Chu An cùng Hồ Phi Linh ngừng chân tại Tụ Bảo trai ngoài cửa, nhìn khí thế tấm biển ẩn ẩn thấy mong chờ.
Đi vào rộng rãi cửa hàng, hai bên tường được treo từng tôn đèn đồng, cháy mãi chẳng tắt, nhân viên cửa hàng ăn mặc lịch sự thanh tú vừa thấy có khách, liền nở nụ cười thân thiện chiêu hô tiến tới phía Chu An hai người:
“Hai vị khách nhân hoan nghênh tới tiệm, xin hỏi các vị cần mua gì” Vị nữ nhân viên này nhìn thấy nhóm Chu An, toàn thân trang phục vừa sang trọng lại quý khí, người nữ xinh đẹp ôm linh thú, người nam khí tức trầm ổn thâm sâu liền biết bất phàm. Nên vô cùng nhiệt tình.
“Nguyên liệu thiết tạo trận pháp, loại quý giá nhất, tất cả mang đến cho ta”
Chu An cởi mở cùng nhân viên nói, hắn tạo trận pháp xưa nay đều chọn tốt nhất vật liệu, như vậy uy lực mới đảm bảo được.
“A! Vị khách nhân, a không, vị công tử này là trận pháp sư?” Nhân viên cửa hàng nghe hắn hỏi mua vật liệu có chút kích động. Khương Sơn trấn loại địa phương nhỏ này, thường thường bị yêu thú tấn công, mà nơi đây chả có cái gì trận sư cả nên chưa từng thiết lập đại trận phòng hộ. Mạnh chút tu sĩ thì thôi, nhưng mà đa số người dân nơi đây đều tu vi thấp kém, một khi yêu thú xông vào thường nơm nớp lo sơ.
Khẽ mỉm cười khẳng định, tiện tay ở không trung vẽ vài đường trận văn đã khiến nhân viên cửa hàng hai mắt tỏa tinh tinh, nhiệt tình mời hắn ngồi uống trà, rồi lanh lẹn thông báo cấp trên.
“Trận sư mà thôi có gì mà gấp gáp như vậy chứ!” Hồ Phi Linh bên cạnh bĩu môi, nhưng trong lòng thì mơ hồ cao hứng, Chu ca ca của nàng đấy thế nhưng được người kính trọng.
Chưa đầy nửa khắc đồng hồ, nữ nhân viên tươi tắn xông ra, mà đi trước nàng là một lão giả vẻ ngoài độ tuổi Lục tuần, tu vi thình lình đạt Khai trần trung kỳ. Khai Trần trung kỳ, ở Khương Sơn trấn chính là đỉnh tiêm chiến lực rồi.
Lão giả bước đến gần bọn hắn, thần thức dè dặt đánh giá chút rồi thu về, càng thật sâu chấn kinh, bởi vì lão ta nhận ra người trẻ tuổi nam thanh niên tu vi ẩn ẩn cùng mình tương đương, mà cô gái đang ôm chồn trắng bên cạnh cũng có Thông mạch đỉnh cao tu vi. Mười sáu mười bảy tuổi đã Thông Mạch đỉnh cao, trong khi bản thân hai trăm tuổi mới đạt Khai Trần trung kỳ, đúng là tu đến cẩu thân mà.
Không dám thất lễ, lão giả vội chắp tay chào: “Lão hủ tên Khương Quảng, là Tụ Bảo trai này trai chủ, xin chào hai vị đạo hữu”
Khương Quảng tự xưng đạo hữu, cho thấy lão coi trọng Chu An bọn hắn, đem thành cùng vai vế với mình.
Chu An gật đầu đáp lễ.
“Xin hỏi vị đạo hữu này là trận pháp sư?”
Chu An lại gật đầu: “Đúng vậy, đạo hữu có gì chỉ giáo sao?”
Nhìn lão giả thái độ thành khẩn hắn cũng kiên nhẫn tiếp chuyện.
“Không dám, không dám” Lão giả cười khan: “Khương Sơn trấn nơi hẻo lánh thế mà xuất hiện một vị cao quý trận sư, nên lão hủ hưng phấn quá muốn xác định mà thôi”
“Chẳng hay đạo hữu muốn mua loại nào cấp bậc vật liệu?”
