Bạch Hồ thất kinh, chẳng quan tâm trời đất, cong mông chạy như điên. Chỉ là mới được vài bước lại phát hiện mình đang bay trên không trung, bị hút trở về phía Chu An.
Nó dùng móng vuốt bấu lấy thân cây, chỉ mong không bị hút ngược về sau, phí công, vỏ cây bị tước ra vài mảnh nhỏ mà nó còn gãy mất hai cái móng, càng bởi vì dùng sức chống cự quá lớn, theo quán tính bay mạnh vào trong ngực hắn, bị Chu An túm lấy đuôi treo lủng lẳng.
Bạch hồ oan uổng hướng hắn kêu chit chit mấy cái, nhưng chỉ gặp hắn phá lên cười ha hả, túm cổ nó cười hỏi.
“Tiểu hồ ly, ta có ăn thịt ngươi đâu mà đòi chạy?”
Hồ ly như nghe hiểu tiếng người, giương đôi mắt to uông uông nhìn Chu An cầu xin tha thứ. Chỉ có điều càng ngày càng tuyệt vọng, bởi vì lúc nãy nó trông thấy xấu xí Đại xà cũng cầu xin tha thứ mà vẫn bị hắn vô tình giết hại đây. Người này rõ ràng là ác ma, nhân loại một cái chẳng đáng tin.
“Mau thả bạch hồ ra”
Bên kia Đình Tuyết Hà thấy hắn bắt cóc tiểu hồ ly vội vàng hô, nàng thiên tính nữ nhi rất yêu thương che chở động vật nhỏ. Chu An lắc đầu, quơ quơ tay khiến bạch hồ đầu óc choáng váng, chê cười nói:
“Nó là chiến lợi phẩm của ta, vì sao phải thả ra”
“Ngươi…” Đình Tuyết Hà vừa rồi vì hắn cứu mình mà địch ý giảm xuống chút ít, thấy vậy liền càng thêm chán ghét nói:
“Hồ ly này vốn là ta thấy trước nên nó là của ta”
Chu An cười nhạt:
“Ngươi chắc chứ, nếu vậy Chu mỗ để hồ ly tự mình lựa chọn, nó lựa chọn ai thì là của người đó thế nào?”
Đình Tuyết Hà thoải mái gật đầu, nàng có lòng tin vừa rồi xả thân cứu giúp, thì hồ ly nhất định chọn mình thôi, làm sao sẽ chọn vừa gặp đã khi dễ nó Chu An cơ chứ. Nhưng để cẩn thận hơn nàng vẫn mở miệng cảnh cáo:
“Ngươi không được đụng tay đụng chân”
Chu An giang mở hai tay thoải mái nói:
“Tất nhiên rồi, Chu mỗ xưa nay làm người quang minh lỗi lạc”
Nói rồi đem ném hồ ly ngã lăn quay xuống đất, trầm giọng nói:
“Thối hồ ly, cho ngươi cơ hội, lựa chọn đi theo một người trong chúng ta, nếu còn dám bỏ trốn, ta liền xiên ngươi đem nướng ăn”
Hồ ly ngã xuống đất, lăn vài vòng mới xoay người sợ hãi oán trách hắn, sau tựa hồ nghe hiểu tiếng nói, giương mắt đánh giá ba người. Khi nhìn Chu An lập tức tránh như tránh xa như tránh cọp, vội liếc sang hai xinh đẹp thiếu nữ tựa hồ xoắn xuýt.
Hồi lâu, giống như quyết định, Bạch hồ nhìn Đình Tuyết Hà gật đầu.
Đình Tuyết Hà trong lòng khấp khởi vui vẻ, quả nhiên nó chọn ta, giang tay muốn chào đón, chỉ là nhất thời khuôn mặt cứng ngắc, bởi vì Hồ ly gật đầu với nàng để cảm ơn đã cứu giúp, đôi mắt nhỏ phát ra áy náy.
Xong liền môt mạch nhảy vào Hồ Phi Linh trong lòng, tham lam hít lấy thiếu nữ tỏa ra khí tức, dáng vẻ vô cùng khoan khoái.
