Nghịch Trần

Chương 62: Hoan Ma Tông Ngoại Môn Đệ Tử




Vừa đáp xuống đất, Chu An khí thế chợt đè nén, hướng Hổ Tiếu Đường tu sĩ ép tới. Dày đặc áp lực, khiến ngay cả ba tên Khai Trần tu sĩ đều giật mình cắn răng đối kháng, mà cái khác yếu kém đệ tử thì dồn dập lùi về sau.

Lần này, ngay cả luôn luôn trương cuồng Vương Lão Tam đều dè chừng đắn đo.

“Hư trương thanh thế” Khương Vân Đình gặp phe mình đệ tử tâm lý hoảng sợ, liền quát lớn, bản thân Khai Trần hậu kỳ khí tức cũng ầm ầm lan tỏa, phá tan Chu An áp bức. Ổn định lòng người, hắn là kẻ bụng dạ sâu, biết nếu chưa giao thủ đã bị đối phương chấn nhiếp, thì còn đánh đấm cc nữa.

Thấy vậy, Chu An cười tủm tỉm, chắp tay đứng, lạnh nhạt quan sát hơn năm mươi người Hổ Tiếu Đường.

“Làm sao, các ngươi dự định một người đánh, hay tất cả cùng cùng xông lên?”

Trào phúng! Trào phúng đánh mặt. Hổ Tiếu Đường nói thế nào cũng là tương đối lớn thế lực, nơi nào bị như thế nhục nhã. Chu An khiêu khích ý tứ rõ ràng , nhưng Khương Vân Đình, hành sự lão luyện, sẽ chẳng vì vài câu làm trò mà đi cùng địch nhân liều mạng, trong khi còn chưa rõ đối phương thực hư cả. Hơn nữa Hổ Tiếu Đường ở đây có hơn 50 người kết trận, 3 tên Khai Trần tu sĩ làm hạch tâm, nếu đánh lên thậm chí Giả Đan lão quái đều phải nhượng bộ lui binh. Ngu mới đi đơn đả độc đấu.

Khương Vân Đình phất tay, nhanh nhẹn điều binh khiển tướng, chưa đầy nửa hơi thở, Hổ Tiếu Đường tu sĩ đã kết thành Bát quái trận vây trọn Chu An ở trong, kín kẽ như nêm.

Mặc kệ đám người bày bố, Chu An vẫn ung dung nhìn ngắm, trong lòng cười nhạt, mấy gã này dám dùng trận pháp đối phó hắn. Đúng thật múa rừu trước mặt lỗ ban mà.

“Tấn công” Khương Vân Đình thấy trận pháp đã ổn định liền ra lệnh tấn công, mà bản thân thì lăm le cầm phi kiếm, muốn bất ngờ xuất kích đánh giết đối phương. Bấy giờ, đang đứng trầm tư Trương Nghi bỗng nhiên bước ra vội vàng hô:

“Khoan đã đừng đánh”

“Làm sao thế nhị đệ” Khương Vân Đình mất hứng cau mày hỏi.

Trương Nghi chưa trả lời mà cho hắn điểm mắt, sau đó bước lên phía trước chắp tay.

“Vị huynh đệ này, chuyện ở đây chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng được hay chăng?”

“Ồ” Chu An hơi chút khó hiểu, hai bên đã giương cung bạt cánh vậy rồi, y còn muốn hòa hoãn cái gì, song chưa kịp trả lời, thì họ Khương đã dứt khoát từ chối:

“Không đươc! Cho ta áp trận” Hắn mới chẳng muốn cùng Chu An đàm phán đây, trong khi chưa biết thực lực đối phương thế nào, trong khi đối phương buông lời khích bác, đòi tính toán chính mình, làm sao cứ thế giảng hòa được. Muốn thương lượng, cứ phải đánh xong rồi hãy biết. Chỉ là lần này hắn bàn tính sai, bởi vì Chu An xưa nay có thói quen, chuyện thương lượng được thì không đánh, nếu đánh xong rồi thì khỏi phải thương lượng. Bởi vì đánh xong, bên còn lại cũng đã chết.

Khương Vân Đình lời vừa dứt, sáu mươi bốn tên tu sĩ lập tức áp sát, phi kiếm tuôn tua tủa hướng Chu An chém đi. Mà bên này Trương Nghi thở dài lắc đầu, lui về phía sau đúng là chả giúp bên nào. Y từ bên trong Chu An khí tức, cảm nhận được vài thứ, nên muốn ngồi xuống nói chuyện giải tỏa nghi hoặc, nhưng mà hai bên đã đánh lên rồi, khó mà ngăn cản.

Trong trận khói bụi mịt mù, ánh kiếm lấp lóe chằng chịt kín kẽ, song mấy mươi người phối hợp bao vây vậy mà vẫn chưa hề chạm tới Chu An góc áo. Chu An hai tay chắp sau lưng, Đạp Vân quyết bình thản thi triển, tựa như như hồ điệp dạo chơi, bay lượn.


