Lang Phi nghe câu "người phụ nữ của tôi" không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói rằng "Chủ tịch, anh ăn quá nhiều cà rốt rồi." Nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng đứng một bên.
Lý Phong nắm chặt lấy tay Lang Phi không buông, Nghiên Trạch Dương thấy vậy nhếch miệng:
"Được thôi."
Nghiên Trạch Dương thẳng hướng về phía các quan khách, không quên ngoảnh đầu lại.
"Anh Lý Phong, có vẻ như anh rất quan tâm đến cô gái này thì phải, khiến em cũng thấy hiếu kì."
Lang Phi đứng trước cuộc xung đột vô duyên vô cớ này, khẽ lay tay áo Lý Phong hỏi nhỏ:
"Anh nói cái gì vậy chứ, sẽ gây hiểu lầm đó."
Anh ta cốc đầu cô liếc mắt:
"Con nít miệng còn hôi sữa đừng xen ngang chuyện của người lớn."
Lang Phi giữa chốn đông người bị anh ta gõ đầu, đương nhiên giận đến điên người, phồng hai má:
"Ai nói anh miệng tôi còn hôi sữa chứ? Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi."
"Nhỏ tuổi hơn tôi thì đều là con nít."
Lang Phi không thèm tranh cãi với cái đồ vô lý như anh ta, chỉ cau mày:
"Với lại ai là của anh chứ? Tôi... Tôi không phải thùng hàng hay đồ vật, cũng không thuộc quyền sở hữu của ai hết."
Lý Phong nghe cô nói vậy, khóe miệng nở nụ cười yêu hoặc, không đáp lời.
"Em học cách nói chuyện không có phép tắc này từ ai đấy?"
Cô bĩu môi:
"Vâng, thưa chủ tịch, tôi là Sở Lang Phi, và tôi không phải món hàng, đừng đem tôi đóng gói hay cột nơ nhé, cảm ơn."
Nói rồi cô rời đi, lúc đi còn không quên đi một cách tung tăng khiến Lý Phong không khỏi lắc đầu bật cười, quả thật, Lang Phi của bây giờ và lúc nhỏ không quá khác biệt, chẳng qua hồi nhỏ cô ấy không có sở thích đọc mấy cuốn tiểu thuyết thê phòng kia.
...
Dưới ánh đèn lấp lánh nổi bật, vòng sơ loại nhanh chóng loại bỏ những chiếc váy không phù hợp, và sự xuất hiện của Lang Phi chính là làn sóng mới trong vô số những thiết kế theo lối mòn.
Lang Phi có một dáng người chuẩn đến từng cen-ti-met, ba vòng đầy đặn quyến rũ đến rạng ngời kết hợp cùng màu váy xanh đen huyền ảo pha trộn với những điểm lấp lánh tạo nên vì tinh tú trong màn đêm ngập tràn sắc màu thơ mộng.
Dưới ánh đèn flash, thiếu nữ mang một khí chất cao quý và sắc sảo, ma mị đến mê người khiến các nhà đầu tư cũng phải lặng im để ngắm nhìn.
Lang Phi giống như vô cùng thành thục, chỉ là ánh mắt cô hướng về phía người đàn ông dưới khán đài, lúc này anh ta đang ngồi cùng một người phụ nữ sang chảnh, cô ta nhìn Lý Phong với một ánh mắt khiêu gợi khiến cô không khỏi cảm thấy khó chịu.
Còn nói cô là người phụ nữ của anh ta? Trong khi anh ta lại không biết giữ thân mình trong sạch khi mà xung quanh anh lúc nào cũng toàn phụ nữ vây quanh.
Lang Phi cố ngăn chặn những dòng suy nghĩ kia, cố gắng hoàn thành tốt phần trình diễn của mình.
Đáng tiếc, bởi vì phần biểu diễn này cô chỉ vừa luyện tập cách đây không lâu, sự cố của LinDa Crise quả thực quá nhanh khiến cô không có đủ thời gian để tập luyện.
