Nghịch Trần

Chương 61: Gà Đất Chó Sảnh




Hiệu lênh vừa ra, đang dàn chiến trận xung quanh Hổ Tiếu Đường đệ tử ầm ầm tấn công. Hơn năm mươi người bày trận thế, kín không kẻ hở, người trước tấn công người sau bọc hậu, chẳng mấy chốc liền đánh cho Kim Long Bang liêu xiêu tán loạn.

Hơn nữa, Hổ Tiếu Đường tam đường chủ vốn trâu bò hiếu chiến, hùng hổ xông vào giữa trận, đại đao vung trái vung phải, mỗi chiêu mỗi chiêu đều thu gặt mấy mạng người.

“Khốn nạn” Đằng Hóa Tuyên gặp mình bang chúng bị giết thảm thì tức rách cả mí mắt, quay đầu tránh khỏi Khương Vân Đình giằng co xông vào trận ra sức tung chưởng, chưởng phong như lốc, tam đường chủ trực diện trúng chiêu bay dạt ra ngoài, mà đang kết trận vài nhóm đệ tử cũng nhao nhao xiêu vẹo, có điều đám này đệ tử chỉ bị tổn thương, mà chưa chết. Cho thấy uy lực ghê gớm của trận pháp.

Thấy thế, Đằng Hóa Tuyên càng tức giận hơn, há mồm phun ma hỏa, muốn thiêu chết đám người. Nhưng ma hỏa chưa kịp đến nơi, đã bị một luồng bá đạo cự phong đánh tản trở về. Khương Vân Đình thình lình xuất hiện trước mặt lão, nhếch miệng cười trào phúng.

“Đằng lão tặc, đối thủ của ngươi là ta”

“Khốn nạn Khương Vân Đình đi chết cho ta” Đằng Hóa Tuyên giận đỏ mắt, hùng hổ bay đến vung chưởng dồn dập. Khương Vân Đinh nhếch miệng, thong dong đối chưởng, chẳng mấy chốc đã đánh đước trăm chiêu mà vẫn ổn thỏa chiếm thượng phong. Thực lực lực này không hổ danh Khương Sơn trấn đệ nhất cao thủ.

“Đằng lão tặc, ngươi chỉ chừng ấy sức hay sao?”

“Địu mẹ” Đằng Hóa Tuyên cắn răng, hai mắt lộ tàn nhẫn quang mang. Hắn biết mình chẳng lại đối phương nhưng hôm nay làm sao cứ như thế vừa thất bại. Mình đường đường bang chủ một bang, tung hoành Khương sơn trấn năm mươi năm, thế mà bị cho tính toán thảm hại, hừ, ít nhất cũng phải cho họ Khương này ăn quả đắng trước đã.

Vỗ túi trử vật, trực tiếp lấy ra một khối màu đen nhánh côn gỗ.


“Ép lão phu đến mức này, đây là ngươi tự tìm”

Đằng Hóa Tuyên cầm nhánh gỗ, vận dụng mười phần pháp lực, tuyệt chẳng lưu tình. Nhìn thế cục hôm nay hắn liền biêt, đây rõ ràng do Hổ Tiếu Đường dự mưu khiến mình sa bẫy, mục đích tiêu diệt Kim Long Bang chiến lực chủ chốt, tiến hành thâu tóm Khương Sơn trấn. Hắn cũng đoán tới, hiện tại Kim Long bang trụ sở chắc chắn đã bị người xâm chiếm. Nên hận nghiến răng nghiến lợi.

Gậy đen vừa xuất hiện, Khương Vân Đình nhíu mày, vừa đánh vừa lùi về sau, hắn nhìn thấy trong mắt đối phương ý quyết liệt, nhưng cũng chưa đến mức bị một cái pháp bảo dọa lui, mà là đang tìm cách hóa giải. Dưới cái nhìn của hắn, lần này vây bắt kế hoạch xem như tám phần thành công. Kim Long Bang người đã thương gân động cốc, đếch cần cùng Đằng lão tặc ngọc đá cùng tan.

Nói thì lâu mà diễn biến trong nháy mắt, Đằng Hóa Tuyên vung côn gỗ tới, liền tỏa ra trăm đạo hắc quang, hóa thành một thanh dài mấy chục trượng gậy lớn, mang theo tiếng gió ầm ầm vụt xuống đỉnh đầu Khương Vân Đình.

Gậy đen này vừa lớn vừa nặng, trên thân gậy càng mọc tua tủa gai nhọn, nguy hiểm vô cùng.

