Các nhà báo săn tin nhanh chóng tìm đến Bạc Gia Kiệt hỏi han, hắn đứng trước đông đảo quần chúng bày ra khuôn mặt khóc lóc đòi tự tử, nói rằng không muốn sống nữa, đám người kia vội vàng khuyên ngăn hắn đủ điều.
Tiếp sau đó lượt công kích hướng về phía Lang Phi càng dữ dội hơn, có người còn không tiếc lời phỉ báng cô bằng những câu nói thô tục đến cùng cực, họ chỉ thấy trước mắt mà nhìn nhận mọi vấn đề, không hề quan tâm đến cô gái nhỏ đã tổn thương đến độ nào. Một người con gái trong khoảng thời gian ngắn đã bị đả kích trầm trọng về mặt tinh thần, còn cả những dư luận về cô ở bên ngoài.
"Cuộc đời này tại sao lại đối xử với tôi như vậy... Tại sao?"
...
Sở Lang Phi ở trong một căn phòng trọ, nằm trên giường bệnh yếu ớt, đau khổ, quằn quại, bị chồng và bạn thân nhất phản bội, lại bị Mỹ Hân lừa gạt, sự trong sạch, danh dự phút chốc đều bị bọn họ lấy đi hết thảy.
Đến cả đứa con mà cô trân quý còn chưa ra đời đã bị bọn họ dùng chân đạp chết không chút thương tiếc, cô khóc trong cơn nấc nghẹn, đến cả gia đình cũng ruồng bỏ cô, đám người bên ngoài xã hội nói cô hư thân mất nết, nói cô bằng tất cả những từ ngữ bẩn thỉu nhất ở trên đời này. Cô đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng sau đó lại lắc đầu, mạng sống và thân thể này là tạo hoá ban cho ta, vì sao phải chọn cái chết? Chết rồi sẽ chỉ trở thành oan hồn vẩn vơ nhìn đám người ác độc kia sống hạnh phúc và nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Đúng vậy, sao phải chết hèn mọn?
...
Thành phố chìm trong sự nhộn nhịp và ồn ào, người vui đùa, người cười nói, người múa hát, không ai biết vào lúc này ở bên ngoài vùng ngoại ô, phía trên một bờ sông vắng vẻ, tối tăm chỉ có cây cỏ và hồ nước, lại xuất hiện mấy con người đang cười nham nhở thoả chí, nhìn dáng vẻ chật vật của một cô gái đang bị trói tay chân và một miếng dán bịt chặt miệng.
Bạc Gia Kiệt, Mỹ Hân và Mỹ Hồng đã dùng tiền mua chuộc một đám xã hội đen để bắt Lang Phi đưa đến đây. Mỹ Hân lạnh lùng, trên tay cầm con dao không thương tiếc rạch mấy đường vào khuôn mặt xinh đẹp của Lang Phi, ánh mắt nhẫn tâm đến độ người ngoài nhìn vào còn khiếp sợ.
Lang Phi kêu la trong đau đớn, nhưng lần này cô tuyệt nhiên không van xin bọn họ, dù bị tra tấn đến chết cô cũng quyết không cúi đầu trước đám người man rợ này.
Bạc Gia Kiệt rít một điếu thuốc sau đó phả khói vào mặt Lang Phi, vào mấy vết thương vẫn còn chảy máu đau đến thống khổ, hắn lấy tàn thuốc nở một nụ cười nham hiểm chấm mạnh vào cổ cô, lửa đốt cháy một phần da thịt, đốt cháy trái tim và nước mắt của một cô gái vô tội bị hành hạ đến bộ dạng người không ra người, máu me bê bết.
Mỹ Hân vén mái tóc xoăn vàng của ả, khẽ cong miệng cười, trên tay vẫn còn cầm con dao đầy máu, chất lỏng màu đỏ rơi xuống đám cỏ dưới đất, hoà lẫn với màn đêm u tối, cũng như bóng đen của bọn người không có nhân tính trước mắt Lang Phi.