Chu An điểm đầu, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Đan cấp trở lên đi, à lấy thêm ít Trần cấp thượng phẩm nguyên liệu nữa”
“Đan cấp…” Lão giả hai mắt tỏa sáng, run rẩy nghĩ “nói như vậy người trẻ tuổi trước mặt thế mà là Đan cấp trận pháp sư, nếu không, ít ra cũng là Trần cấp thượng phẩm rồi”
Biết hắn là Đan cấp trận pháp sư xong, thái độ liền thay đổi trở nên kính ngưỡng. Đan cấp trận sư chính Kim Đan chân nhân đều phải nhờ cậy, nói chi nho nhỏ trai chủ như lão. Nhìn lão giả vẻ mặt, Chu An nhịn không được buồn cười, mình chỉ bảo là Đan cấp trận sư những người này đã sùng bái như vậy, nếu như lão giả biết hắn cảnh giới chẳng phải Đan cấp mà là Linh cấp đỉnh cao thì lúc ấy sẽ kinh hoàng đến mức nào.
Cảm giác bản thân hơi thất thố, lão giả mặt già đỏ ửng, vội ho khan từ túi trữ vật đổ ra một giăng mấy chục loại vật phẩm nói.
“Đây là bản điếm cao cấp nhất nguyên liệu”
Chu An giương mắt đánh giá, hơi chút bất ngờ. Nho nhỏ tiểu điếm vậy mà tồn trữ nhiều như vậy cao cấp đồ vật, hắn vung tay thu hết những này tiên quáng, sa thạch…. tổng cộng 10 lại Trần cấp thượng phẩm, 12 loại Đan cấp hạ phẩm, 8 loại Đan cấp Trung, 3 loại đạt Đan cấp thượng phẩm, mỗi loại năm phần vật liệu, cười đến khó ngậm được mồm.
Số này vật liệu có thể sáng tạo được rất nhiều trận bàn, sau này cùng người giao đấu, càng sẽ tự tin hơn rồi.
Nhiều như vậy cao cấp nguyên liệu, chắc hẳn cần phải mấy vạn linh thạch, Chu An thịt đau, khẽ hỏi:
“Cảm tạ trai chủ, ta lấy hết những phần này, xin hỏi giá cả thế nào?”
Trai chủ lưỡng lự chốc lát, hơi không có ý tứ chắp tay nói:
“Lão hủ hơi chủ trương, mong muốn đạo hữu giúp bản trai bố trí một cái phòng ngự đại trận, số vật liệu này xem như tiền công được chăng?
Tựa hồ sợ hắn từ chối vội bổ sung:
“Đương nhiên nguyên liêu trận pháp, bản điếm sẽ cung cấp đầy đủ”
Có chuyện tốt như thế, Chu An tất nhiên giơ chân đồng ý rồi. Tai Đại Nam quốc, Đan cấp đại trận tương đối hiếm có, bố trí khó khăn, nhưng đối với hắn thì chỉ là tiện tay mà thôi.
Lão giả nghe hắn đồng ý, bảo sẽ bố trí một cái Đan cấp đại trận thì mừng rỡ như điên, suýt nữa nhảy tới ôm hôn hắn mấy cái. Thế là chủ nhà cùng vui, Chu An tiện miệng hốt du thêm ít linh quả để cho tiểu công chúa cùng bạch hồ ăn vặt.
Ngay buổi sáng, Trai chủ dựa theo Chu An sai phái chuẩn bị vật liệu, lại dựa vào hắn vẽ trận đồ mà đánh dấu nơi chôn tiên ngọc làm mắt trận.
Chu An bỏ ra hơn nửa canh giờ thiết kế một cái phòng ngự trận bàn, gọi là Tứ thú sát sinh trận.
Tứ thú sát sinh trận bên ngoài thì phòng ngự, bên trong bố trí sát trân. Bên ngoài phòng ngự là Đan cấp hạ phẩm, một khi khởi động Kim Đan sơ kỳ lão quái muốn phá trận đều phải khó khăn. Mà bên trong sát trận lấy máu của bốn loại hung ác yêu thú bao gồm Phong Lang, Hoàng Hổ, Kim Xà, Tất Điểu làm mồi dẫn, hình thành bốn loại hộ tông huyễn thú, uy lực mạnh mẽ ngay cả Giả Đan kỳ đều có thể diệt sát.
Trận chia 100 mắt trận, một mắt trận để 500 hạ phẩm linh thạch làm năng lượng, tốn hao của Tụ Bảo Trai hơn 5 vạn linh thạch, mặc dù đau lòng nhưng vì mạnh mẽ phi thường đại trận, lão Trai chủ vẫn cười tươi chi tiêu.
