Đang lúc hưng phấn cười to, bên ngoài chợt truyền vào tiếng nói oán trách của Hồ Phi Linh:
“Chết Chu An, thối Chu An, nói đợi bản cung củng cố tu vi xong liền đến thăm ta, không ngờ lại đi bế quan hơn mười ngày đóng cửa không ra, thực tức chết bản cung mà”
“Thật ghê tởm đáng ghét”
“Ồ, mình bế quan vậy mà đã hơn mười ngày rồi sao?” Chu An nghe lời thiếu nữ chửi rủa, cười khổ nhẩm tính. Tu chân quên ngày tháng, ngăn ngắn nhắm mắt liền lâu như vậy, đúng là nên ra ngoài hít bầu trời không khí thôi.
“A tiểu công chúa, thế nào hôm nay rồng đến nhà tôm vậy”
“Rồng cái đầu huynh ý, ra đây làm gì sao không tự kỷ chết ở trong phòng luôn đi”
Hồ Phi Linh nghiêng mặt sang một bên giọng điệu vô cùng không cao hứng.
Chu An cười ha hả mặc kệ nàng giận dỗi bước tới trước Thúy hồ vươn vai:
“Hôm nay trời thật đẹp…”
“Đẹp cái cc” Hồ Phỉ Linh mắt tý hí lẩm bẩm.
“Trời đẹp thế này bản công tử rảnh rỗi muốn ra Yêu lâm săn thú”
“Đi săn thì có gì vui chứ…a đi săn” Đang hờn dỗi Trường Xuân công chúa bỗng nhiên hai mắt sáng choang, lăn đến phía trước mặt hắn hưng phấn hỏi.
“Huynh định đi săn sao?”
Nhìn khuôn mặt uông uông đầy mong chờ của nàng, Chu An gật đầu thập phần khẳng định:
“Đúng vậy chỉ là chả biết có ai muốn đi cùng hay chăng”
“Có có…muội đi muôi đi cùng”
Hồ Phi Linh nghe vậy nhảy cẫng lên hưng phấn, khoác tay hắn hỏi:
“Chúng ta bao giờ đi?”
“Bây giờ”
“Được được huynh chờ muội trở về chuẩn bị đồ đạc”
Hồ Phi Linh càng vui sướng, hôn hắn bẹp một cái lên má rồi lanh lẹ chạy về.
Mà Chu An, thì cùng Vũ Nghê Thường ba nàng báo một tiếng, xong rời phủ thành chủ mua hai con ngựa. Thực ra bọn hắn là tu sĩ, đạp tiên vân bay sẽ nhanh chóng hơn nhiều. Nhưng nếu đã đi săn thì nên cưỡi ngựa nó mới thú vị nha.
Chừng hai khắc sau, Hồ Phi Linh chỉnh chi thân trang phục săn bắn xuất hiện trước mặt hắn, nàng cười toét cả miệng vì lâu lâu mới được đi chơi, mà quan trọng nhất còn cùng Chu An ăn lẻ. Nên vị Uông lão giả muốn đi theo bị nàng thẳng thừng từ chối, người ta đây là đi hẹn hò, ngươi một cái lão già đi theo làm gì. Uông lão nói mãi không được đành lo lắng truyền âm cùng hắn nhờ vả, được câu trả lời thuyết phục mới yên tâm phần nào.
Thế là hai người, mỗi người một ngựa chậm rãi đi ra khỏi thành tiến về Yêu thú sâm lâm, khắp thành chính ma đại hội ồn áo, cùng bọn hắn chẳng liên quan.
Đáng nhắc đến là, hơn mười ngày qua, cả sư đồ Vũ Nghê Thường, Thanh Ngọc, Thanh Trúc dùng linh thạch mua một ít đan dược từ Thiên Bảo các tu vi đều tăng lên không ít. Nguyên do bởi vì Thiên Bảo các các chủ vài lần ghé thăm Chu An, gặp hắn bế quan liền cùng Vũ Nghê Thường bắt chuyện làm quen. Sau đó dựa vào hắn tầng này quan hệ này trợ giúp các nàng vài thoáng.
Vũ Nghê Thường vết thương khỏi hẳn, giả Đan tu vi từ 6 Bách pháp lực tăng lên 7 Bách. Mà Thanh Ngọc Thanh Trúc thì nhất cử đột phá Khai Trần trung kỳ cảnh giới.