"Lẽ ra bọn tao cũng không định làm đến thế này, vốn dĩ cho rằng một đứa ngu ngốc, nhu nhược và yếu đuối như mày khi gặp phải chuyện này sớm đã tự kết liễu mạng sống của mình, nào ngờ mày lại còn dám đem mọi chuyện báo với cảnh sát, để cảnh sát đến điều tra bọn tao, nên bọn tao phải triệt để dọn dẹp sạch sẽ mày mới được!"
Mỹ Hồng nắm lấy tóc của Lang Phi mà xách lên, ngón tay tỳ vào vết thương trên mặt cô, trợn mắt.
"Kiên cường đó, nãy giờ vẫn chưa thấy mày nửa lời cầu xin bọn tao, tao nhớ lần trước mày van xin bọn tao dữ lắm mà?"
Lang Phi ngẩng đầu, ngước nhìn người mà cô từng coi là bạn thân bao lâu nay, một người đáng yêu, luôn lo lắng cho sức khoẻ của cô vậy mà giờ đây lại biến thành bộ mặt quái vật này, cô cắn răng chịu đựng, hỏi:
"Vì sao chứ? Tôi và cô trước nay vẫn luôn thân thiết, vẫn ở bên cạnh nhau, vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Mỹ Hồng càng nắm tóc của Lang Phi mạnh hơn, cô ta trừng mắt.
"Thân? Hahaha, cái này thì tao không dám nhận, nói thật với mày, trước nay tao đối với mày không những không thân, mà còn vô cùng ghét bỏ!"
Lang Phi không nói gì, cô im lặng nghe Mỹ Hồng kể lể.
"Thân ư? Cùng là bạn thân mà mày lúc nào cũng là đoá hoa xinh đẹp, mày luôn là đứa xuất sắc nhất, được bạn bè coi trọng và ngưỡng mộ, mày tùy tiện đeo trên tóc một món trang sức liền được đám càn rỡ đó khen lấy khen để.
Còn tao? Tao lúc nào cũng phải nhìn những thành tích mà mày có được, còn phải cố nhịn cơn buồn nôn để giả vờ thốt ra mấy câu khen ngợi mày, đám đàn chị luôn tìm cách ức hiếp tao, khi tao đeo một món trang sức mới, chẳng ai chú ý đến, chẳng ai xem tao ra gì cả, Sở Lang Phi, tao hận mày!!"
Mỹ Hồng nói hết ra những tức tưởi mà cô ta cất giấu bấy lâu nay, tựa hồ như được xả cơn giận dữ, cười hả hê.
Lang Phi mình đầy thương tích, cả người bị trói, cười khổ lắc đầu.
"Hoá ra cũng chỉ vì lòng đố kỵ mà tự biến mình thành quái vật..."
Cô đưa mắt nhìn Mỹ Hồng, sau đó lại như nghĩ gì đó nên thôi không nói nữa.
Con người đôi lúc thật đáng sợ, họ luôn ganh ghét đố kỵ nhau, vậy những lúc Lang Phi kéo Mỹ Hồng ra phía sau mình, đứng trước mặt đàn chị mà kiên quyết muốn bảo vệ cô ta, liệu cô ta có còn nhớ? Những lúc cô ta không hiểu bài, Lang Phi đều tận tình giảng giải cho cô ta, họ cùng nhau trưởng thành, có cuộc sống của riêng mình, liệu cô ta còn nhớ?
Chắc là không rồi, Lang Phi nghĩ vậy nên không nói nữa. Chưa cần bọn họ ra tay, cô dùng sức nghiêng người ngã xuống dưới bờ sông, bị nước sông dần nhấn chìm xuống dưới đáy, hơi thở cũng dần tắt lịm đi, ánh sáng và bóng tối hoà quyện vào nhau, mở ra một con đường mới, con đường tạo ra cho Lang Phi một cơ hội để sống lại, để thay đổi tất cả.
"Nếu được sống lại, tôi nhất định phải bắt các người trả giá!!"