Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 4: Đức năng thắng số, trọng sinh




Ánh nắng chiếu rọi xuống căn phòng nhỏ, nổi bật gương mặt thanh tú và hài hoà của Sở Lang Phi. Cô hơi nhíu mắt, đôi tay chầm chậm cử động đầu ngón, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn tự nhủ hồi thần, xoa xoa hai bên thái dương vô cùng đau nhức, gượng đầu nhìn xung quanh.

Nơi này rất quen thuộc, hay nói khác hơn chính là ngôi nhà mà trước đây cô từng ở, nơi mà cô đã ngu ngốc bởi vì Bạc Gia Kiệt mà bán đi, số tiền nhận được đều đưa vào sổ tiết kiệm chung, sau này lại bị hắn đem ra tiêu xài hết thảy, chẳng còn gì cả.

Sở Lang Phi vẫn còn hơi mơ màng, rõ ràng cô đã bị đám người kia hãm hại, rơi xuống bờ sông bên ngoại ô, tại sao bây giờ lại nằm ở ngôi nhà vốn dĩ đã bán cho người ta từ lâu rồi?

Cô ngồi dậy, khẳng định lại một lần nữa mọi thứ, chậu xương rồng nhỏ, kệ sách, chiếc bàn gỗ thô sơ...

Điện thoại đặt trên đầu giường vang lên tiếng chuông thông báo, Lang Phi mở ra xem, có một dòng tin nhắn hiện lên.

Cô nhíu mày, hơi khó tin, đọc dòng tin nhắn trên máy.

"Sở Lang Phi, tối nay em nhớ đến nhà hàng X, anh đã đặt một bàn ăn thịnh soạn dành cho chúng ta, anh sẽ chờ em ở đó có chuyện cần nói."

Cô vén mái tóc đen bóng của mình sang một bên, nhìn danh tính của người gửi, khẽ cong môi.

"Là Bạc Gia Kiệt..."

Thời gian tin nhắn gửi đến là ngày 8/3/2020, nghĩa là hai năm về trước, tại thời điểm Bạc Gia Kiệt tối nay sẽ cầu hôn cô. Lang Phi vẫn còn nhớ lần đó khi nhận được tin nhắn cô hạnh phúc và vui mừng đến nhường nào, trái tim thiếu nữ rung động không ngừng nghĩ đến Bạc Gia Kiệt muốn nói gì với cô, trông chờ vô cùng.

Còn bây giờ?

"Thật kinh tởm..."

Mà hiện tại cô có thể chắc chắn một điều, ông trời đã thương xót cho tấm thân nhỏ bé này, đưa cô trở về thời điểm hai năm về trước để làm lại từ đầu, lần này cô chắc chắn phải sống thật tốt, quyết không phạm vào sai lầm như trước kia nữa.

Sở Lang Phi mang theo thẻ tín dụng, rời khỏi nhà đến trung tâm mua sắm, chuẩn bị đón một cuộc cầu hôn vô cùng hoành tráng từ tên khốn Bạc Gia Kiệt, hoành tráng đến mức cô còn rõ mồn một ngày hôm đó, thức ăn và bàn đặt đều do hắn mượn nợ của người ta, sau này người trả tiền cuối cùng vẫn là cô. Còn chiếc nhẫn mà hắn ta vô cùng đắc ý tâng bốc đáng giá bạc triệu, sau này cô mới biết chỉ là mấy trang sức rẻ mạt ngoài chợ, không đáng bao nhiêu tiền.

...



Mái tóc nàng thơ thôi bay trong gió, đôi chân nhẹ bước trên đường phố đông đúc người qua lại, có thể hít thở bầu không khí mà đã rất lâu rồi, từ khi cô lấy Bạc Gia Kiệt đã không còn ngửi thấy nữa, không khí tự do và dễ chịu.

Sở Lang Phi xinh đẹp, sải bước trên đường đều có thể gây chú ý cho mọi người xung quanh, có vài thanh niên còn vẫy tay chào cô, cô mỉm cười chào lại họ khiến họ suýt chảy máu mũi vì hạnh phúc, sau đó lại tiếp tục đi về phía trung tâm.

Lang Phi lựa chọn những chiếc váy hợp với dáng người của mình, đẹp đến mức người bán hàng cũng không ngừng trầm trồ, nói cô tựa như một thiên thần trên bầu trời trong xanh kia.

Mọi thứ đều thuận lợi, chỉ có một thứ không hề thuận lợi, đó chính là đụng phải một kẻ có khuôn mặt vô cùng khó ưa.

