàm thanh sắt nóng, mặt mày lem luốc chỉ toàn là bụi than. Nhiên Bình Bình rón rén đi lại lấy tay áo chùi bụi than trên mặt cô nói:

"Muội là thân nữ nhi nên chú ý đến nhan sắc chút chứ!"

Cô gái lau đi trên khuôn mặt lem luốc nói: "Huynh là ai?"

"Ta theo phụ thân xuống núi bán củi và mua ít đồ về cho gia đình? Ta tên là Nhiên Bình Bình Tuổi Mão còn muội bao nhiêu tuổi sao lại phụ giúp phụ thân làm việc khi còn nhỏ như vậy?"

"Ta là con của phụ thân Dương Trường Luyện, muội tên Dương Ngọc Thy, muội cũng tuổi Mão. Nhà chỉ có hai cha con nên muội phải giúp cha mấy công việc nhỏ để cha đỡ cực."

Hai đứa trẻ trò chuyện với nhau thật là vui vẻ. Nhiên Bình Bình vừa gặp như đã quen, anh rất quý mến cô con gái bên bếp lửa thổi than phụ cha làm việc như này.

Phải chăng như định mệnh duyên trời cho đôi trẻ gặp nhau; liệu rằng nhân sinh như nước chảy hai người có thể nên duyên phu thê sống đời trọn kiếp hay không

Trong lúc đó lão Luyện vừa mài cây rìu cho Nhiên Phàm Phàm, hai người cũng trò chuyện đồng thời còn nghe được cuộc nói chuyện của hai đứa nhỏ. Hai người đàn ông nhìn nhau cười.

Cây rìu mài xong thì Nhiên Phàm Phàm cũng lựa được một cây cuốc khá là chắc tay hỏi: "Lão Luyện ta lấy cây cuốc này, cộng với tiền mài cây rìu là hết bao nhiêu vậy ông?"



"Cây cuốc này lấy ông 9 hào, thêm tiền mài nữa lấy ông chẵn một đồng thôi."

"Vậy cảm ơn ông cha con tui qua kia mua ít lương thực và một sấp vải về cho mẹ tụi nhỏ may mấy bộ đồ cho mấy đứa tụi nó." Vừa nói Niên Phàm Phàm lấy ra một đồng đưa cho lão Luyện.

"Rồi! Cáo từ! Hẹn ông lần sau nhớ ghé chỗ tui trò chuyện nha."

"Cáo từ! Bình Bình mau đi về nè con."

"Chào muội ta đi lần sau ta sẽ theo phụ thân xuống huyện thành tìm muội. Con chào bác ạ!"

Cô gái vẫy tay chào "Huynh nhớ xuống huyện chơi với ta nhe!"

Nhiên Bình Bình theo phụ thân đi qua một tiệm vải mua một sấp vải màu xanh dương nhạt hết 3 đồng

Sau đó Nhiên Phàm Phàm lại dẫn Nhiên Bình Bình đi đến một tiệm hương liệu, lương thực ngay gần đó.

"Lão bản, bán cho tui một túi lúa giống và một ít hạt cây này, này này, và này" Nhiên Phàm Phàm chỉ tay liên tục và nói.

Lão bản cũng rất nhanh chóng gói hết tất cả các loại giống lúa và giống cây mà cậu yêu cầu. Sau đó bỏ vào một cái túi lớn và đưa cho Nhiên Phàm Phàm nói:

"Tổng đây của cậu hết 1 đồng rưỡi."

Nhiên Phàm Phàm lấy ra hai đồng đưa cho lão bản sau đó ông ta thối lại cho Nhiên Phàm Phàm 5 hào. Chàng đưa 5 hào cho Nhiên Bình Bình và nói:

"Con cầm đi lại kia mua ít đồ ngọt ăn nhớ mua cho mẹ và hai em nha!"

"Dạ! Phụ thân chờ con một chút!"



Nói rồi cậu theo hướng cha chỉ đi đến một quầy kẹo đường, các loại bánh cam, bánh còng và bánh dẻo mỗi cái cậu lại mua một ít vừa vặn hết năm hào. sau đó cậu quây lại bên phụ thân mình.

"Con xong rồi ạ! Chúng ta có thể trở về Thiên Nhai Cốc đúng không phụ thân?"

"Đúng rồi con trai cầm phụ ba túi giống này nhe, đem về để gieo hạt để mà sau này chúng ta có cái ăn con phải cầm cẩn thận."

Nhiên Phàm Phàm để bao thuốc cột lên lưng như một bó củi. Tay trái ôm sấp vải, tay phải cầm cây cuốc đi hướng cổng thành.

Lúc đi ngang qua cửa hiệu rèn thì:

"Phụ thân chờ con chút! Thy muội ơi!" Nhiên Bình Bình đi vào lò rèn gọi nhỏ.

Lúc sau một bé gái chạy ra nói: "Có chuyện gì sau Bình huynh?"

"À! Lúc nãy phụ thân có cho ta 5 hào để mua ít bánh ngọt đem về cho ta và mấy em ăn; ta cũng không biết phải mua như nào, nên cái nào ta cũng mua vừa may đủ 5 hào, muội có muốn ăn không ta cho muội một cái."

"Tiền của phụ thân huynh mua cho huynh mà sao muội dám nhận!"

"Cứ coi như ta lấy phần của ta cho muội." Nói rồi Nhiên Bình Bình cầm ra một cây kẹo đường đưa nó cho Dương Ngọc Thy, sau đó thì chạy v·út ra đi theo phụ thân về Thiên Nhai Cốc.

"Đa tạ huynh!" Dương Ngọc Thy nói với theo.

Khi hai người đã đi khuất dáng thì Dương Ngọc Thy quây lưng đi vào nhà thì chợt phát hiện trên hộp đồ của phụ thân có một túi hạt giống. Thì chợt nhớ ra Bình huynh và phụ thân cũng từng đi mua hạt giống về trồng nhưng mà nhà họ lại khá xa thế là Ngọc Thy cầm theo túi giống chạy theo hướng của cha con Nhiên Bình Bình vừa mới đi.

Trong khi này Nhiên Bình Bình vẫn còn nhớ lại cảnh tượng đút cây kẹo đường cho Ngọc Thy ăn mà cười tít cả mắt.

"Nhớ giữ túi hạt giống nhe con trai." Giọng Nhiên Phàm Phàm truyền đến khiến cho Nhiên Bình Bình như nhớ lại cái gì vội nói:

"Phụ thân chờ chút đã, con đã để quên hạt giống ở nhà Ngọc Thy rồi. Người chờ con quay lại đó lấy một chút nhe!" Nói rồi Nhiên Bình Bình quay lại theo đường cũ chạy một mạch lại nhà Ngọc Thy.

"Chạy từ từ đó á con! Thiệt là!" Nói rồi ông cũng quay lại và đi từ từ lại nhà lão Luyện.