“Ồ nhị đệ vì sao chắc chắn như vậy?” Khương Vân Đình quay đầu khẽ hỏi. Nhưng vẻ mặt thì đã có tám phần tin tưởng. Hắn vị nhị đệ này tên là Trương Nghi, dáng vẻ một thân áo xanh thư sinh, tu vi bình thường nhưng trí kế thì vô song. Từ khi có y gia nhập, Hổ Tiếu Đường phất nhanh như diều gặp gió, hơn nữa từ trước đến nay mọi phán đoán của y hầu như đều chính xác.
Trương Nghi phe phẩy quạt lông chim, vuốt râu trầm ngâm nói:
“Mấy năm nay qua, đệ thông qua ám tử điều tra được, Tô lão đầu này tu vi thâm bất khả trắc, có thể khẳng định bảy phần rằng lão ta chính là vị cao nhân tiền bối đến đây ẩn cư ngộ đạo”
“Cao nhân ẩn cư ngộ đạo” Hai người khác đường chủ khác nghe vậy ngẫm nghĩ dồn dập gật đầu.
“Lại nghe, hôm qua Tô tiền bối cùng người tuổi trẻ uống rượu luận đạo, cuối cùng uống hết hơn năm mươi vò hồng trần tửu, sáng sớm liền bỏ đi. Theo ta thiết nghĩ, vị tiền bối kia ắt hẳn đã tìm ra thứ mình cần nên đi tìm chỗ đột phá. Mà đã đi đột phá, thì không thể quay lại là điều chắc chắn.
“Như vậy Hồng Trần quán nhỏ nhoi, còn ai dám ra tay giết hại tứ đệ đây?”
“Tại Khương Sơn trấn, dám đắc tội với Hổ Tiếu Đường chúng ta lác đác vài thế lực, Kim Long Bang, Tụ Bảo trai. Kim Long Bang hôm nay tập trung lực lượng cùng chúng ta tranh dành động phủ, loại bỏ được, mà Tụ Bảo trai thì xưa nay không có tranh giành địa bàn, nên cũng ngoại trừ”
“Vì vậy hung thủ chỉ còn một người…..”
“Là ai?” Khương Vân Đình hai mắt híp thành đường hẹp hỏi.
“Người thanh niên áo trắng, người cùng Tô tiền bối uống rượu hôm qua” Trương Nghi nháy mắt thập phần khẳng định.
“Là hắn” Khương Vân Đình cắn răng, sát khí lập lòe, sau đấy nghi hoặc. “Nhưng vì sao hắn lại ra tay đắc tội chúng ta, chẳng lẽ vì giúp Hồng Trần khách sạn”
Trương Nghi lắc đầu: “Vấn đề kia đệ không biết, có thể là như thế, hoặc có thể do nguyên nhân khác, đại ca cũng biết Tứ đệ tính tình lỗ mãng, háo sắc thành tính dễ gây hận thù mà”
Khương Vân Đình gật đầu, sắc mặt âm trầm nói: “Mặc kệ hắn vì sao xuất thủ, nhưng tứ đệ chết trong tay hắn, thù này Hổ Tiếu Đường chúng ta tất phải báo”
“Đúng vậy, để đệ dẫn người đi bằm thây kẻ đó ra”
Bấy giờ đang ngồi ở hàng ghế đối diện, một tên mặt thẹo nam tử vỗ bàn đứng dậy nói.
“Tam đệ chớ vội” Trương Nghi lắc đầu nặng giọng khuyên.
“Tứ đệ mối thù tất nhiên phải báo, nhưng muốn báo thù, chúng ta cần nắm rõ thực hư của đối phương trước đã, nếu cứ cậy mạnh làm bừa sẽ gây thiệt hại không đáng có.”
Khương Vân Đình trầm trọng gật đầu, cùng mặt thẹo nam tử đánh mắt, sau đó nói:
“Việc điều tra kẻ thù, giao cho nhị đệ, hiện giờ chúng ta trước tiên đến yêu lâm sơn động, bắt Kim Long Bang cái này con cá lớn”
“Đi thôi”
Ba người gật đầu, tế lên tiên vân dẫn đoàn người bay hướng sâu yêu mạch phóng đi.
Chỉ là đám người chẳng mảy may chú ý, sau khi bọn họ xuất phát, thì một đôi nam nữ cũng lẳng lặng đáp tiên vân bám theo.
Yêu mạch vắng vẻ, đại đội nhân mã cấp tốc hướng về phía trước, từng đôi mắt cảnh giác, bàn ta nắm chặt vũ khí, tuy rằng chạy vội song luôn luôn chuẩn bị ứng phó hết thảy tình huống đột phát.