Lang Phi thừa nhận, hắn rất đẹp, nếu so sánh với ảnh đế hiện tại, hắn chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh, chỉ là người xưa có câu, cái nết đánh chết cái đẹp quả không sai.

Hắn lái chiếc xe hơi loại mắc tiền, cô không rõ về xe cho lắm nhưng có thể mạnh dạn chắc chắn không phải dạng rẻ tiền đầy đường. Hắn mặc bộ vest đen bóng loáng với khuôn mặt gây cuốn hút cho người nhìn, tất cả những thứ này cô đều thừa nhận.

Nhưng vì sao một người hoàn hảo đến độ này lại không có ý thức như vậy, lái xe ngang vũng bùn khiến bộ đồ cô đang mặc trên người một phát liền biến thành một màu nâu tanh hôi, cô tức giận quyết chạy theo chiếc xe đó đến cùng.

Người trong xe dường như nhận ra bản thân đã trở thành đối tượng bị nhắm đến, nhanh chóng giảm tốc độ rồi đạp phanh dừng lại.

Lang Phi cùng với bộ quần áo đã lấm lem bùn đất, cau mày đi đến gõ cửa chiếc xe không có ý thức này.

"Nè cậu gì trong xe, làm ơn mở cửa ra tôi cần nói chuyện một chút!"

Cửa sổ xe được nhấn nút hạ xuống, người bên trong nhanh chóng hiện ra, đúng như cô nói ban nãy, hắn đẹp trai, có thể đoán chừng đã trên ba mươi, đeo kính đen ngồi trong xe, điềm tĩnh nhìn sắc mặt khó coi của Lang Phi, nghiêng đầu.

"Có chuyện gì?"

Lang Phi lấy ngón tay chỉ vào chỗ bùn trên người mình.

Hắn không quá để tâm, chỉ nhàn nhạt lấy trong người ra một sấp tiền, không rõ là bao nhiêu đưa cho cô.

"Tiền mặt không có nhiều, tôi quen dùng thẻ rồi, bao nhiêu đây chắc đủ rồi chứ?"

Lang Phi bị hắn làm cho ngây người, lát sau mới phản ứng lại, chòm người vào bên trong xe, vứt sấp tiền của hắn xuống ghế.



"Anh biết tôi không phải gọi anh lại để bàn về vấn đề tiền bạc."

Người đàn ông chỉnh sửa lại mắt kính.

"Không đủ?"

"Không phải ở tiền bạc, tôi cần một câu xin lỗi từ anh, hãy cư xử một cách lịch thiệp đi!"

Hắn nghe xong, cau mày.

"Chỉ là một bộ quần áo rẻ tiền ngoài chợ, có cần phải khó khăn như vậy không? Tùy tiện vào một cửa hàng thì có thể mua lại được."

Lang Phi bị hắn làm cho tức đến nghẹn cổ, cố giữ bình tĩnh, nhếch miệng.

"Tôi thấy con người anh hơi bị thực dụng rồi đấy, có cần tôi giúp anh tìm một khoá học về đạo đức và phép lịch sự giữa người với người không?!"

Người đàn ông không thèm để ý, đóng cửa sổ lại chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn để lại một câu.

"Tôi không cần ai dạy mình cách sống, tôi đang có việc gấp, đi trước đây."

Chuyện chỉ có vậy, nhưng hắn đến một câu xin lỗi cũng không thể nói khiến cô đành lắc đầu, loại người này không nên nói đạo lý với hắn làm gì, chỉ tổ tốn nước bọt.

Đã sắp tới giờ hẹn, Lang Phi đã chuẩn bị cho Bạc Gia Kiệt một món quà nho nhỏ, chính là thứ mà hắn đã nhẫn tâm vứt bỏ, một con người máu lạnh không chút tình người.

Lang Phi uốn tóc xoăn nhẹ kiểu lọn sóng, make up khuôn mặt một cách tự nhiên nhất, cô vốn đã sở hữu một nhan sắc trời ban, lại thoa thêm một chút phấn và son, khoác lên người bộ váy đỏ gợi cảm, chính là quyến rũ đến mê người.

Trước kia cô không chú trọng vào nhan sắc, chỉ tập trung làm lụng chăm sóc gia đình, để Bạc Gia Kiệt khinh rẻ, nói cô là một người quê mùa, không có cá tính, để rồi nhẫn nhịn và cam chịu trước hắn.

Nhưng ngày hôm nay, một Sở Lang Phi khác sẽ tái hiện, sẽ không còn là cô gái ngu ngốc, mỏng manh ngày xưa bị người ta ức hiếp nữa, cô sẽ tự mình đứng dậy, chống lại đám người xấu xa kia.