Nghịch Trần

Chương 54: Tiểu Hồ Ly, Mau Đứng Lại




Bạch hồ phát giác có người đang chú ý tới mình, cái đầu nhỏ xinh ngước lên nhìn về phía sau. Chỉ thấy trên cành cây đằng kia hiện hiện một đôi nam nữ đứng say sưa xem chiến.

Người nam mặc áo trắng, người nữ mặc váy hồng, cũng đang hứng thú đánh giá mình.

Bạch hồ mũi nhỏ ngửi ngửi vài cái, liếc về Hồ Phi Linh chằm chằm, đôi mắt sáng loáng muốn chạy tới, nhưng sau khi nhìn Chu An khuôn mặc tà ác thì sợ hãi rụt đầu lại, lấp ló phía sau thân cây, lâu lâu ngước đầu.

Hành vi nhân tính mười phần trẻ con này của nó khiến Chu An thập phần vui vẻ, lại tự hỏi: trông ta đáng sợ thế sao?

Bên kia tràng tranh đấu, Đình Tuyết Hà cùng Thanh Xà đánh nhau trăm hiệp, thiếu nữ liên tục ra chiêu, mà con rắn thì uốn éo tránh né. Chỉ có điều tránh né được một thì chả tránh né được hai, Kim Nhãn Thanh Xà màu xanh lớp vảy bị chém rơi mất mấy miếng, đau đến nhăn mặt nhăn mũi, vội co người lui về phía sau, bỗng dưng mở miệng ồm ồm hô:

“Vị nữ đạo hữu này vì một con tiểu hồ ly mà cùng ta sống mai có đáng sao?”

Đình Tuyết Hà phi kiếm chưa dừng xông đến, bổ chiêu hừ lạnh nói: “Ta là người ngươi là yêu, trảm yêu trừ ma vốn dĩ chuyện nên làm, ngươi nói có đáng hay không đáng?”

Chiêu kiếm lạnh ngọt, Xà yêu tròng mắt co rụt oa oa lăn mình tránh thoát gằn giọng:

“Bản yêu phụng lệnh Bạch Phát yêu tướng ở Kim Quang động đi bắt con hồ ly này, ngươi dám ra tay ngăn cản, để đại nhân nhà ta biết được nhất định ra tay tru diệt nhà ngươi tông môn”

Thiếu nữ tựa hồ không quan tâm xà yêu uy hiếp, tiếp theo vung kiếm chém thêm của nó vài mảnh lân giáp khinh thường.

“Nơi này là Nhân Hoàng giới không phải yêu giới, ta còn sợ nhà ngươi uy hiếp hay sao?”

Nói rồi lắc mình bay lên, một kiếm bổ xuống như phi long tại thiên phong tỏa yêu quái, Thanh Xà thấy tình thế không ổn, lóe lên vẻ oán động, co mình phát động bí pháp, hai mắt kim quang lóe sáng cũng bắn lên cùng lưỡi kiếm chống đối.

Ầm một tiếng nổ mạnh, thiếu nữ vừa rồi chiếm thượng phong bị lực lượng đánh bay ra phía sau, kim quang này quả thật mạnh mẽ vô cùng.

“A” Đằng sau Hồ Phi Linh thấy vậy giật mình kinh hô, giương mắt nhìn Chu An.

Hắn cười cười ý bảo cứ tiếp tục xem.

Thiếu nữ bị kim quang đánh bay xong, trên không trung mượn lực kiếm trì hạ đứng vững, bỗng nhiên tròng mắt co rụt, thì ra phía trên cành cây lao xuống một con rắn nhỏ màu vàng.

Kim Lân Xà

Hưu! kim lân xà chỉ nhở bằng ngón tay, tuy là loài cực độc nhưng thưc lực thấp bé, trưởng thành mới đột phá tiểu yêu cảnh giới, vì vậy bình thường nó sẽ đồng cư cùng một loài rắn lớn khác, xem như yêu gay. Mà Kim Lân Xà này đồng bọn rõ ràng là Kim Nhãn Thanh Xà, nó vừa rồi vẫn luôn ở trên cành cây mai phục, chờ cơ hội xông ra đánh một kích bất ngờ.

Và rõ ràng lần này nó đã thành công, thiếu nữ luống cuồng tay chân, xoay người gạt kiếm chống đỡ, chỉ là con rắn tránh đi lưỡi kiếm, một cắn vào cổ nàng.

Lực đạo phản chấn cũng khiến Đình Tuyết Hà rơi xuống nơi xa.