“Đến rồi”

Đang lúc lượn lờ tránh né, chợt từ phía sau lưng một mũi kiếm lạnh ngọt xuyên thấu mà tới, kiếm quang cực thịnh, rõ ràng là toàn lực xuất chiêu. Chu An cười gằn, Đạp Vân Quyết vừa điểm, liên tiếp tiến về trước hai bước, sau đó quay người đánh trả.

“Sơn Hà Ấn”

Chưởng ấn lớn hình dạng sơn hà bỗng nhiên hiển hiện, đem sắc lạnh kiếm khí đánh tan, mà Khương Vân Đình cũng theo quán tình bay lùi ra xa, mới giữ vững thân hình.

Chu An chống đỡ đòn hiểm xong, tựa hồ nhàm chán, nhìn sáu mươi mấy tên tu sĩ vẫn miệt mài vây công mình, khóe mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, chợt đạp mình bay thẳng lên không trung, tránh thoát kiếm trận. Há miệng phun ra một ngụm màu đen ma hỏa, hướng về phía dưới.

“Cái gì là Địa hỏa” Khương Vân Đình, lẫn Vương Lão Tam đều trố mắt, nhanh chóng sắc mặt đại biến quát lớn.

“Mau mau tản trận lùi sang xung quanh”

Đám tu sĩ nghe lệnh, thấy hỏa diễm hung hiểm từ trên trời đổ ập xuống, sợ vãi linh hồn, vội vang xoay người bỏ trốn. Ai ngờ vừa chạy được mấy bước bỗng dưng như gặp phải khe tường ngăn cản,chẳng thể thoát được, sáu mươi mấy người loạn thành từng đoàn, dẫm xéo lên nhau. Mà phía trên đầu bọn hắn, ma diễm bừng bừng tỏa ra nóng nảy khí tức đang từ từ tràn ngập.

“Khốn trận, chết tiệt mau ngăn cản hắn”

Khương Vân Đình hai huynh đệ gấp đến cong đít, vội vàng mỗi người mỗi phương xông lên trời tấn công Chu An, muốn ngăn cản hắn.

“Cút”

Chu An hừ khinh thương, rảnh tay tế lên Lã Vọng Kính.

Khương Vân Đình thượng cấp pháp khí bảo kiếm, vừa chạm mặt kính đã bị xoạt rơi, hút vào trong kính, biến mất.

Vương Lão Tam trung cấp pháp khí đại đao, chưa kịp xuất thủ, đại đao cũng tuột tay bị hút, xóa tan liên lạc.

Phụt! cả hai lần lượt mất bản mệnh pháp khí, phun ra máu tươi trọng thương, còn bị nhất cước đá bay xuống đất ngã thê thảm.

Bên kia sáu mươi tư tên tu sĩ, bị Chu An thừa dịp bố trí khốn trận vây nhốt, lại dùng Địa hỏa thiêu đốt, như luyện hỏa phần thiên, chẳng mấy chốc cả đám người trong tiếng tuyệt vọng kêu rên đã hóa thành tro bụi. Hỏa diễm nuốt vào trong bụng, mặt đất chỉ còn trơ trọi lớp than đen cùng với chơ chỏng mấy chục thanh kiếm bị đốt vặn vẹo.

Địa hỏa sử dụng, có thể cùng Kim Đan tu sĩ chống lại, đem đốt trên thân Thông Mạch tu sĩ quả thật giết gà bằng dao mổ trâu.

Bên này khoảng đất còn sống sót mấy người triệt để ngây ngẩn. Bất quá ngăn ngắn vài hơi thở, liền đem sống sờ sờ sáu mươi tư tu sĩ đốt thành tro bụi, hồn phi phách tán. Kết quả ấy thật khiến người ta sợ hãi khôn nguôi.

Khương Vân Đình cùng Vương Lão tam nằm trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch nhìn khung cảnh, trăm mối cảm xúc. Vừa âm trầm, vừa sợ hãi, vừa tức giận vừa hối hận. Khương Vân Đình não hải ầm ầm nổ tung, liên tưởng đến một hình ảnh, đó là con thiêu thân lao đầu vào lửa, đúng vậy, và hắn chính là một con thiêu thân ngu ngốc, không những chọc vào hố lửa còn đem dày công tâm huyết đi theo thiêu cùng. Hắn thực sự hối hận, vừa rồi nên nghe lời Trương Nghi, cùng trước mặt thanh niên này đàm phán, thì kết quả ắt hẳn sẽ khác biệt. Hắn hối hận là đúng, Chu An tuy cùng Hổ Tiếu Đường kết oán nhưng nếu bọn hắn chả đi trêu chọc hắn hắn chả thèm đại khai sai sát giới. Ban đầu bám theo bọn người đến đây, dự định ăn cướp mà thôi, chứ đâu muốn giết chết bọn họ chứ. Chỉ là nói cái gì đi nữa, thi hắn cũng đã hạ sát thủ, nên đâm lao phải theo lao, đành ra tay giết nốt mấy người còn lại.

Nghĩ vậy, Chu An đưa mắt khẽ nhìn Khương Vân Đình hai người, ánh mắt lạnh như băng để cho cả hai đều nổi da gà.