Các nàng nghe tin Chu An xuất quan thì hẹn nhau đến gặp, Thanh Trúc Thanh Ngọc mục đích khoe khoang, mà Vũ Nghê Thường thì muốn bàn bạc về Chính Ma đại hội.
Ai ngờ Chu An đã mang theo Trường Xuân công chúa rời khỏi thành đi săn rồi, cả ba nàng tương đương tức giận.
Vũ Nghê Thường lo lắng thịnh hội sắp tới tranh đoạt thứ hạng, không bàn được với hắn thì bất mãn.
Thanh Ngọc thấy hắn vừa đến Long Xà thành đã câu dẫn tiểu công chúa xinh đẹp, là đồ tham hoa háo sắc nên khinh thường.
Mà cuối cùng Thanh Trúc do hắn đi chơi như thế lại không kêu nàng theo cùng, quả thực làm người keo kiệt đáng ghét.
A nàng thì ra tức giận vì cái này.
…………………..
Long Xà ngoại thành hướng Yêu Lâm, hai con ngựa phi nước đại thẳng tắp rong ruổi tại hoang sơn.
Dẫn đầu là một vị thanh niên mặt áo trắng, tuấn tú phong độ, mà ngựa nhỏ đằng sau là cô thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, đang nhăn mày đuổi theo.
“Họ Chu kia mau mau chạy chậm lại....a..a..a….thật đáng ghét … không biết thương yêu phái nữ chút nào”
Nàng chu mỏ, rất buồn bực bởi vì từ sáng đến giờ Chu An chỉ lo giục ngựa chạy chẳng hề quan tâm đến mình chút nào.
“Đây đâu phải hẹn hò, rõ ràng là đua ngựa đi”
Thấy nàng hậm hực, Chu An hơi ghìm ngựa, quay đầu cười ha hả nói:
“Ta thấy nàng phóng ngựa nhanh như vậy mà, nếu không cố sức đã bị nàng bỏ lại sau rồi”
“Hừ thật nhỏ mọn” Ban đầu nàng vốn muốn làm nũng, giục ngựa chạy trước muốn hắn đuổi theo trêu đùa. Ai ngờ hắn tuy đuổi theo thật nhưng cũng chẳng bắt chuyện gì cả mà một mạch chạy luôn, thế có tức không chứ.
“Đi…đi chậm lại” Nàng thở một hơi quát nhẹ.
“Được rồi” Chu An cười nhạt, cho ngựa đi bộ.
Được thêm vài dặm quãng đường dưới thân ngựa bỗng nhiên dựng tóc gáy run nhẹ, hí lên vài tiếng. Chu An hơi động, thần thức lan ra xung quanh, thì thấy được nơi xa cách đây chừng năm sáu dặm có người cùng yêu thú tranh đấu.
“Bên kia diễn ra chuyện vui nàng muốn xem sao?”
“Chuyện vui?...ân ân” Hồ Phi Linh gật đầu lia lịa. Chu An gật đầu, dắt ngựa cột bên gốc cây, lại thiết hạ trận pháp nhỏ kẻo mất, rồi nắm eo nàng phóng vút lên cây cao. Bay thêm mấy lần liền đến nơi tranh đấu.
Phía trước khoảng đất trống, bên dưới một vách đá dựng đứng, hắn thấy hai kẻ một người một thú đang đánh nhau sống chết.
Con kia hung mãnh yêu thú là một con mãng xà màu xanh, đôi mắt kim quang, hình thể to lớn tỏa ra khí tức trung cấp tiểu yêu.
Kim Nhãn Thanh Xà!
Kim Nhãn Thanh Xà tu luyện đến mức trưởng thành có thể đột phá Đại yêu tồn tai, ngang cấp Kim Đan thực lực, loài rắn này tính cách tham ăn lại hiếu sát, bình thường thích nhất săn loài linh trưởng làm thức ăn.
Nhân Hoàng giới yêu tộc phân chia đẳng cấp thành Tiểu yêu, đại yêu, yêu tướng, yêu soái, yêu vương, yêu hoàng. Trong đó yêu thú tu thành linh trí, có pháp lực thì trở thành tiểu yêu, Tiểu Yêu kết Yêu đan thì trở thành đai yêu mà, mà đại yêu sau khi độ thiên kiếp hóa hình được gọi Yêu Tướng. Yêu Tướng có tu vi ngang bằng Nguyên Anh chân quân, nhưng một thân khí huyết sức mạnh lại thường thường áp chế tu sĩ.