“Ha ha ha” Thanh Xà dựng thẳng cơ thể, mở miệng máu cười to, phóng người bò lại trước mặt nàng.

“Bổn yêu đã nói ngươi đừng xen vào chuyện này còn chẳng nghe, hừ, Yêu Hồ của Bạch đại nhân mà ngươi cũng dám nhúng chàm, giờ chết của ngươi đến rồi.”

Nói rồi mở miệng muốn ngụm lấy đang tím tái vì trúng độc thiếu nữ.

Đình Tuyết Hà cười khổ không thôi, mười mấy ngày trước nàng đến đây lịch luyện, nhằm chuẩn bị cho Chính Ma thịnh hội cuộc chiến, hôm nay là ngày cuối cùng định trở về Long Xà thành, thì bất chợt gặp này Thanh Xà đang đuổi theo con hồ ly nhỏ, hồ ly túng quẩn thấy nàng liền giống như gặp cứu tinh, vội vàng chạy trốn sau chân cầu cứu.

Nàng động lòng trắc ẩn ra tay muốn đuổi Thanh Xà đi, ai ngờ dẫn đến trận này đại chiến, bất ngờ bị trúng độc, cơ thể suy yếu, cảm giác tuyệt vọng đến nơi.

Chỉ Là Thanh Xà miệng máu vùa hướng qua, chưa kịp làm gì đã nghe “oái” một tiếng bị đá bay mất.

“Con mẹ nó là kẻ nào mất dạy?”

Kim Nhãn Thanh Xà bị đánh lén, oa oa kêu to, giương mắt chỉ thấy trước mặt mình xuất hiện một tên áo trắng thanh niên. Bốp, lại một tát vào đầu, vừa mới uốn người đứng lên đã bị đập bẹp chềnh ềnh trên mặt đất.

“Ạch” Thanh Xà trừng to hai mắt sợ hãi.

Đằng sau Kim Lân Xà thấy tình huống bất ổn, từ phía sau lao đến muốn cứu giúp đồng bạn, thì giây phút cổ đã bị nào đó cánh tay trắng nõn túm chặt không thể dãy dụa được.

Bị ném chồng lên người Thanh Xà, mà người thanh niên này lại giơ chân lên muốn bồi thêm một cước.

Kim Nhãn Thanh Xà sợ quá mức vội vã hô to:

“Đạo hữu xin dừng chân, ta là thuộc hạ của Kim Quang động Bạch Phát yêu Tướng…”

Lại một kẻ thích đem gia thế dọa người, Chu An cười gằn thả cước xuống, Kim Lân Xà nhỏ bé bị dẫm bẹp.

Thấy đồng bạn chết oan chết uổng, Thanh Xà phát giận: “Khinh Yêu quá đáng…ngươi…”

Chỉ là chưa kịp nổi nóng, mắt rắn đã trừng to lóe lên hãi hùng, bởi vì một thanh màu vàng phi kiếm đã đè lên đầu rắn, tùy thời lấy mạng nó. Yêu xà tuy rằng chả nhận biết kim kiếm đẳng cấp nhưng bản năng cảm nhận được một luồng to lớn nguy cơ trí mạng từ đó phát ra, lời định thốt ra đã vội vàng ngậm miệng.

“Kim Quang động Bạch Phát yêu tướng là con tiểu yêu nào, ở đâu?”

Yêu xà mắt lớn xoay tròng hơi run run mở miệng:

“Bẩm bẩm đại nhân, Bạch Phát đại nhân là Yêu Mạch sâm lâm tam đại Yêu Tướng, trú ở Kim Quang động tận sâu trong sơn mạch ạ”

A phải rồi, Chu An lẩm bẩm, theo như thời gian này hắn tìm hiểu, chính giữa mười hạ cấp tu chân quốc lân cận quanh đây có một cái sơn mạch chạy dọc từ đây lên phương bắc. Nơi này là nơi cư trú của các loại yêu thú linh vật, cũng là nơi rèn luyện săn bắn của các nhóm tu giả. Chỉ không ngờ rằng, tận sâu trong sơn mạch có tận ba con Yêu Tướng, theo yêu tu đẳng cấp Yêu Tướng cảnh giới ngang với Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Hơn mười nước nhỏ xung quanh đều chỉ thuộc hạ cấp, Nguyên Anh chân quân chẳng có nổi một tên, nếu như có vài đợt thú triều đúng là dễ dàng bị quét sạch.