Đình Tuyêt Hà há to miệng, sau đó cười khổ thở dài. Bản thân quả thật tự mình đa tình, bất chấp nguy hiểm xả thân cứu giúp bạch hồ, không ngờ cuối cùng nó lại xông vào người khác ôm ấp mất rồi. Cảm giác thất lạc mà ấm ức.
Nàng buồn bã đứng dậy, dứt khoát lửng thửng bỏ đi, để lại một bóng lưng thê lương.
“Nàng….” Mặc dù vui vẻ vì bạch hồ chọn bản thân, nhưng gặp Đinh Tuyết Hà dáng vẻ buồn bã kia, tiểu công chúa rất không có ý như giương mắt xem hắn.
“Mặc kệ nàng ta”
Chu An vô tâm thốt lời rồi cất bước đi về hướng còn lại. Hắn mới đếch cần quan tâm Đình Tuyết Hà cảm thụ đây. Tiểu hồ ly lựa chọn Hồ Phi Linh là bởi vì nàng Nguyệt Âm thể chất, có tác dụng lớn đối với nó. Đó là thiên tính ai quái được, bảo ngươi lựa chọn giữa một người vừa cứu mình, cùng một người sẽ cho ngươi lớn nhất cơ hội phát triển tương lai, trong khi ngươi hiện tại đang rất nhỏ yếu, ngươi sẽ chọn cái nào.Cho nên bạch hồ đưa ra quyết định rất thông thường mà thôi.
Mà quyết định của nó chính hợp ý Chu An nha.
……………………
Đêm tối như mực, vàng vọt trăng tròn chiếu sáng toàn bộ Yêu Lâm sơn mạch, khắp rừng núi thỉnh thoảng có tiếng sói đêm rít gào. Dưới tàng cây ở một nơi trong rừng rậm lập lòe ánh lửa. Nhóm hai người, một con chồn trắng ngồi bên nhau cùng ăn thịt nướng.
Hồ Phi Linh ôm bạch hồ, lâu lâu xé xé miếng thịt điềm đạm ăn, lại đút cho con chồn trắng, yêu thương vuốt ve bảo:
“Tiểu bạch, ăn nhiều vào nhìn ngươi gầy trơ xương rồi”
Bạch hồ ve vẩy lắc đuôi, mở miệng nhỏ nhắn ăn lâm râm, rồi dùng đầu ủi ủi cung kính hướng thiếu nữ cảm ơn.
Thiếu nữ thấy thấy vậy vô cùng kinh ngạc mừng rỡ hô: “Chu An huynh nhìn xem, Tiểu Bạch biết cảm ơn muội nè, nó thật là thông minh”
Chu An đôi mắt tham lam nhìn con vật nhỏ gật đầu khen ngợi vài câu, nhưng trong lòng khinh khỉnh: “Nói đương nhiên thông minh rồi, dám ăn cắp Yêu tướng Dưỡng Hồn Hồ Lô bỏ trốn cơ mà”
Cả ngày hôm nay, hắn đang đánh cơ hội tìm cho ra tiểu hồ ly cất giấu Dưỡng Hồn Hồ Lô nơi, nhưng mà chưa có thời cơ. Dưỡng Hồn hồ lô thế nhưng là thiên địa dựng dục quý hiếm linh vật, ngay cả Trảm phàm đạo nhân đều ghé mắt, huống chi hắn. Chỉ cần lấy được hồ lô này, bản thân thần hồn nhất định to lớn đột phá.
Chỉ có điều, hồ ly từ khi bị mình bắt nạt trở nên cảnh giác cố sống cố chết mà bám lấy Hồ Phi Linh. Chu An thật chưa tiện ra tay.
Bạch hồ tinh tường vô cùng, cảm giác Chu An đang nóng rực nhìn kỹ mình, sợ hãi co rụt đầu dúi vào ngực thiếu nữ, không dám ló đầu ra.
“Mẹ nó” Chu An thật hết cách, giận quá hóa cười, chẳng hảo ý nhìn hồ ly liếc mắt.
Thấy vậy, hồ ly càng sợ hãi hơn, thậm chí chui hẳn và dưới nách Hồ Phi linh, hi vọng tránh thoát tầm mắt của kẻ gian tà.
