Hồng Trần rượu nếp, Chu An tâm tình khẽ động, chợt nhớ đến mấy năm trước sống đời phàm nhân ở Sơn Tây trấn. Mỗi ngày dạy học, mỗi ngày uống rượu nếp đàm đạo. Chỉ có điều tiên phàm khác biệt, những kia lão hữu đều đã quy tiên từ lâu, bản thân lại vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh. Nở nụ cười nhìn bên ngoài trời mưa rào, lại có thêm mấy người khách tới nữa, khoác vai bá cổ nói chuyện râm ran, nhấp xuống một ngụm, khẽ nhíu mày, rồi từ từ thư giãn lẩm bẩm:
“Rượu này đắng, thật khó uống..”
Lời nói ra tuy nhỏ nhưng vì ban đêm yên tĩnh dễ nghe lọt, nhất thời dẫn tới cả sảnh đường đám khách nhân đều cười ha hả, chế giễu hắn vô tri.
Hồng trần tửu quán món này rượu là lấy đầu mùa gạo nếp, cùng nhiều loại linh quả mà nấu thành, vị vừa thơm vừa ngọt rất dễ uống, nơi nào sẽ đắng cơ chứ.
Xung quanh vài bàn, đám mạo hiểm tu sĩ bưng chén nốc ồng ộc, có người cười nhạo gọi:
“Tiểu tử không biết uống rượu thì thôi, đừng ở đó mà bày trò”
“Đúng vậy, đại gia ở quán đây uống rượu hơn mười năm, chưa bao giờ gặp qua rượu đắng cả haha”
“Tiểu tử không hiểu rượu thì cút trở về phòng đi ở đây ngồi chi mất mặt”
…
Nhìn một đám nam tử nhao nhao chọc phá mình, Chu An nhất thời lóe lên vẻ bực bội. Nhưng chợt lắc đầu coi như chưa thấy, tiếp tục ngắm mưa. Những khách nhân kia uống rượu là cho sảng khoái, còn hắn uống rượu là uống tâm tình. Mục đích khác nhau thì mùi vị tự nhiên sẽ khách biệt. Họ trào phúng cười đùa hắn, bất quá đối với mấy cái thấp kém tu sĩ, hắn khinh thường động thủ giáo huấn.
Thấy Chu An im lặng, đám tu sĩ càng cười to hơn, lâu dần cảm thấy chẳng thú vị nữa, liền mất hứng thú bỏ qua hắn, tiếp tục khoác vai nhau nói khoác, bắt đầu tán gẫu những chuyện khác.
“Có biết không hôm nay Hổ Tiếu Đường chúng ta săn giết được một con trung cấp Phong Lang, trời ạ, đây chính là ngang cấp Khai Trần tu sĩ tiểu yêu đấy”
“Ồ thật sao? Hổ Tiếu Đường người quả nhiên danh bất hư truyền”
“Tất nhiên, chúng ta Đường Chủ là ai, chính là Khương Sơn Trấn đệ nhất cường giả Khương Vân Đình , Khai Trần Hậu kỳ cao thủ, con kia Phong Lang yêu đừng nói đụng đến đường chủ mảnh áo, đã bị chém chết rồi”
“Giết chết chút tiểu yêu thì có gì ghê gớm, ta tin tức này mới kinh khủng, nghe nói sáng nay Tụ Bảo trai mời đến vị Đan cấp Đại sư, bố trí Đan cấp trận pháp, ngay cả Kim Đan chân nhân đều khó phá hủy được”
“Cái gì, Đan cấp trận pháp, thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, nghe nói hồi trưa trận pháp được bố trí xong, xung quanh năm mươi dặm linh khí bị rút mất phân nửa, phải mấy ngày mới hồi kịp”
“Hả thật ghê gớm, Tu Bảo Trai nội tình ghê gớm thật”
“Còn phải nói…”
Mặc kệ người bên ngoài oang oang trò chuyện, Chu An tiếp tục nâng lên bát rượu vừa uống, mà hắn tâm tình dần dần vững chải. Đột nhiên Chu An ánh mắt lóe sáng.
“Ồ bát rượu này lại có vị cay”
Hắn rót thêm bát nữa:
“Bát này thì ngọt”
“Bát này bùi”
Bốn bát đầyđủ uống xong, vò rượu lớn cũng vừa hết, Chu An tấm tắc khen kỳ lạ:
“Thú vị, thú vị, bốn bát rượu bốn loại mùi vị, cay đắng ngọt bùi, rất giống tên gọi Hồng trần tửu”
Đôi mắt thâm trầm khẽ nhắm, cảm nhận vừa rồi vị rượu, nhất thời quanh thân hắn bay lên một luồng mờ mờ ảo ảo đạo vận, cô độc tang thương, cùng huyên náo quán rượu nhất thời không hợp.
