Chương 14: Mở đầu mới
(Chương này có chút cơm chó nhẹ - tác nhắc rồi đó nhe)
Nhiên Chính Chính đi tới trước cái bàn sau đó mở lồng kiếng ra. Đập vào mắt ông là một quyển công pháp có tên là: "Phàm Nhân Tráo Long". Nhiên Chính Chính cẩn thận cầm lên lật ra và đọc thử.
Thì ra quyển công pháp này do tổ tiên Nhiên Gia Nhiên Phàm Phàm lĩnh ngộ từ quyển công pháp 'Vượt Long Môn' của một vị Thủy Học sau đó cho các đời tộc trưởng truyền tay nhau tu luyện và trở thành trấn tộc chi pháp.
Nhiên Chính Chính nghĩ tại sao Nhiên Phàm Phàm có thể nhận biết công pháp của Thủy tộc để nghiên cứu ra quyển "Phàm Nhân Tráo Long" chứ?
Đương nhiên quyển công pháp này cũng không phù hợp với công pháp mà Nhiên Chính Chính tu luyện, nhưng có thể lấy ra đọc sau đó nghiên cứu phương pháp để có thể vượt qua cảnh giới Thiên Minh ngày trước bước vào cảnh giới mới Thiên Ninh cảnh trong truyền thuyết.
Nói rồi Nhiên Chính Chính sao chép một quyển "Phàm Nhân Tráo Long"; sau đó đặt bản gốc trở lại vị trí cũ, đậy lồng kiếng lại sau đó đi lên mặt đất, tại tầng ba thì Cửu Thúc cũng đã chọn được một quyển công pháp vừa ý, vừa hay nó lại đồng nguyên với công pháp mà Nhiên Trường Trường đang tu luyện nên khi chuyển qua công pháp mới nó cũng sẽ không mất quá nhiều tu vi và không có các hậu quả nghiêm trọng; bộ công pháp đó tên là: "Nghịch Chuyển Ngư Hoàng Mệnh".
Sau đó hai chú cháu từ từ đi lên căn nhà nhỏ trong rừng Tà Nư, Thiên Nhai Nhiên và Nhiên Hữu Hữu cũng ngồi chờ tại bàn giữa trong nhà.
Thấy hai người cầm bản sao đi lên Thiên Nhai Nhiên tấm tắc khen: "Hai ngươi cũng biết sao chép bảng sao mà không đem bản chính lên chứ đó."
"Sao tụi con dám đem bản chính chứ trong đó cũng có giấy bút để sao chép mà; nếu đem bản chính có mệnh hệ gì thì sao tụi con gánh nổi trách nhiệm lớn lao đó chứ!". Nhiên Trường Trường nói mà không khỏi nhớ lại thời điểm lúc nãy.
---*---*---
"Cửu Thúc!" Nhiên Chính Chính gọi lại khi Nhiên Trường Trường đang định cầm quyển công pháp vừa mới chọn được để đi lên tu luyện.
"Sao hả con?" Nhiên Trường Trường hơi không vui hỏi.
"Sao thúc có thể đem bản chính của công pháp lên chứ như vậy khả năng cao bị Thiên Nhai Nhiên tiền bối la rầy á!"
"Vì sao nhỉ?" Nhiên Trường Trường thắc mắc.
"Công pháp của Nhiên Gia vô cùng quý hiếm; con nói nếu lỡ á; nếu lỡ làm mất hoặc ai trộm đi bản chính như vậy thì sẽ là một tổn thất lớn cho Nhiên Gia chúng ta nên Cửu Thúc nên sao chép ra bản sao mà đem lên." Nhiên Chính Chính giải đáp thắc mắc.
"Nhưng sao chép ở đâu bây giờ lúc đi xuống ta không có đem theo giấy bút, không lẽ quay lên trở lại nhà lấy giấy bút sau đó trở lại sao chép sao?" Nói thế là Nhiên Trường Trường quay lưng định trở lại nhà.
"Đợi đã Cửu Thúc!" Nhiên Chính Chính kêu lên và chỉ tay về phía cầu thang đi xuống trong một cái góc nhỏ nơi đó có một cái bàn và một xấp giấy có cả nghiên mực và bút lông để sẵn nói: "Bên kia đó Cửu Thúc người ta sẽ sao chép công pháp sau đó để công pháp chính lại và lấy bản sao đi lên."
Nói rồi Nhiên Trường Trường sao chép xong và đi lên.
---*---*---
Nói rồi Nhiên Chính Chính niệm pháp chú theo sự chỉ dẫn của Thiên Nhai Nhiên để đóng lại mật thất công pháp. Và đem lệnh bài trả lại cho Thiên Nhai Nhiên tiền bối.
Lúc này Nhiên Chính Chính lại hỏi: "Vậy có công pháp rồi không biết phụ thân con có trở về ngay không?"
"Trước khi lệnh kiếp phụ thân con đã lập ra lời thề thiên địa, nếu bây giờ hối thúc ông ấy về có khi lại gây nên những hậu quả không lường trước được đâu, vì đấy là cản trở thiên quy chống lại thiên địa sẽ bị trừng phạt rất là nặng. Ngược lại phụ thân con chỉ còn vài trăm năm nữa là đã lệnh kiếp xong rồi, lúc ấy tu vi của phụ thân con sẽ vượt qua thượng cổ chí kim."
