Chương 15: Lịch Sử Nhiên Gia
Nói rồi hai người nhanh chóng thu xếp vài bộ quần áo một vài trái cây còn hôm qua và một ít củi lửa.
Chàng trai dẫn cô gái đi về phía cửa hang động phía bắc, hai người nhanh chóng đi vào thì lúc này trời đã về chiều, hai người dọn dẹp sơ một chút sau đó lấy một ít tàn cây chắn trước cửa hang đề phòng thú dữ và thật lạ rằng họ nhìn xung quanh hang động thấy nơi đây cũng tốt tại sau lại không có thú dữ ta nhỉ?.
Hai người mang theo nghi hoặc để rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó hai người có cùng một giấc mơ
Họ thấy mình đang dắt tay nhau đi trong hang động đầy sương mù giống như tiên cảnh, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra nói:
"Hai người là nhân tộc đầu tiên đến nơi này, nơi này được gọi là Thiên Nhai Cốc còn ta là do linh khí Thiên Nhai Cốc cấu thành, hai người có duyên với Thiên Nhai Cốc nên từ giờ nơi này sẽ thuộc về gia đình hai người."
Nói rồi ông lão từ từ biến mất. Hai người họ thành thân con đàn cháu đống.
Hai người giật mình tỉnh dậy ngại ngùng nhìn nhau và kể cho nhau nghe giấc mơ của mình. Họ không ngờ mình có thể mơ cùng một giấc mơ như vậy.
Những ngày sau đó họ vì không cần lo cái ăn nên hai người tranh thủ đi dạo và nghiên cứu địa hình trong Thiên Nhai Cốc như lời ông lão nói.
Vào một ngày đẹp trời họ lại có lại sở thích ban đầu leo lên ngọn núi sau nhà thì trên đỉnh núi chỉ toàn là băng tuyết.
"Em à cái cây này lạ quá!" Chàng trai chỉ về phía một cái cây nhỏ trên đỉnh núi tuyết, tại sao một cái cây có thể mọc trong đống tuyết dày đặc như thế này, thế là họ lại gần xem xét.
"Anh à! Dưới gốc cây hình như có cái gì á!" Cô gái nói.
Chàng trai cẩn thận lại gần thì quả thật cái cây phía dưới còn một cái cây nữa cả rễ hai cây cùng nhau quấn quanh lấy nhau và quấn quanh cục đá tỏa ra màu sắc tuyệt đẹp nằm bên dưới lớp tuyết.
(Họ không biết rằng đó chính là đá tình yêu trong truyền thuyết chỉ cần cầm được viên đá này cả hai có thể trọn đời bên nhau, con đàn cháu đống)
"Mình đem nó về dưới trồng đi anh để nó ở đây thật không tốt cho sự phát triển của nó."
Chàng trai gật đầu đồng ý thế là hai người cẩn thận bứng hai cái cây, họ cầm theo cả cục đá đem về nhưng khi vừa cầm vào cục đá họ thấy như hai người là duyên kiếp định ước phải ở bên nhau cả đời. Để tránh cục đá quá bắt mắt khiến người ta dòm ngó nên hai người quyết định đem cục đá cất trong nhà, và đem hai cái cây trồng nó ngay cửa vào hang động Thiên Nhai Cốc.
Nhưng họ không biết rằng chính ai người đã tạo nên một nền thịnh thế cho con cháu họ sau này. Khiến gia tộc họ đứng vững ngang hàng với cả Thiên Tộc và Thủy Tộc như ở các chương trước từng nói.
Vài ngày tiếp theo họ tìm kiếm một tảng đá hơi bằng phẳng sau đó dùng nó làm bàn để bái tế tổ tiên trong lễ thành thân. Rồi dùng đất nặn thành hình giống một ông lão mà trong mơ họ gặp rồi đem phơi nắng ngoài hang động cho nó khô. Sau đó đem vào đặt lên bàn. Trên bàn còn có viên đá hôm trước nữa họ cũng không biết nó là cái gì nhưng chính nó đã làm cho bọn họ nhanh chóng đi đến việc thành thân để có cuộc sống vợ chồng đến suốt kiếp này. Hai người chọn ra bộ đồ đẹp nhất mặc vào sau đó họ lại dắt tay nhau đi từ cửa hang động Thiên Nhai Cốc vào tới bàn đá hai người quỳ xuống giơ tay còn lại lên ngang đầu thề:
"Con Nhiên Phàm Phàm xin nguyện cùng thê tử con Huyền Ngọc Tú từ nay là người của Thiên Nhai Cốc sống bên nhau trọn đời trọn kiếp, nếu như sai lời sẽ mãi mãi vạn kiếp linh hồn không thể siêu sinh."