Từ trong rượu, hắn cảm nhận được một loại tang thương ý cảnh, một loại hồng trần như khói thần ý. Phải rồi thần ý, đây là loại mà chỉ có Trảm Phàm đạo nhân mới hiểu được thần ý. Mà thần ý này mang theo thương hải tang điền, cay đắng ngọt bùi dung nhập vào nước rượu.
Chỉ có điều, thần ý chưa hề hoàn chỉnh, hay nói chính xác hơn chỉ mới hình thành ý cảnh, thật bất ngờ nơi thâm sơn trấn nhỏ thế mà xuất hiện người tu đến ý cảnh mức độ.
Hắn cảm nhận ra trong rượu ý cảnh bởi vì mười hai năm Sơn Tây trấn đồng điệu cuộc sống, còn là vì năm xưa Đại Tu sĩ, hắn tu thành sát lục thần ý, nên dễ dàng phát giác.
Mà ở lúc Chu An cảm nhận ý cảnh thời khắc, nằm ở góc quầy một vị gầy gò lão giả bỗng nhiên mở mắt cả kinh, nhìn về phía hắn.
“Người thanh niên kia là ai, càng có thể từ trong ta rượu, gợi đến của ta Hồng Trần ý cảnh”
“Thì ra đây là Hồng Trần ý cảnh ư”
Chu An bấy giờ mở mắt, tự nhiên nghe được lão giả thốt lời. Từ lúc vào đây thuê trọ, hắn đã chú ý tới vị này thường thường đờ đẫn lão chưởng quầy. Lão giả tu vi biểu hiện bên ngoài chỉ Thông Mạch sáu tầng, nhưng loại kia khí tràng thì chẳng phải Thông Mạch tu sĩ có thể biểu hiện ra được.
Giờ mới biết,lão giả này thậm chí cảm ngộ ra ý cảnh, nhất định phải có cao thâm đạo hạnh, vì sao đến nơi trấn nhỏ này mở quán rượu, suốt ngày đờ đẫn cơ chứ.
Đôi mắt tinh quang, kỹ càng đảo qua, chợt giật mình: “Lão giả rõ ràng là một tên Đại tu sĩ, mà tu vi thậm chí còn cao dày hơn chính mình thời đỉnh cao năm xưa”
Chu An sắc mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng thì chấn động. Nhân Hoàng giới tu sĩ ngàn tỷ, tu đến Nguyên Anh kỳ rất nhiều , Nguyên Anh kỳ cảm ngộ ý cảnh rất hiếm hoi.
Hồng Trần ý cảnh, tuy rằng chưa hiểu rõ, song hắn cảm nhận được, người này đạo ngộ vô cùng mạnh mẽ.
Lão giả thấy Chu An trong mắt dị săc, cho rằng hắn và mình đồng đạo, liền cười nhạt vác hai bình rượu đến bên bàn ngồi xuống khẽ hỏi:
“Xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh?”
“Chu An” Chu An nhàn nhạt trả lời.
“Tô Thái Hư” Lão giả thông báo chính mình tên họ rồi ngồi xuống.
Tô Thái Hư. Chu An nhíu mày, tên này tựa hồ chưa nghe bao giờ.
“Ha hả lão hủ ở tu giới đều lấy tên giả, đạo hữu không biết cũng bình thường”
Chu An gật đầu, rót cho mình và lão giả mỗi người một bát. Tô Thái Hư lão giả cười khẽ, tiếp nhận bát rượu, rầm rầm ngửa đầu uống hết, ngược lại là cái người hào hiệp. Chu An thấy vậy ngẩn người, nâng bát dốc sức uống.
Tô Thái Hư uống xong bát lớn, ném xuống bàn bạch bạch, tiện đà cười một tiếng nói:
“Lão hủ đến Khương Sơn trấn mở quán bốn mươi năm, khó được có thể ở chỗ này gặp phải người đồng đạo, đạo hữu đã cảm nhận được ta Hồng Trần ý cảnh, cũng uống Hồng Trần rượu, không ngại cùng nhau ở đêm mưa luận đạo một phen, làm sao?”
“Luận đạo sao..cũng tốt” Chu An ánh mắt phiêu hốt, chợt thanh minh. Luận đạo, hắn lâu rồi chưa cùng nói đây.
