Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 2: Xảo ngôn lệnh sắc, tiển hĩ nhân




Mỹ Hồng mặt mày hoảng hốt, cảnh tượng thác loạn nhanh chóng bị phá vỡ, cô ta cùng Bạc Gia Kiệt vội vội vàng vàng mặc nhanh quần áo vào, do hối hả nên nhìn bộ dạng bọn họ còn có hơi xộc xệch, Mỹ Hồng nút áo còn bị lệch một nút, lúc này cô ta còn làm ra bộ dạng đáng thương đứng trước mặt Lang Phi, che miệng run run.

"Lang Phi à, tớ xin lỗi, tớ không cố ý..."

Còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lang Phi tát một cái thật mạnh vào mặt khiến da mặt cô ta ửng đỏ, trừng mắt lộ ra bản chất mà trước nay luôn được che giấu dưới lớp mặt nạ giả tạo kia.

"Định đùa giỡn thêm chút nữa, nhưng mà xem ra mày nghiêm túc quá rồi, Sở Lang Phi à."

Mỹ Hồng đưa tay lên chùi khoé miệng, nở nụ cười nham hiểm nhìn Lang Phi đang hai hàng nước mắt, vẫn còn chưa tin tưởng vào sự thật này, cô mong đây chỉ là mơ. Nhưng đau lắm, đau đến uất nghẹn, cô uất ức nghẹn ngào, đây là hiện thực, và vì sao lại là Mỹ Hồng, người luôn ở bên cạnh động viên an ủi cô, người bạn mà cô luôn tin tưởng hết mực?

Lang Phi với đôi mắt ngấn lệ, bờ vai nhỏ bé khẽ run lên sau từng đợt thút thít. Cô nhoài người về phía trước, nắm chặt lấy bả vai của Mỹ Hồng mà nói:

"Hãy nói đây không phải sự thật đi, làm ơn..."

Mỹ Hồng đáp trả cô bằng một cái tát mạnh khiến cô ngã nhào về phía sau, Lang Phi cố sức chống tay gượng dậy, lại trừng mắt nhìn người đàn ông phản bội mình lúc này khuôn mặt vô cảm nhìn cô, một cái chớp mắt cũng không có, chính là Bạc Gia Kiệt.

"Bạc Gia Kiệt, vì sao chứ? Tôi đã vì anh mà hy sinh cả thanh xuân của mình, nhẫn nhịn cam chịu vì cái gia đình này, vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy?!"

Bạc Gia Kiệt đưa tay ra sờ cằm Lang Phi, trề môi.

"Tao sớm đã chán ghét mày từ rất lâu rồi, mỗi ngày nhìn thấy mày trong căn nhà này thật khiến tao buồn nôn."

Hắn lại vuốt mái tóc Lang Phi, không phải nhẹ nhàng mà là dùng lực, sau đó nghiến răng phỉ nhổ.

"Một đứa kiếm tiền cũng không đủ cho tao ăn xài như mày sớm nên bị đuổi khỏi nơi đây rồi, cũng tại tao tốt bụng quá nên vẫn cho mày nương nhờ ở đây. Được, nếu mày đã không biết thân biết phận, hôm nay tao sẽ tống cổ mày ra khỏi nhà này ngay lập tức!"

Nói rồi hắn liên tục dùng chân đá vào người Lang Phi khiến cô đau đớn đến cùng cực, nỗi đau xé rách tâm can còn lớn hơn cả nỗi đau đớn về thể xác.

Bụng Lang Phi bắt đầu nhói lên, đau đớn khiến cô quằn quại, cô nắm lấy chân của Bạc Gia Kiệt mà van xin anh ta dừng lại.

"Gia Kiệt, em xin anh, anh mau dừng lại, đứa con của em... Đứa con của chúng ta... Nó sắp không chịu được nữa rồi..."

Lang Phi không ngừng van xin hắn, nhưng hắn chẳng mảy may quan tâm, còn dùng thêm sức lực đá vào bụng cô mà khinh rẻ.

"Con của chúng ta? Sao tao biết được mày bên ngoài lăng loàn với thằng nào rồi về đây bắt tao đổ vỏ? Thằng này đâu có ngu, cái thể loại phụ nữ như mày biết đâu bên ngoài vất vả kiếm tiền là giả, vất vả ngủ với thằng khác để moi tiền mới là thiệt."

Mỹ Hồng bên cạnh giả vờ xót thương, ôm mặt che miệng, nhưng đôi mắt lại vô cùng thoả mãn.

"Chắc là đau lắm nhỉ? Tội quá đi."

Máu dưới chân bắt đầu tuôn ra, Lang Phi đau khổ nhìn hai kẻ không có trái tim đang đứng trước mặt, cô cố sức bắt lấy chân Bạc Gia Kiệt cắn một cái thật mạnh khiến hắn la toáng lên vì đau, rồi nhân lúc này chạy ra khỏi nhà trong tình trạng không còn chút sức lực nào.