Hổ Tiếu đường tu sĩ đều tại Yêu thú sơn mạch lăn lộn nhiều năm, nên đại đội nhân mã cơ bản vô cùng ăn ý, ánh mắt giao thoa ở giữa, có thể giúp nhau xem chừng nguy hiểm, mà phía trên ba tên Khai Trần cao thủ vừa bay dẫn đường vừa tùy thời phát hiện động tĩnh.
Sự phối hợp nhuần nhuyễn kia khiến theo đuôi phía sau Chu An tương đối tò mò, bởi vì nhóm tu sĩ này kết đội thành một loại nhân hình trận pháp. Thú vị, thú vị, tại Hổ Tiếu Đường bên trong thế mà ẩn dấu một tên trận sư tọa trấn. Hắn ánh mắt không tự chủ nhìn về người trung niên áo xanh đang bay chính giữa, trong số ba tên Khai Trần tu sĩ. Trận đồ này có vẻ là từ tay y xuất thủ đây.
Bên khác rậm rạp yêu lâm, tu tập ước chừng năm sáu mươi tên tu sĩ mình mặc áo vàng, thêu đầu rồng đang vây quanh phía ngoài vách núi hẹp. Vách núi mặt trước chằng chịt quái mộc bao vây, được bố trí cực kỳ tinh xảo. Nhìn kỹ thông qua khe hở của cây cối có thể trông thấy trên vách đá đen nhánh sơn động.
Lúc này, đứng ở ngoài một tên thô hào lão giả, hai tay chắp sau lưng, mái tóc trắng phơ tung bay, khí tức Khai Trần hậu kỳ phừng phùng, mở miệng ra lệnh.
“Mau đem những cây này chặt hết cho ta”
“Rõ”
Hạ đẳng tu sĩ vâng lệnh, từng tốp năm sáu người cầm vũ khí tiến lên gần vách núi, ra sức phá hủy quanh cửa động quái mộc. Có điều kỳ lạ là, quái mộc bị tu sĩ binh khí chém xuống, liền lập tức đâm chồi nảy nở trở lại, thậm chí còn phát triển mạnh mẽ hơn lúc ban đầu, lan rộng ra phía ngoài. Khiến bọn người chân tay luống cuống.
“Lũ vô dụng”
Áo vàng lão giả hừ hừ bực tức, phất tay để dưới quyền tu sĩ lui tán, há miệng phun ra ngọn lửa màu xanh thiêu đốt quái mộc. Ngọn lửa này chính là hắn bản mệnh chân hỏa, uy lực thình lình đạt đến Nhân cấp trung phẩm trình độ. Bình thường cây cỏ liền dễ dàng rất khó chống chói.
Thấy chi chit quái mộc bị đốt sạch sẽ, đám bang chúng mừng rỡ vội vàng xì xào tung hô.
“Bang chủ hỏa diễm thật mạnh mẽ, yêu mộc tính là gì cơ chứ”
“Phải rồi bang chủ uy vũ”
“Bang chủ thần công cái thế”
Đám a dua nịnh hót, chẳng làm được việc chỉ có cái mồm, áo vàng lão giả tuy khinh thường song cũng vô cùng hưởng thụ.
Nhưng mà, những kia quái mộc kia vừa bị đốt thành than, bỗng dưng đâm chồi mọc cành, chưa đầy vài hơi thở đã bao bọc toàn bộ sơn động lối vào, hiện trạng trở về nguyên vẹn.
“Chết tiệt là trận pháp”
“Các ngươi ai hiểu gì trận pháp hay không”
Đám bang chúng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi lắc lắc đầu, Áo vàng lão giả căm tức đến nghiến răng ra lệnh.
“Các ngươi cho ta chặt sạch quanh đây cây cối, lão phu không tin không phá được cái này chó má trận pháp”
Dưới chướng tu sĩ vâng dạ liên hồi, dự định tản đi xung quanh, chợt lão giả phất tay, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, vận pháp lực, hướng về phía sau rừng rậm vung tay lên.
Bành. Mấy cây gỗ lớn bị chẻ làm hai đoạn, thân cây đổ sụp rào rào, để lộ ra hơn năm mươi người đoàn đội đang chỉnh tề đứng ở đó.
“Hừ Hổ Tiếu Đường đám con gián các ngươi cũng thật biết làm! Lão giả híp mắt quan sát đám người cười lạnh: “Định đợi lão phu phá vỡ cấm chế rồi mới xông vào hôi của hay sao?”