Khương Vân Đình khẽ đứng dậy, lật túi trữ vật lấy ra thanh gỗ đen của Đằng Hóa Tuyên vừa rồi, cùng Vương Lão Tam ăn nhịp mà xông đến.

Cưỡng ép rót pháp lực vào côn gỗ, Khương Vân Đình di chuyển vài bước liền hướng Chu An đập xuống, côn gỗ chợt hóa lớn, gai nhọn mọc tua tủa, bóng côn đi qua, không khí đều bị bạo tạc nứt vỡ.

Chu An không dám chính diện chống đỡ, vội vàng gia tốc Đạp Vân Quyết, lách mình hướng sang bên phải. Lại ở không trung chuyển ngoặt vài cái đã đến sau lưng Vương Lão Tam, đẩy mạnh một nhát.

“Cái gì” Khương Vân Đình giật mình, luống cuống tay chân muốn chuyển gậy gỗ công kích hướng khác. Có điều, Vương Lão tam tốc độ quá nhanh, hắn muốn cứu vãn đã muộn.

“A Rầm” Nghe tiếng vang trầm thấp, đường đường Khai Trần trung kỳ Tam đường chủ bị đập thành thịt vụn.


“Tam đệ” Khương Vân Đình kêu to rách cả mí mắt, hận thấu xương nhìn chằm chằm Chu An, trong mắt nhất chuyển, bỗng nhiên vung tay toàn lực ném gậy gỗ màu đen về phía hắn, còn mình thì mau chóng hướng đỉnh gốc cây nơi Hồ Phi Linh đang ngồi mà phóng đi. Khương Vân Đình muốn sử dụng chiêu vây Ngụy cứu Triệu nhằm thoát thân, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Quả nhiên, Chu An vội vã ứng phó gậy gỗ, rồi phóng vút lên che trước mặt tiểu nha đầu. Khương Vân Đình hai mắt lóe lên ý mừng, chẳng chút nghĩ ngợi liền tế tiên vân gia tốc bỏ chạy.

Ai ngờ, hắn chạy được hơn mười trượng, thì bỗng nhiên bị trận pháp vây khốn. Mà một người áo xanh thư sinh đứng chặn trước mặt.

“Nhị đệ ngươi!” Khương Vân Đình giật mình nhìn kỹ, sau đó hai mắt dữ tợn quát.

“Khốn nạn tên tiểu nhân nhà ngươi”

Hắn rõ ràng, từ bắt đầu đến giờ, tên Trương Nghi này không có ra tay giúp đỡ, cuối cùng đã phản bội bản thân.

Trương Nghi áy náy nhìn hắn, rồi thở dài phong bế đối phương tu vi, xách đến ném trước mặt Chu An.

Chu An cũng ôm Hồ Phi Linh từ trên ngọn cây nhảy xuống, khẽ đảo qua người đàn ông này, nghi hoặc hỏi:

“Ngươi vì sao làm vậy”

Trương Nghi lắc đầu cười khổ nói: “Tại hạ cũng chẳng rõ, chỉ là phán đoán vài điều, chưa chắc chắn”

“Ha” Chu An nhếch mép cảm giác thú vị, người này rõ ràng suy đoán điều gì đó, nên mới lựa chọn đứng im quan sát thậm chí cuối cùng còn giúp mình bắt giữ chính bản thân huynh đệ kết nghĩa. Trương Nghi này thật có ý tứ.

“Xin hỏi công tử quý tính đại danh”

“Chu An”

“Họ Chu…” Trương Nghi đôi mắt lấp lóe, chần chờ hồi lâu mới chắp tay khẽ hỏi:

“Không biết công tử từng nghe qua Hoan Ma môn danh tự bao giờ chưa?”

“A” Chu An thầm a một tiếng, ban đầu theo dõi người trước mặt hắn cũng đã vài lần suy đoán, nếu như y đã hỏi như vậy. Thì hắn thập phần khẳng định, trung niên nhân này chính là đệ tử của một mạch nào đó của Hoan Ma môn, hơn nữa còn tinh thông trận pháp, nên chắc là trận phong đệ tử.

Chu An thầm vận Hoan Ma công lên thay cho câu trả lời.

Mà Trương Nghi cũng mừng rỡ vội vàng vận bản thân công pháp lên. Cùng Chu An khí tức đối chiếu, liền có mấy phần tương tự, chỉ y pháp lực không hề tinh thuần như hắn, hẳn là học tập Hoan Ma công bản thiếu dẫn đến.

Chu An trầm ngâm chốc lát, khẽ cười giới thiệu chính mình thân phận:

“Chu mỗ là đệ tử cách đời của sư tôn Chu Vô Cực”

Cái gì! Trương Nghi sắc mặt kinh biến, nhanh chóng đến bên người Chu An quỳ cuống, vái đầu cung kính hô:

“Trận phong ngoại môn đệ tử, Trương Nghi xin ra mắt Chu sư tổ”

Ngoại môn đệ tử, chẳng trách! Chu An khẽ gật đầu, dùng kình phong đỡ y đứng dậy, trầm giọng hỏi:

“Nhà ngươi môt mạch đệ tử hiện còn bao nhiêu người?”