Chỉ có điều, vì nơi này là Nhân Hoàng giới, Đông Thổ dưới sự cai trị của Hỏa Hoàng yêu tu bị áp chế gắt gao không như Yêu Ma vực có thể hoành hành. Nên Sơn Mạch tam đại yêu tướng chả dám khinh suất, vẫn luôn ở tận sâu núi non tiềm tu.

“Hắn sai ngươi đuổi bắt tiểu hồ ly kia để làm gì?”

“Cái này..”Yêu Xà đôi mắt liếng thoắng, hơi chần chờ.

Chu An cười lạnh đem kim kiếm gõ vào đầu nó mấy phát, mất kiên nhẫn:

“Không muốn chết thì nói nhanh”

Yêu Xà mỗi lần bị gõ, tim đều run lên một lần, vội vàng thưa:

“Bạch hồ ly vốn là con nuôi của Bạch đại nhân, chỉ có điều thời gian trước nó lấy cắp trân quý Dưỡng Hồn Hồ Lô chạy trốn”

“Yêu tướng tức giân phát động toàn Yêu lâm truy nã, tiểu yêu là yêu tu ở vùng này vừa vặn gặp phải nó nên mới đuổi bắt nó về lập công?”

“A” Chu An hơi bất ngờ, liếc mắt đang trốn sau gốc cây chồn nhỏ, cười nhạt.

Yêu Xà thấy hắn mỉm cười vội nhỏ hỏi:

“Vị đại nhân này ta đã kể xong rồi, ngươi có thể hay không thả ta đi”

“Thả ngươi” Chu An trêu tức nhìn con rắn, chẳng nói hai lời một kiếm liền bổ xuống.

“Đê tiện nhân loại nói chẳng giữ lời”

Thê thảm tiếng hét, yêu xà đầu bị bổ xuống, mà thân rắn thì được hắn thu vào cái khác túi trữ vật. Yêu thú thích ăn thịt tu sĩ vì tu sĩ chân khí rất bổ dưỡng, mà nhân loại cung rất thích ăn thịt yêu quái vì thịt nó bên trong chứa nhiều tinh hoa có thể tăng pháp lực, bù thể chất, hắn lâu rồi còn chưa ăn thịt rắn đây sao có thể thả con yêu này rời đi được.

Giải quyết xong Thanh Xà, Chu An quay lại phía đang giúp Đình Tuyết Hà trị thương Hồ Phi Linh.

Thiếu nữ độc được giải, pháp lực cũng hồi phục một chút, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Chu An này ngày trước vô duyên vô cớ ra tay đánh trọng thương đại ca nàng, ngay cả cha mình cũng đánh đập, khiến nàng luôn luôn rất thành kiến ghét bỏ. Chỉ là chưa nghĩ đến hôm nay lúc mình sắp táng mạng lại gặp hắn cứu.

Chẳng biết nói gì, nàng cứ như thế quan sát.

Chu An rõ ràng phát hiện ra nàng phức tạp tâm tình nhưng chẳng mấy để tâm, gõ gõ đầu bên cạnh tranh công tiểu nha đầu, nói: “Nếu nàng ta tốt rồi thì đi thôi”

Hồ Phi Linh chu mỏ bảo: “Hay là chúng ta đợi thêm chút nữa, ta thấy vị sư muội này vẫn còn rất suy yếu”

“Tạ ơn công chúa…các ngươi đi thôi, ta thương thế đã ổn định lắm rồi”

Nàng rõ ràng nhận biết thân phận của Hồ Phi Linh, khá kinh ngạc, Trường Xuân công chúa thế mà cùng Chu An này đi riêng với nhau.Nhất định có gian tình. Vốn dĩ chỉ mới hồi phục đôi phần thực lực, nhưng lại chống cự muốn chịu ơn hắn quá sâu, liền mở miệng thúc dục.

Chu An đếch quan tâm nàng nghĩ gì, quay lưng liền muốn bỏ đi, chỉ là đi qua gốc cây, thấy con hồ ly đang giương mắt đánh giá hai nữ nhân. Bất chợt rung mình, liếc mắt thấy Chu An mở hàm răng nanh trắng tua tua cười với nó, lông tơ dựng đứng, rón rén trốn ra sau cây rồi cong lưng lên muốn nhảy đi.

Vừa chạy được mấy bước, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ văng vẳng đến từ sau lưng.

Chu An chê cười nhìn nó chốc lát, rốt cuộc mở miệng: “Tiểu hồ ly, mau đứng lại”