"Con Huyền Ngọc Tú xin nguyện cùng phu quân con Nhiên Phàm Phàm từ nay là người của Thiên Nhai Cốc sống bên nhau trọn đời trọn kiếp, nếu như sai lời sẽ mãi mãi vạn kiếp linh hồn không thể siêu sinh."
"Trước sự chứng giám của thiên địa và lão nhân gia ở Thiên Nhai Cốc xin nguyện lòng trọn kiếp bên nhau." Cả hai vợ chồng cùng đồng thanh nói.
Thề xong hai người dùng ít trái cây cho bữa tối sau đó cùng nhau đi vào căn liều nhỏ làm đêm động phòng hoa chúc.
Vài tháng sau cô vợ mang thai người chồng càng phải lao động vất vả hơn chàng đốn củi xuống thành thị đổi lúa, gạo và các loại lương thực khác. Một lần đi như vậy mất cả mấy ngày trời mới về. Lúa đem về được chàng trai gieo trồng bên khu ruộng chàng làm đất phía Đông trong Thiên Nhai Cốc kế bên đó có một dòng sông (như đã nói ở các chương trước).
Họ tiếp tục gây dựng nên một cơ ngơi với rất nhiều cây lương thực và các loại cây khác. Có hôm cô vợ cứu sống một con thỏ nhỏ và đem nó vào Thiên Nhai Cốc bầu bạn và cũng từ đó họ không bao giờ ăn mặn nữa luôn. Họ thương cho số phận các loài động vật đáng thương đó.
Lại một thời gian nữa trôi qua cô vợ sắp sinh may mà ngày trước chàng trai từng theo mẹ đỡ đẻ nên anh đã giúp vợ mẹ tròn con vuông mà không cần nhờ bà đỡ một phần là do đường xa một phần do họ cũng không có dư giả gì nhiều.
Đứa con đầu lòng của hai người là một người con trai hai người quyết định lấy tên con là Nhiên Bình Bình. Từ đó hai người họ chăm sóc chu đáo cho con Thiên Nhai Cốc rộn ràng bởi tiếng trẻ nhỏ hay khóc: "Oa! oa! oa!"
Sang năm sau người chồng lại hay tin vợ mình có mang. Vì để các con có nhiều hơn được sự chăm sóc nên anh quyết định nỗ lực làm việc hơn.
Vào một buổi tối anh ngồi ru con ngoài nhà để cho vợ yên tâm ngủ. Gió thổi mát mẻ khiến anh nhớ lại những ngày tháng trốn khỏi gia đình và rơi nước mắt.
Do sự thúc đẩy tình yêu và sự hưng thịnh mà đá tình yêu mang lại khiến hai vợ chồng mỗi lần hành động là vài tháng sau lại hay tin vợ có mang.
Sau đứa con trai đầu lòng thì hai vợ chồng có tiếp một đứa con gái họ đặt tên là Nhiên Như Như.
Lại đến một đứa con trai thứ hai với tên Nhiên An An.
Khi đứa con trai đầu lòng lên 7 tuổi nó biết phụ giúp phụ thân khi người ra đồng mang theo nước cho phụ thân cày ruộng. Thật là một đứa trẻ có hiếu. Vài tháng sau vợ anh lại có mang. Lần này anh đã lên rừng tiếp tục đốn củi sau đó dẫn theo con trai trưởng đi xuống núi đổi lấy thức ăn và các loại lương thực khác, các loại dụng cụ lao động.
Tới chợ thành đã là 3 ngày kể từ khi họ xuất phát. Họ vào chợ thành tới một quầy bán củi.
"Lão Phàm lại tới bán củi sao?" Chủ cửa hàng bán củi ra nói. Ông ấy là một vị trung lưu nam tử nhà chuyên đi buôn củi Nhiên Phàm Phàm ngày trước luôn bán củi cho ông ta vì ông ta không có ác ý còn hay giúp đỡ gia đình họ chút ít trên giá thành củi.
"Đúng rồi lần này lại nhiều hơn mấy lần trước nè, vợ tui lại có mang nên định kiếm thêm chút tiền mua mấy thang thuốc bổ cho cô ấy uống lấy sức."
"Lại mang thai nữa à, Phàm huynh thật khiến cho người khác ngưỡng mộ à! Nhà tui cũng cưới hỏi mấy năm mà chưa có ngụm con nào nè! Thiệt là! Nói chứ cũng chúc mừng Phàm huynh."
"Con cái là do trời ban chứ sao có thể nói như vậy được!" Mặc dù nói như vậy nhưng Nhiên Phàm Phàm lại tỏ ra nghi hoặc tại sao mình lại có con nhanh như vậy chứ lạ thật không lẽ trong Thiên Nhai Cốc có bảo vật gì khiến vợ chồng khi hành động xong thì lại có mang, lúc về phải đi kiểm tra xung quanh mới được.
"A! Nãy giờ không chú ý, ai đây Phàm huynh? Con trai trưởng huynh đấy à?"