Mỹ Hồng lay Bạc Gia Kiệt, xoa xoa cằm.

"Chúng ta có cần đuổi theo không?"

Bạc Gia Kiệt cười gian manh lắc đầu, hôn vào tai của Mỹ Hồng một cái.

"Không cần gấp..."



Mỹ Hồng vẫn không hiểu lắm, khoanh tay hỏi.

"Vậy lỡ như cô ta đem chuyện này nói với người khác thì phải làm sao?"

Gã đàn ông ghé sát tai Mỹ Hồng mà nói nhỏ.

"Em yên tâm, anh có cách."

Hai khuôn mặt nham hiểm hướng mắt về phía cánh cửa nơi Lang Phi vừa chạy khỏi rồi nhìn nhau gật đầu, không rõ đã nghĩ ra quỷ kế gì để hãm hại Lang Phi.

Trời bên ngoài lúc này đã sập tối, Sở Lang Phi ôm lấy bụng cố sức chạy về phía trước, cô nhất định phải đến bệnh viện, phải cứu lấy đứa con còn chưa ra đời của mình, dù cho nó có một người cha tệ bạc đến mức nào.

Trên người cô hiện tại không có bất kì thứ gì, điện thoại, tiền bạc hay đồ đạc cũng chẳng có, chân không chạy trên mặt đường lạnh buốt, không chịu nổi mà ngã khuỵu xuống đường, mọi người xung quanh hớt hải chạy tới xem tình trạng của cô gái này.

Có người hớt hải la lên:

"Là máu, chị ta bị sảy thai!"

Mọi người nhốn nháo định đưa Lang Phi đến bệnh viện thì đột nhiên có một cô gái bước đến xen vào giữa đám đông, đội chiếc mũ lưỡi trai, tóc xoăn lọn to, chạc hai mấy ba mươi tuổi, mặc một bộ váy đơn giản. Cô đưa mắt nhìn sơ qua một lượt rồi nói vọng:

"Cô gái này để tôi lo, tôi là người quen của cô ấy, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện trước, mọi người không cần để ý."

Nói rồi chị ta đỡ Lang Phi đến bệnh viện gần nhất, Lang Phi bất tỉnh đến sáng hôm sau mới yếu ớt mở mắt ra, nhìn thấy chị Mỹ Hân ngồi bên giường bệnh đang múc nước cho cô, vội vàng nắm lấy tay chị ta.

"Chị ơi, con của em..."

Thấy sắc mặt Mỹ Hân không tốt, lại lắc đầu buồn bã, cánh tay Lang Phi bất giác rơi xuống giường bên, ánh mắt vô hồn một hồi lâu vẫn không thốt lên câu nào, nước mắt cũng từ đây rơi ra nơi khoé mắt, bật khóc.

Mỹ Hân vội xoa đầu của Lang Phi, hỏi han.

"Lang Phi, em đừng quá kích động sẽ không tốt chút nào, chị biết em hiện tại rất đau khổ nhưng hãy cố gắng lạc quan lên, hãy bình tĩnh và kể lại mọi chuyện cho chị nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến em lại ra nông nỗi đến thế này?"

Mỹ Hân chỉnh sửa lại cổ áo cho Lang Phi, lấy ra một hộp cơm đặt trên bàn, sau đó lau nước mắt cho cô.

"Có phải đã có chuyện gì rồi không?"

Lang Phi im lặng, rất lâu sau mới nói lên lời.

"Là Bạc Gia Kiệt... Và Mỹ Hồng..."

Lang Phi kể lại hết mọi chuyện cho Mỹ Hân nghe, chị ta nổi giận đùng đùng, nói rằng sẽ đứng ra làm chủ dạy cho Mỹ Hồng và Bạc Gia Kiệt một trận nhớ đời.

"Dù cho Mỹ Hồng nó có là em của chị thì chị cũng không thể để nó làm càn như vậy, em yên tâm dưỡng sức, chị sẽ đòi lại công bằng cho em."

Lang Phi xúc động, ngã vào lòng Mỹ Hân mà khóc thút thít. Mỹ Hân là chị gái của Mỹ Hồng, chị ấy luôn giúp đỡ cô rất nhiều trong cuộc sống, chị lo Lang Phi không có nhà để ở nên bảo cô sang căn nhà cũ còn trống của chị để ở tạm, tuy rằng không còn mới nhưng vẫn còn rất tốt và tiện nghi.

Lang Phi lúc đầu từ chối, nhưng sau đó Mỹ Hân nói rằng nếu cô còn ngại ngùng nữa thì chị ta sẽ giận dỗi mà bỏ mặc cô, nên Lang Phi cũng đành đồng ý.