“Thú vị, dùng ngàn năm địa cấp linh mộc luyện hóa thành bảo mệnh pháp khí, uy lực tương đối mạnh mẽ nha”

Bên ngoài Chu An vừa nhìn đã thấy mánh khóe, tấm tắc khen.

Gỗ đen pháp bảo bổ xuống, khí tức mạnh mẽ run người, bên dưới đánh nhau Kim Long Bang bang chúng như được tiếp thêm sức manh, lộ vẻ kính sợ sùng bái, hăng hái đánh trả. Ngược lại Hổ Tiếu Đường tu sĩ thì xuất hiện vài phần lo lắng.


Pháp bảo xung kích quá nhanh, Khương Vân Đình mặc dù đã lùi trước song vẫn phải hứng chịu ba phần dư lực, khí huyết cuồn cuộn chẳng ngớt, âm thầm tặc lưỡi pháp bảo uy lực. Đối với Lão đối thủ thực lực, càng là có vài phần nhận thức. Người này không thể xem thường.

Khương Vân Đình tay chống đỡ, một tay vỗ túi trữ vật, lấy ra tiên phù màu vàng rực rỡ, ném lên thật cao rồi bấm pháp quyết, tiên phù nổ tung hóa thành đầy trời kim quang, mà những này kim quang đan thành tấm lưới lớn bao phủ hắn đỉnh đầu, chống đỡ đối phương xung kích. Mà hắn bản thân lập tức thi triển tật phong bộ bay lùi lẹ về sau.

Ngay khi Khương Vân Đình thoát khỏi thế công, thì bên cạnh nãy giờ vẫn chỉ huy chiến trận Nhị đường chủ Trương Nghi bỗng xông đến gần Đằng Hóa Tuyên, ném lấy trận bàn bấm quyết.

Trận bàn hóa thành mỏng manh kết giới, đem lão giả tạm thời vây khốn bên trong, màu đen gậy gỗ, thì bị vô số sợi nhỏ kim quang gắt gao trói chặt, định trị ở không trung.

“Chết đi” Thấy đằng hóa Tuyên đã bị giam dữ, vừa bị đánh bay tam đường chủ hô lớn, vác đại đao thật mạnh bổ xuống.

“Nguy rồi” Đằng Hóa Tuyên sắc mặt khó coi, vội vàng bộc phá pháp lực thoát khỏi trận pháp vậy khốn, bỏ gậy đen pháp bảo, bỏ luôn đám bang chúng nhanh chóng chạy thoát.

“Chạy đi đâu” Tam Đường chủ đánh hụt, giận dữ hô lớn muốn đuổi theo, nhưng bị Trương Nghi ngăn chặn nói:

“Không cần đuổi, mau giải quyết đám đệ tử này trước đã”

Khai Trần Hậu kỳ tu sĩ muốn chạy trốn đâu phải dễ dàng mà bắt bí, y hiểu rõ điều đó.


Đằng Hóa Tuyên vừa chạy đi, Kim Long bang như rắn mất đầu, chẳng mấy chốc đã bị giết sạch sành sanh.

Khương Vân Đình ăn đan dược hồi phục khí tức, sai phái đệ tử dọn dẹp hiện trường, mới xông sang phía trước cửa động khẽ hỏi.

“Nhị đệ biết những quái mộc kia là gì không?”

Trương Nghi nheo mắt, đánh giá toàn bộ xanh tươi cây cối, nhẹ nhàng nói:

“Theo đệ đánh giá, thì đây là một loại cao cấp huyễn trận………”

“Huyễn trận..” Khương Vân Đình nhìn ngắm xung quanh, mong chờ hỏi: “Đệ phá giải trận này được chứ”

Trương Nghi lắc đầu bảo: “Không chắc nhưng phải thử xem”

“Được” Khương Vân Đình gật đầu.

Trương Nghi con mắt lượn lờ, mượn nhờ ánh nắng chiếu nghiêng, từ trong cây cối khe hở xác định trận pháp thứ tự, hồi lâu mới mỉm cười nói.

“Nơi đây huyễn trận trước đó vô cùng cao minh, nhưng theo thời gian uy lực giảm mạnh mười chẳng còn một, có thể phá giải”

“Vậy nhị ca mau phá giả đi thôi”

Tam đường chủ hưng phấn tiến lên trước cười nói.

“Chưa vội, trước tiên giải quyết xuống theo đuôi hai con chuột nhỏ đã”

Trương Nghi cười nhạt, thâm vị ý trường nói, quay mắt hướng lên ngọn cây đằng sau.

Hả! Đám người Hổ Tiếu Đường giật mình nhìn theo, chợt thấy phấp phới trên ngọn cây từ bao giờ đã xuất hiện hai người, một nam một nữ.

