Lang Phi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trong tình trạng toàn thân mệt mỏi rã rời, cô nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình, đầu giường vẫn là chậu xương rồng dưới ánh nắng bình minh dịu nhẹ.
Trong phút giây bình yên và thanh thản nhất, Sở Lang Phi dần chìm vào những kí ức...
Mà khi đã nhớ lại hết toàn bộ sự việc tối hôm qua Lang Phi mới bừng tỉnh hoàn toàn, hai tay ôm đầu hít một hơi thật sâu không dám nghĩ đến cảnh tượng lúc đó.
Vuốt ve cơ ngực của Lý Phong, nằng nặc đòi anh ta phải cõng về nhà cho bằng được, và sau đó...
"Còn nôn hết lên người của anh ta!"
Cô vừa nghĩ vừa toát mồ hôi hột, có điều cô không thể phủ nhận rằng cảm giác khi được anh ta cõng quả thật vô cùng ấm áp, Lý Phong cởi áo vest bên ngoài ra, dưới áo sơ mi mỏng là một bờ vai rộng và vững chắc đến kì lạ, khiến tim cô thoáng chốc giống như bị nung nóng đến một nhiệt độ đủ để cả người cô khó thở.
Đi được một đoạn cô lại nổi chứng nói rằng không muốn được cõng nữa, vì vậy bước chân chệnh choạng được anh choàng tay đỡ đi, thỉnh thoảng còn vấp chân ngã ra đằng sau, cũng may Lý Phong kịp thời đỡ cô đứng vững lại.
Về đến nhà, anh để cô ngồi ở một góc, đi đến cửa, đôi mày cau lại nhìn cô:
"Mã khóa là gì?"
Lang Phi trong cơn say nấc nghẹn một cái, hai mắt mở không lên, chỉ đông chỉ tây sau đó lắp bắp lời nói ngắt quãng:
"Một, hai, ba, bốn... Kìa năm ông sao sáng, kìa sáu ông sáng sao, trên trời cao... Ực."
Lý Phong nhìn cô, thở dài:
"Em đùa với tôi đó à?"
Anh ta kiên nhẫn hỏi lại, trong tâm thế đau đầu với cô gái đang say rượu này.
"Em nhớ kỹ lại xem."
Lang Phi vẻ mặt đùa cợt không nghiêm túc, cô rõ ràng đã say đến mức không còn biết trái đất hình gì nữa rồi, tay dựa vách tường đứng dậy, hai bên má ửng hồng, đôi mắt với hàng mi dài nhướn lên đi về phía Lý Phong đang đứng.
Anh cao 1m87, ngước nhìn cô gái đang ngẩng đầu nhìn anh, hai tay không yên tịnh mà đưa lên khuôn mặt góc cạnh của anh bĩu môi.
"Anh giàu như vậy, nếu tôi nhớ không lầm anh còn là chủ một dãy khách sạn lớn có đúng không? Ực... Nếu như tôi không thể vào nhà thì cho tôi một phòng cũng được, dù sao cũng là chỗ quen biết không cần câu nệ tiền bạc làm gì."
Lý Phong nhếch miệng, tay đưa ra sau gáy cô, vuốt nhẹ mái tóc xoăn bồng bềnh của cô đưa ra khuôn mặt yêu hoặc:
"Vậy sao? Vậy em không sợ tôi sẽ ở đó cùng em một đêm chăn gối?"
Lang Phi cười đầy tự tin, vỗ ngực:
"Tôi vì sao phải sợ anh chứ?"
Anh ta được thế, ép sát cô vào vách tường, một tay chống cạnh mặt cô, một tay nọ đặt ngón trỏ lên môi cô, khẽ cúi người xuống.
"Em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!"
"Soạt."
Lang Phi không chút ngần ngại hai tay ôm lấy anh sau đó hôn vào môi anh, lúc rời khỏi nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Lý Phong, cô cười nói:
"Không ngờ môi của chủ tịch Lý đây lại mềm và ngọt ngào đến như vậy!"
Vừa dứt lời đã bị người đàn ông áp sát khuôn mặt vào mình, khoảnh khắc đó Lang Phi còn có thể cảm nhận đường cong tuyệt mỹ trên mũi anh, tay anh nâng cằm cô lên, đôi mắt lúc này là một biển trời cuồng vọng, nụ hôn mang hương vị cháy bỏng đến cuồng nhiệt, anh giống như một kẻ thuần thục đầu lưỡi không ngừng quấn lấy lưỡi của cô mà trêu đùa, mân mê, ấm nóng một cách lạ thường.
Hai tay anh không yên phận bắt đầu dời xuống vai cô, bắt đầu cởi từng cúc áo của cô.
Nhưng khi đến cúc áo thứ ba, anh dừng lại, giống như một sự kiềm chế, anh chỉ xoa đầu cô.
"Chúng ta tìm cách vào nhà thôi."
Lang Phi trong cơn say ngã vào lòng anh, miệng lẩm bẩm:
"Bốn, tám, sáu, chín, mã khóa..."
Nói xong cũng ngủ một cách ngon lành.
Anh nhìn bộ dạng của cô, khóe miệng cong lên, anh cho rằng bản thân vừa vượt qua một ngưỡng cửa vô cùng khó khăn, anh suýt chút nữa đã không thể kìm chế được bản thân mà làm chuyện xằng bậy với cô.
Lý Phong khẽ sờ vào gò má mềm mềm của cô.
"Anh không muốn lợi dụng lúc em say mà làm chuyện không đứng đắn."
Lý Phong thật mong, những điều ban nãy không phải vì cô say rượu mới nói ra, anh thầm cười nhạo bản thân, sau đó dìu cô vào nhà.
Suốt đêm hôm đó, anh chăm sóc cho cô đến gần sáng, cả khuya anh đắp khăn nóng và nước chanh giúp cô giải rượu sau đó mới lái xe về.
Lang Phi sau khi tỉnh lại chỉ muốn chôn vùi bản thân dưới đống cát bụi, không ngờ cô lại có thể khi say rượu rồi biến thành một con người mặt dày đến mức liêm sĩ cũng vứt trong sọt rác. Trong đầu cô hiện tại là vô vàn những suy nghĩ, suy nghĩ về cách làm sao để tránh mặt Lý Phong mà vẫn đến công ty làm việc, cách để đối mặt với anh ta mà không phải xấu hổ, thậm chí cô còn lên mạng tìm thuốc giúp người ta mất trí nhớ tạm thời, tốt nhất là quên hết những chuyện ngày hôm qua càng tốt.