"Em cảm ơn chị nhiều lắm..."

Sở Lang Phi nở nụ cười đẹp trên đôi môi nhỏ nhắn, sâu trong đôi mắt vẫn còn vẻ đượm buồn, cô cột mái tóc đen dài của mình lại, dù rằng trên người là bộ quần áo giản dị nhưng vẫn nổi bật nước da trắng ngần của cô.



Mỹ Hân cong cong khoé mắt, đưa cho Lang Phi một chiếc váy màu trắng tinh, lại có hơi gợi cảm.

"Chị vừa mua cho em, em thấy có đẹp không? Mau vào trong phòng mặc thử đi."

Lúc này Lang Phi đã ở trong ngôi nhà cũ của Mỹ Hân, chị nói ngôi nhà này chị rời đi bỏ lại nó cũng tiếc lắm, nhưng cũng tại nhiều chuyện bất đắc dĩ mới phải đi.

"Em xem, cánh cửa này chị mới tu sửa lại cách đây không lâu. Còn đồ đạc thì vẫn còn khá tiện nghi, không phải mua thêm gì nhiều."

Trò chuyện một lúc lâu sau Mỹ Hân mới đưa ra bộ váy trắng cho cô.

Lang Phi cảm ơn Mỹ Hân sau đó mới khéo léo từ chối.

"Em xưa nay ít khi mặc váy nên không quen, chị cứ giữ lại ạ."

Mỹ Hân lại lắc đầu.

"Không không, chị lỡ mua size của em rồi, vòng eo em nhỏ nhắn như vậy chị không mặc vừa, nếu em không nhận chỉ có thể vứt đi."

Lang Phi đành phải nhận lời của chị, sau đó bước vào phòng thay đồ.

Sở Lang Phi vốn là một cô gái xinh đẹp, một nét đẹp thuần khiết của phụ nữ Á Đông, ôn nhu nhã nhặn, dáng người cũng vô cùng chuẩn ba vòng, khoác lên bộ váy kia liền tôn lên một nét hoàn hảo đến khó tả, cô xoay qua xoay lại xem xét, lại hơi cau mày.

"Tuy rằng đẹp... Nhưng có hơi hở hang..."

Nói rồi cô bước ra khỏi phòng, còn chưa kịp hỏi xem Mỹ Hân thấy thế nào thì đã nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt trước mắt, trên người xăm trổ, đầu tóc bặm trợn, lại chỉ mặc có mỗi cái quần đùi, nắm chặt lấy tay Lang Phi cười nham nhở.

Lang Phi sợ hãi giãy giụa, gọi tên Mỹ Hân, đến khi nhìn ra phía sau hai người họ thì cổ họng mới như bị nghẹn lại, không nói nên lời.

Cả ba người Mỹ Hân, Mỹ Hồng, Bạc Gia Kiệt đang cười hả hê nhìn về phía cô đang cố sức phản kháng khỏi hai người đàn ông cao to đáng sợ kia.

Mỹ Hân giơ tay ra hiệu.

"Diễn cho tốt, càng giống thật thì tiền công càng cao."

Mỹ Hồng tay vừa cầm điện thoại quay vừa cười khúc khích, thoả chí nhìn Lang Phi vô cùng khổ sở, chiếc váy trắng nhanh chóng bị xé toạc ra, để lộ nội y bên trong cùng làn da trắng muốt, không ngừng khóc lóc van xin bọn họ tha cho cô.

Bạc Gia Kiệt không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu liền nghĩ không ngờ người phụ nữ này mặc váy vào lại gợi cảm đến vậy, trước đây hắn không nhận ra thật quá đáng tiếc.

Đoạn clip nhanh chóng được ghi lại, tung lên mạng với tiêu đề "Phụ nữ có chồng lại không biết liêm sỉ, váy trắng gợi cảm quan hệ cùng lúc với hai người đàn ông."

Sau đó nhanh chóng lan đi với tốc độ chóng mặt, lượt tương tác cũng không ngừng tăng lên, trên mạng với không biết bao nhiêu lời nhận xét, mà tất cả đều chỉ trích, phỉ báng Lang Phi thậm tệ.

"Loại phụ nữ hư thân mất nết này nên sớm chết đi để tránh ô nhiễm môi trường!"

"Clip này nét quá, nhìn khuôn mặt cô ta là đủ biết con người hư hỏng đến độ nào."

"Tôi thiệt không biết nếu như là chồng của cô ta sẽ phải bày ra sắc thái nào và phải có bao nhiêu dũng khí mới xem được hết đoạn clip này."

Nhưng bọn họ là không biết, Bạc Gia Kiệt từ đầu tới cuối đều đứng ngay tại hiện trường mà xem không sót một cảnh nào.