Hết buổi sáng, mắt trận chôn xong, Chu An lấy trận bàn, đánh ra các loại trận văn liên kết cùng xung quanh, đại trận năng lượng hình thành một màn sáng từ từ bao trùm lấy toàn trai tạo nên một khung cảnh hùng vĩ.
Khương Quang nhận rồi trận bàn cảm thán khôn cùng, đại sư quả nhiên là đại sư. Có trận pháp này bảo hộ, Tụ Bảo trai từ rày không cần sợ hãi yêu thú tấn công, nhất định sẽ trở thành nơi an toàn nhất Khương Sơn trấn rồi.
Đại trận vừa bố trí xong buổi sáng, buổi chiều tin tức đã lan khắp toàn trấn. Nghe nói có một vị trẻ tuổi trận pháp đại sư đến Khương Sơn trấn còn giúp Tu Bảo Trai bố trí Đan cấp phòng ngự trận pháp.
Tin tức vừa ra, toàn trấn nhỏ bùng nổ, người bình thường thì xuýt xoa, mà nơi đây mấy thế lực lớn rục rịch, dồn dập tới bái phỏng. Chỉ có điều Chu An không muốn phiền phức nên để cho Khương Quang lão giả giữ bí mật bản thân thân phận. Các thế lực tìm kiếm hắn không được đành ảo não rời đi, thầm chửi Tu Bảo Trai vận khí tốt, mà những thế lực từng có ý định với này trai dồn dập phòng bị, chả dám ho he chút nào.
Một buổi chiều đi dạo khắp trấn nhỏ, Chu An đều chán ngấy mất rồi, liền dẫn theo nha đầu trở về Hồng Trần khách sạn nghỉ ngơi, thầm quyết định ngày mai sẽ tiến vào Yêu mạch chỗ sâu, rồi quay về Long Xà thành. Bởi vì một ngày mệt nhọc, Hồ Phi Linh tắm rửa xong liền đi ngủ luôn, mà bạch hồ thì cảnh giác nhìn hắn liếc mắt sau đó cũng nhắm mắt ngồi trên bụng thiếu nữ tu luyện.
Chu An đúng là mấy lần định bắt cóc nó đem thẩm tra xem Dưỡng Hồn Hồ Lô cất giấu đấy, nhưng mà con này hồ ly tinh quả thật thông minh lanh lẹ, vừa thấy hắn tiếp cận liền lẻn vào trong ngực của nha đầu, hai chân trước bám chặt chả chịu buông. Nên hắn cũng lười đi quản nó.
Tắm rửa chốc lát, thay đổi thân hắc bào, Chu An xuống lầu, đi vào Hồng Trần khách điếm đại sảnh quầy rượu. Nơi đây ngồi đầy muôn hình muôn vẻ nhóm tu sĩ mạo hiểm, những tên tu sĩ này tùy tiện Thông Mạch năm tầng chừng đó, đều là ban ngày ra ngoài thăm dò yêu mạch, ban đêm đến đây uống rượu buông lỏng.
“Chút ít đồ nhắm, một bầu phàm rượu” Chu An đối với tiểu nhị phân phó một câu, trực tiếp đến ngồi bên cửa sổ, ngoài trời mưa lâm râm, hắn lâu rồi chưa uống phàm rượu đây.
“Khách quan, bản điếm không có phàm rượu, chỉ có Linh Tửu mà thôi”
Tiểu nhị vội vàng hồi đáp.
“Cũng cho ta một bình” Chu An phất tay ném cho gã viên linh thạch, tiểu nhị vui vẻ ra mặt vội vàng vào quầy vác ra một đàn rượu lớn, đĩa thịt thú. Càng thay hắn rót xuống bát đầy.
Chu An cầm bát rượu ngửi một hơi, linh tửu này khá nồng, vậy mà thoảng tỏa mùi gạo nếp. Chu An hiếu kỳ khẽ hỏi:
“Tiểu nhị, Linh Tửu này tên gọi là gì?”
Bồi bàn mỉm cười cung kính thưa:
“Bẩm khách quan, rượu này gọi là Hồng Trần tửu”
“Hồng Trần tửu, Hồng Trần khách sạn, thật thú vị”
Chu An cười nhạt hớp một ngụm nhỏ.