“Không tê! Khương Vân Đình hai tay chắp sau lưng, nhếch miệng cười trào phúng: “Các ngươi cũng chẳng kém, nơi này rõ ràng là chúng ta Hổ Tiếu đường phát hiện, lão thất phu Đằng Hóa Tuyên ngươi lại đem người tới trước, dự định cướp sạch chỗ tốt hay sao?”
Hừ! Đằng Hóa Tuyên hừ một cái chưa đi phản bác, tin tức vị trí sơn động là hắn từ Hổ Tiếu Đường cài vào ám tử thu đươc. Vốn dự định trước hết đi vào đoạt bảo trước ai ngờ cửa động cấm chế phá mãi chẳng xong. Bây giờ người ta lên án, hắn giải thích làm chi, cao giọng:
“Bảo động tuy các ngươi phát hiện trước, nhưng cũng chả phải của các ngươi, chúng ta tranh đoạt thì thế nào”
“Hừ, dám cùng chúng ta Hổ Tiếu Đường cướp đồ, thật sự không biết tự lượng sức mình”
Bấy giờ nghe lời Đằng Hóa Tuyên, bên Hổ Tiếu đường tam đường chủ hùng hổ hướng lên, Khai Trần trung kỳ tu vi chấn nhiếp xung quanh.
“Làm càn” Đằng Hóa Tuyên gặp mặt thẹo nam tử dám trước mặt mình dương uy giễu võ, vung tay phất chưởng đánh đến, chưởng phong ầm ầm dồn dập che phủ gã toàn thân.
“Tam đệ cẩn thận” Khương Vân Đình thấy vậy, liền phi người ra cũng một chưởng đánh tới. Hai luồng mạnh mẽ pháp lực chạm nhau, khiến không gian lắc lư, xung quanh cây cối gãy đổ. Khương Vân Đình hiên ngang đứng thẳng, mà Đằng Hóa Tuyên thì lùi sau mấy bước.
“Họ Khương, ngươi dự định làm thế nào?”
“Làm thế nào ngươi còn chưa rõ hay sao?” Khương Vân Đình hừ lạnh, hướng ra sau hai vị đường chủ đánh mắt. Hắn hôm nay dự định đem người của Kim Long Bang triệt để bắt gọn, từ nay bá củ Khương Sơn trấn trong tầm tay. Được chỉ thi, phía sau Trương Nghi cùng mặt thẹo tam đường chủ cùng gật đầu. Trương Nghi phẩy quạt hướng về đám tu sĩ hô lớn.
“Bày trận”
Lệnh vừa ban Hổ Tiếu Đường tu sĩ vội vã rời bỏ đội ngũ, cặp thành mỗi tốp năm người, chẳng mấy chốc xếp thành hình bát quái, bao bọc xung quanh Kim Long Bang người, vũ khí tua tủa rút ra. Kim Long Bang tu sĩ cũng chẳng chậm, nhanh chóng rút binh khí, tùy thời ứng chiến.
Bên ngoài Chu An cùng Hồ Phi Linh quan sát, hơi chút kinh ngạc khen kỳ lạ:
“Có ý tứ, có ý tứ, không nghĩ nho nhỏ Hổ Tiếu Đường đều có thể bố ra loại kia chiến trận”
Hắn hơi thiêu mi, quan sát kỹ đội hình, nhân đến trận hình này tên là Bát Quái Chu Thiên trận, một loại đặc hữu chiến trận của Hoan Ma tông năm xưa. Nhưng phía dưới trận pháp hình như chưa hoàn chỉnh, nên uy lực bố trí, mười phần chả được nửa thành.Lại cau mày nhìn thật lâu áo xanh tên thư sinh kia, cảm giác càng thấy vài phần đồng điệu.
Bên dưới bãi đất trống, Kim Long Bang chúng vị vây chặt như nêm cối, hai bên giằng co.
Đằng Hóa Tuyên mặt mày khó coi, gầm giận: “Khương lão tặc, phải chăng các ngươi đã dụ mưu trước”
Khương Vân Đình bỗng nhiên ngửa mặt cười ha ha nói: “Đúng thì làm sao, ai bảo các ngươi tham lam không cần mệnh cơ chứ”
Lần này vây bắt Kim Long Bang quả thật đã có dự mưu từ trước. Nếu không việc phát hiện bí động tu sĩ, Hổ Tiếu Đường làm sao sẽ để lọt ra cho người khác biết. Chỉ có điều vốn định câu vài con cá nhỏ, không nghĩ rằng ngay cả Kim Long bang con cá lớn này trước hết mắc câu.
“Động thủ”
Khương Vân Đình lập tức hiệu.