"Dạ vậy đành chờ mấy trăm năm nữa vậy dù sao con cũng còn mấy vạn tuổi thọ lận nên không lo cho lắm!" Nhiên Chính Chính cười nhẹ.
"À! Con có chuyện này muốn hỏi không biết Thiên Nhai Nhiên tiền bối có thể biết để giải đáp nghi hoặc trong lòng con không?"
"Con có thể hỏi; nếu ta biết ta sẽ giúp con giải hoặc." Thiên Nhai Nhiên từ từ nói.
"Chuyện là con không hiểu vì sao mà Tiên Tổ Nhiên Phàm Phàm có thể xem được công pháp "Vượt Long Môn" để từ đó sáng chế ra "Phàm Nhân Tráo Long" để nó trở thành trấn tộc chi pháp?"
"A! Chuyện này ta biết, nó phải kể từ khi Thiên Nhai Cốc chúng ta được thành lập...."
------******------
(Lâm vào vòng thời gian quá khứ)
Thiên Nhai Cốc là nơi linh khí trời đất tụ hợp tại Nhân Tộc nằm trong lòng một ngọn núi vô cùng hùng vĩ; Phía Nam và Đông Nam giáp với vùng biển Long Trường của Thủy Tộc. Lúc này Thiên Nhai Cốc chưa có người.
Trong Thiên Nhai Cốc lúc này có rất nhiều tài nguyên dồi dào và phong phú. Phải kể đến chính là lúc này trong Thiên Nhai Cốc đang có một viên đá tình yêu Thất sắc cấp Bạch do Thiên Khí, Địa Khí (khí nóng của núi lửa bên dưới Thiên Nhai Cốc đã ngưng hoạt động khoảng trăm tỉ năm về trước) Minh Khí, Quang Khí, Linh Khí, Hoàng Khí, Huyền Khí và một ít Oán Khí (do các sinh vật đ·ã c·hết trong núi lửa này trước tạo nên) chúng kết hợp tạo ra một viên đá Tình Yêu có một không hai.
Vào gần 11 triệu năm về trước có một cặp đôi yêu nhau nhưng vì bốn chữ "MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI" mà gia đình hai bên không chấp nhận, cả hai nhân trong đêm tối mà trốn khỏi gia đình theo người mình yêu, chạy trốn mãi cô gái đã bắt đầu mệt nhưng vì tình yêu cả hai vẫn cố gắng chạy, rồi chàng trai thấy vậy thì cõng cô gái và tiếp tục chạy.
Chạy mãi họ đến một vùng trung du ven biển họ phải cho ra hai sự lựa chọn hoặc là xuống biển vượt đại dương nhưng rồi vượt đại dương đi đâu họ cũng không biết hoặc là lên núi để lẩn tránh và sinh sống đến già; Nhân Tộc tuổi thọ thấp nên chỉ cầu hạnh phúc cùng nhau sống qua mấy năm nhân thế. Thế là họ quyết định chọn lên núi xây nhà sống cuộc sống 'một mái nhà tranh hai quả tim vàng'. [Tác viết mà không nhịn được cười luôn đó nghe ảo ma quá]
Họ chạy lên núi, hai người quyết định lên lưng chừng núi xây một căn nhà tranh để sống. Họ đến lưng chừng núi và dựng tạm một cái chái nhà bằng những cành cây xung quanh để có chỗ che chắn tạm. Sau đó chàng trai đi xung quanh hái một ít trái dại và một ít cây khô, cô gái cũng đi xung quanh kiếm được một vài viên đá lửa và một ít lá cây khô làm bùi nhùi mồi lửa. Tối đó hai người quây quần bên đống lửa nhỏ chàng trai canh cho cô gái ngã vào vai mình ngủ yên giấc, sau đó gần sáng chàng trai cũng mệt mà gục xuống đầu cô gái ngủ. [Cơm chó đầy :))]
Sáng hôm sau hai người lại tiếp tục đi kiếm thức ăn quả dại để sống. Vài ngày sau trong một lần vô tình chàng trai đi về phía bắc tìm trái cây thì vô tình phát hiện ra một hang động cửa động khá nhỏ vừa đủ hai người đi vào; chàng trai vào trong thì thấy bên trong khá là rộng lại có nhiều cây trái và bụi cỏ dại. Thế là chàng trai hớt hãi chạy về cái chái nhà cũ gọi cô gái.
"Em ơi!"
"Sao anh?"
"Anh tìm thấy ở phía bắc có một hang động khá lớn lại có nhiều cây trái chúng ta có thể dọn lên đó ở để có thể sinh sống tốt và anh còn muốn chúng ta có nơi tốt để bái đường thành thân nữa chứ!" Chàng trai nở một nụ cười.
Cô gái ngại ngùng quay đi chàng trai nắm tay cô gái lại kéo về phía mình và ôm nhẹ eo cô gái.
"Bỏ ra đi nè, chúng ta còn dọn nhà lại hang động kia á!" Cô gái ngại ngùng nói.