Hồ Phi Linh tựa hồ cảm nhận được yêu hồ tâm tình, trừng mắt với hắn:
“Huynh làm gì, đừng dọa tiểu bạch của muội”
Chu An cười khan, xé một miếng thịt ăn ngấu nghiến, còn làm bộ nghiến răng ken két.
“Xem ra muốn thu hoạch Dưỡng Hồn Hồ Lô phải tìm phương án khác”
Ăn no uống say, trò chuyện chốc lát thì trời cũng về khuya, Hồ Phi Linh uốn éo sa vào lòng hắn đi ngủ, mà bạch hồ dù rất sợ sệt Chu An cố gắng bám lấy thiếu nữ, chẳng mấy chốc mắt lim dim đã ngủ say. Mà Chu An thì tiện tay ném ra một cái phòng ngự trận bàn, rồi cũng tiến vào tu luyện. Một đêm kéo dài đả tọa, Hoan ma công tinh tiến chút ít, đợi khi tỉnh giấc thì trời đã tờ mờ sáng.
Nhéo nhéo má đánh thức thiếu nữ cùng tiểu hồ ly, lại thu thập chốc lát, Chu An đi ra rìa sơn mạch, rốt cuộc đi đến một trung chuyển trấn nhỏ gọi là Khương Sơn.
Khương Sơn trấn vốn là do các đoàn mạo hiểm tu sĩ đồn trú thành lập, lâu dần người đến nhiều, có người định cư luôn. Mà bên trong trấn nhiều nhất đám người, tự nhiên là những cái kia suốt ngày vào yêu lâm tìm kiếm linh vật, săn thú đội ngũ. Vừa vào trấn Chu An liền thấy được nơi quán xá những nhóm thông mạch tu sĩ bá vai khoác cổ, bàn luận, uống rượu.
Hành tẩu trên đường lớn buổi sáng, ngẫu nhiên có thể gặp hùng hổ những nhóm thanh niên trang bị đầy đủ ra ngoài trấn tiến hành săn thú.
Hồng Trần khách sạn, Khương Sơn trấn xa hoa nhất khách điếm. Chu An dẫn tiểu công chúa lên thuê phòng tắm rửa một chút, rồi đi dạo.
Hắn dự định ở nơi này vài ba ngày sẽ trở về Long Xà thành xem Chính Ma đại hội, co giãn chút thần kinh đi. Hơn nữa Hồ Phi Linh là lần đầu được đi chơi như thế này, nên vô cùng hứng phấn, thậm chí còn muốn cùng hắn đi chơi mãi luôn không trở về nữa.
Tắm rửa xong rồi, Chu An thoải mái dạo phố, nơi trấn nhỏ này vì thường xuyên có người mạo hiểm tiến vào yêu lâm tìm kiếm thăm dò nên khắp nơi đều bày bán các loại sản vật, yêu thú loại nhỏ.
Chu An đối với yêu thú linh dược không mấy quan tâm, nhưng một số linh quáng, tiên sa vật liệu để thiết tạo trận pháp lại cực kỳ hứng thú, bởi vì hắn bản thân từng là Trận pháp đại sư, chỉ cần có đủ nguyên liệu liền sẽ luyện chế thành đủ loại trận bàn, ví dụ như phòng ngư, tụ linh, sát trận, huyễn trận………….
Trận sư giống luyện đan sư, chiến lực thường thường không cao, nhưng nếu dựa vào trận pháp vây khốn, tiêu hao sinh lực địch nhân thì Khai Trần cảnh thậm trí có thể trấn giết Kim Đan.
.
Ở đâu chả nói, hai mươi năm trước trận chiến, Chu An dùng một mảnh nhỏ tàn trận, bố trí Ngụy Hư cấp trận pháp có thể lấy Đại tu sĩ tu vi chống đỡ bốn tên Trảm phàm, ba mươi Nguyên Anh kỳ vây công, nếu không phải cuối cùng bị đánh lén trọng thương thì kết cuộc còn chưa biết. Cho nên lần này trùng tu, ngoài nâng cao bản thân thực lực, thì trận đạo cũng được hắn quan tâm chú trọng.
Hỏi han chút quầy hàng lề đường, hắn mới biết nơi đây lớn nhất cửa hàng tên là Tụ Bảo trai.
“Tụ Bảo Trai sao? Uy danh thật to, hi vọng là có vài thứ tốt để mua”