Giống như trước mặt con này Kim Nhãn Thanh Xà có Tiểu yêu trung cấp nhưng chiến lực so với Khai Trần trung kỳ tu sĩ nào đều mạnh mẽ.
Có thể đối kháng ngang tay cùng nó, không biết là ai đây?
Chu An ghé mắt nhìn về người còn lại, phát hiện đối phương chẳng phải cái nào lão quái mà là một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng trông chừng vẻ mặt rất trẻ tuổi, toàn thân váy dài xanh đậm, vóc người uyển chuyển thướt tha, bên hông treo màu xanh tấm lệnh bài biểu hiện đệ tử môn phái.
Thanh Sơn môn!
Thế mà lại là đệ tử Thanh Sơn môn, đúng là hữu duyên nha. Bắt đầu Chính ma đại hội chỉ còn ba ngày, các môn phái đệ tử đều bế quan, hoặc đi đến yêu thú sâm lâm lịch luyện mục đích nhanh nhất tăng cao chiến lực, thiếu nữ này hẳn cũng như vậy đi.
A cái mông thấy sao quen quen, Chu An cau mày thần thức nhẹ lướt xuống.
Chẳng phải là Đình Tuyết Hà hôm trước uy hiếp mình đây sao?
Đình Tuyết Hà sử dụng một thanh phi kiếm, mủi kiếm rét lạnh như nước tỏa ra màu vàng quang mang, vừa nhìn không phải là vật phàm, vì vậy Kim Nhãn Thanh Xà kia mới có thể cố kỵ nặng nề vừa đánh vừa né tránh, chả dám tiến tới gần.
Kiếm khí ngang dọc, như sao sa lạc nhận, kết hợp thêm dung mạo tương đối vừa mắt, vóc người ngạo nhân của nàng, cảnh đẹp ý vui khó nói nên lời. Nàng sử dụng Thanh Sơn Môn kiếm pháp quả nhiên có chút môn đạo, dùng Khai Trần sơ kỳ tu vi, áp đảo Kim Nhãn Thanh Xà, để Chu An ở trên cây nhìn ngắm say sưa ngon lành.
“Uy không được nhìn…không được nhìn” Hồ Phi Linh tựa trong lòng hắn, hơi ghen ghét nhìn phía dưới cô gái gắt giọng.
Chu An cười nhạt xoa mũi nàng bảo: “Đừng rộn ta là đang quan sát trận chiến đây”
“Quan sát thì quan sát sao cứ nhìn vào mông nàng ta?” Nàng buồn bực lẩm bẩm.
“Ngắm mông làm gì, mông nàng còn đẹp gấp trăm lần, ta đang nhìn một con tiểu hồ ly”
“Hồ ly cái gì…rõ ràng là đang ngắm mông, a…có một con hồ ly thật”
Đúng như hắn nói, phía đằng sau thân cây có núp một con nho nhỏ màu trắng hồ ly. Hồ Ly này toàn thân trắng như tuyết, to hơn nắm tay một chút, có vẻ nhát gan vừa trốn sau gốc cây lâu lâu lại lò đầu ra nhăn mi lo lắng nhìn về trận chiến. Con hồ ly này rất có nhân tính.
“A thật đẹp con hồ chồn nhỏ…cơ mà nó trốn ở đó làm gì?”
“Nó đang trốn xem chiến như chúng ta đây”
“A” Hồ Phi Linh hoan hô: “nó thật thông minh, trong nhà muội nuôi mấy con đại cẩu cũng chẳng thông minh bằng nó.”
Chu An lắc đầu cười nói: “Đương nhiên nó thông minh rồi, còn hồ ly này hẳn phải có mấy trăm năm đạo hạnh sắp đột phá Tiểu yêu đến nơi rồi”
“Ha thật sao?” Hồ Phi Linh the thé bảo tựa hồ rất yêu thích, ghé vào ngực hắn ủi ủi vài cái nhỏ nhẹ:
“Huynh bắt tiểu hồ ly cho người ta được không?”
“Ừm” Chu An gật đầu, trên người nha đầu này có Nguyệt âm thể chất, là thuốc đại bổ cho các loài yêu tu, thậm chí chỉ cần nàng xuất hiện, tiểu hồ ly sẽ tìm mọi cách lấy lòng cho mà xem.