Chu An gặp mình bị bát hiện, vỗ tay cười nói:

“Tốt tốt, ngươi phát hiện chúng ta theo dõi từ bao giờ”

“Mới đây thôi” Trương Nghi bình tĩnh hồi đáp.

“A” Chu An càng thêm bất ngờ, hắn đối với tự thân ẩn nấp bản lĩnh, xưa nay đều rất tự tin, đừng nói là Khai Trần tu sĩ, ngay cả Kim Đan chân nhân muốn phát hiện đều khó khăn. Nhưng chẳng ngờ trung niên nam tử lại dễ dàng phát giác đến, đúng là có chút môn đạo.

“Tiểu tử, ngươi lá gan thật lớn dám theo dõi chúng ta”

Tam đường chủ lớn tiếng quát mắng, mà Khương Vân Đình sắc mặt cũng âm trầm, bản thân tu vi cao tuyệt, tự xưng Khương Sơn trấn đệ nhất cao thủ, vậy mà bị người theo dõi hồi lâu chưa phát hiện. Hắn hai mắt híp thành đường dài, hướng Chu An hỏi:

“Vị huynh đệ này đi theo chúng ta có mục đích gì?”


“A” Chu An cười nhạt, quay sang nhìn đại đường chủ, khẽ hỏi:

“Các ngươi đoán ta có mục đích gì”

“Ngươi theo chúng ta hồi lâu, chờ bọn ta cùng Kim Long Bang tranh đấu, phí công phá giải trận pháp cấm chế, cuối cùng thừa dịp ra tay đánh chết ngư ông đắc lợi………”

Mọi người chưa kịp suy đoán bên canh Trương Nghi đã nhàn nhạt mở miệng.

“Ba ba ba, Thật thông minh, ngươi đoán đúng, Chu mỗ chính có ý đó”

“Đê tiện”

“Cuồng vọng”

“Không biết sống chết”

“To gan mau giết hắn đi”

……………….

Chu An giọng nói pha vài phần chế giễu, khiến đám người Hổ Tiếu Đường triệt để tức giận, mắng mỏ chửi bới.

Mà Khương Vân Đình càng âm trầm hơn, tay phải đã thò vàO túi trữ vật sẵn sàng xuất chiến.

“Cuồng vọng tiểu tử, muốn bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau, thì còn phải xem ngươi có hoàng tước thức lực này hay chăng”

“Bày trận”

Hắn hô lớn,phía sau Hổ Tiếu Đường đệ tử lập tức bố thành bát quái chu thiên trận,vây quanh Chu An đứng trên đại thụ, mà Khương Vân Đình thì bảo mệnh phi kiếm từ lâu được tế lên, lập tức phải tác chiến.

Hắn phi kiếm là một thanh màu bạc lưỡi răng cưa kiếm dẹt, tỏa ra thượng phẩm pháp khí khí tức, sát khi mịt mờ.

Lúc nãy đối phó Đằng Hóa Tuyên lão đối thủ, hắn chưa hề động đến bảo mệnh phi kiếm, nhưng Chu An khiến hắn cẩn thận vô cùng.

Bên trái Tam đường chủ vác đại đao lăm le đợi lệnh, tùy thời tấn công.

Mà nhị đường chủ Trương Nghi thì hơi nhíu mày, kỹ càng đánh giá Chu An hai người.

Bên dưới trận thế, đủ để vây giết Giả Đan lão quái, Hồ Phi Linh tuy trải qua chém giết, nhưng chưa bao giờ gặp lớn như vậy đội hình. Sắc mặt hơi tái nhợt chúi đầu chui vào trong lòng hắn, tìm chỗ dựa.

Chu An cười nhạt, ôm lấy tiểu nha đầu, ôn nhu vuốt nàng mềm mại lưng đẹp, vỗ vỗ vài cái nói:

“Nha đầu sợ cái gì mà sợ, nam nhân của nàng ngay cả Kim Đan lão quái đều dám đánh chạy, huống chi là phía dưới đám gà đất chó sảnh kia”

“Nho nhỏ cái trận thế, đã đòi đối phó Chu mỗ, các ngươi ngây thơ quá rồi”

Ghé vào tai nàng thủ thỉ: “Yêu tâm đợi ở đây, ta giải quyết chút a miêu a cẩu, rồi đưa nàng đi tìm bảo”.

“Ân” Hồ Phi Linh được âu yếm khuyên bảo, lấy về tự tin, hít sâu hơi từ trong lồng ngực hắn tách ra.

Chu An gật đầu, cười nhẹ liền phi mình bay xuống dưới vách núi khoảng đất trống.