Ngoài trời mưa rả rich, có rượu có đồ nhắm, cùng đồng tu luận đạo, quả nhiên thích hợp.
Cách đó không xa uống rượu đám mạo hiểm tu sĩ, có người nghe lỏm được, lớn tiếng cười nhạo.
“Luận đạo? Tô lão đầu nhà ngươi già sắp chết tu vi mới đến Thông Mạch sáu tầng, thế mà cũng đòi luận đạo, chết cười ta rồi hahaha”
“Ngươi để ý làm gì, Tô lão đầu vốn là tên điên, hắn nói ngươi cũng chấp nhặt hay sao?”
“Phải rồi..phải rồi”
Chu An hai người bên này tiếp tục ung dung uống rượu, mặc kệ lời ong tiếng ve. Tô Thái Hư nhìn hắn, nhìn thật kỹ, ánh mắt có nghi hoặc, rồi lạy bâng khuâng. Loại này bâng khuâng là vì khó hiểu.
“Đạo hữu tu vi quái lạ, vừa nhìn chỉ thấy Khai Trần sơ kỳ, mà nhìn kỹ lại thấy cùng lão hủ tương đương. Mà nhất làm lão hủ kinh ngạc chính là, Đạo hữu cốt linh khi thì nghìn tuổi khi thì hai mươi. Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ, lão hủ càng nhìn càng mắt càng loạn mất rồi”
Chu An trầm tĩnh đôi mắt hơi động chưa nghĩ vị trước mặt Tô Thái Hư lão giả lại tinh tường, song lại bình thản không đi giải thích, ung dung rót thêm bát nữa.
“Thì rõ ràng là loạn thật, cái gì mà cốt linh khi nghìn khi hai mươi, Tô lão đầu uống say quá rồi”
Bên cạnh bàn một người hứng thú chê cười.
Tô Thái Hư gật đầu, chưa phản bác:
“Khương các hạ lời ấy thật đúng, lão hủ quả thật đã say sưa, ở hồng trần quằn quại mấy mươi năm, không thể ngộ ra con đường, nên cũng say mộng mất rồi, nói chi trảm phàm cơ chứ”
Lắc đầu, nâng cốc nhấp một ngụm rồi nhăn mặt nhăn nhăn mũi than:
“Rượu này thật là đắng”
“Ha, Tô lão đầu uống say nói loạn nữa rồi, rượu rõ ràng chua ngọt ở đâu mà đắng”
Người kia hô.
“Thôi Khương Tam ngươi làm sao cứ thế chấp nhặt với Tô lão đầu như thế, kẻo ngày mai chẳng có rượu mà uống đâu”
“Ha ha phải rồi phải rồi, Tô lão đầu ngươi cứ “Luận đạo” với uống rượu “đắng” của ngươi đi, ta không nói gì nữa nhé haha”
Tô Thái Hư không để ý mấy, nhẹ nhàng lắc đầu nhìn về phí Chu An nói:
“Chu đạo hữu cảm giác rượu này mùi vị như thế nào?”
Chu An nói:
“Đạo hữu Hồng Trần rượu không chỉ có vị đắng, mà còn có cay, có ngọt có bùi”
“Ha ha nói được lắm, cay đắng ngọt bùi, đúng là những gì mà lão hủ xưa nay tìm hiểu, đạo hữu không hổ là cùng ta đồng đạo”
“Ồ sao đạo hữu còn nhíu mày?”
Chu An lắc đầu:
“Tại hạ không rõ, chỉ cảm thấy rượu tuy đầy đủ nhưng vẫn còn thiếu thốn cái gì, a chẳng rõ”
Tô Thái Hư nghe hắn nói như thế, khuôn mặt biến đổi, suy nghĩ hồi lâu, chốc lát lại lắc đầu, để bát xuống nhìn một chút bên ngoài đêm mưa thở dài nói.
“Cơn mưa vẻ đẹp, đẹp ở chỗ ý cảnh, ở cơn mưa vừa xuống, hoa cỏ cây cối thu nạp hơi nước mà bừng bừng sức sống, khiến thế gian càng ngày càng xinh tươi, đó mới là chỗ đẹp của cơn mưa, cũng giống như mùi vị nhân sinh vậy”
Ngoài quán bầu trời bỗng nhiên có lôi đình xoạt quạ, ánh sáng lấp lóe chiếu rọi cả trời đêm, mà cơn mưa thì càng nặng hạt.
“Đạo hữu nghĩ như thế nào là Trảm Phàm?” Trầm ngâm hồi lâu, Tô Thái Hư bỗng dưng mở miệng hỏi.