Trong lúc cô ngã xuống dưới sàn diễn, những người mẫu khác nhìn thấy liền che miệng cười nhạo.
Trước ánh mắt của bao nhiêu người đổ dồn về phía mình, Lang Phi không bị những thứ đó xao lãng, cô vẫn tự tin đứng lên, tiếp tục phần trình diễn đang dang dở của mình, điều này khiến những người xung quanh nhìn cô với một cách nhìn khác.
Kết thúc buổi lễ, Lang Phi cảm thấy bản thân đã làm không tốt, vì vậy sau khi thay một bộ váy đơn giản liền cùng Lý Phong rời khỏi.
Việc thành quả của họ được đánh giá ra sao đều chờ vào nhận xét từ phía các nhà đầu tư vào vài ngày sau.
"Em đã làm rất tốt rồi, vấp ngã có thể tự đứng lên đó là một điều đáng khen ngợi."
Trợ lý Trần đi bên cạnh cũng không quên nói theo.
"Phải đó Sở tiểu thư, chủ tịch chúng ta trước nay nói chuyện đều chỉ có bao chuẩn, vì vậy cô không nên buồn nữa."
Lý Phong liếc trợ Lý Trần nói:
"Tháng sau tôi sẽ phát thêm lương cho anh."
Trợ Lý Trần ở phía sau vừa đi vừa hí hửng, vậy mới nói, để làm được trợ lý lâu cho một người như chủ tịch Lý, ông không quên ngày ngày học cách xu nịnh và làm vừa lòng người khác, thầm tự khen bản thân thông minh.
Lang Phi cảm thấy tâm trạng vẫn chưa tốt hoàn toàn, ngồi trên xe khá lâu vẫn chưa hó hé nửa lời.
Lý Phong anh ta vừa nói chuyện điện thoại với đối tác xong, nhìn đồng hồ.
"Vẫn còn sớm, chúng ta đi chơi chút cho nhẹ người rồi hẳn về."
Trợ lý Trần đang lái xe cười ha hả.
"Sở tiểu thư, được ngồi trên xe của chủ tịch Lý chính là vô cùng may mắn, bởi vì anh ấy xưa nay chưa từng cho ai ngoài cậu Nghiên lên xe của mình... Và tôi nữa hehe."
Lý Phong quay sang Lang Phi hỏi:
"Em biết uống rượu không?"
Lang Phi tâm trạng đang không vui, cô trước nay chỉ biết uống một chút rượu vang loại nhẹ, giống như lần đi với Mỹ Hồng đợt trước, nhưng hiện tại quả thật uống rượu là vô cùng hợp lý.
Món lẩu cay đang phừng phừng lửa, Lang vừa ăn lại vừa uống một cách dồn dã, đến cả Lý Phong cũng phải ngỡ ngàng, còn cho rằng Lang Phi là cao thủ sành rượu.
Lang Phi thường ngày rất trọng thể diện, nhưng đến khi say vào thì quả là một trời một vực.
Cô nằm ngã vào lòng Lý Phong, còn không ngừng sờ vào bộ ngực rắn chắc của anh mà vuốt ve, nở một nụ cười tinh ranh:
"Ôi trời, chủ tịch của tôi đúng là một mỹ nam vạn người mê nha, nhìn nè, một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Bảy, tám."
Trợ lý Trần ngồi phía đối diện không ngừng thầm xin lỗi Lang Phi vì đã rủ cô ấy đến đây.
Lý Phong nhíu mày, chiếc mũi cao tuyệt mỹ, y nhẹ nhàng cõng cô trên vai không câu nệ tiểu tiết.
"Em say rồi."
Lang Phi nấc cụt, mơ mơ màng màng:
"Tôi không say, anh vu khống!"
Lý Phong đành gật đầu:
"Phải, em không say."
Thiếu nữ thường ngày khép nép giờ đây nằm sõng soài dưới mặt đất, kiên quyết đòi Lý Phong phải cõng cô về nhà.
Trợ lý Trần nhìn theo bóng lưng của chủ tịch thở dài:
"Bởi người ta nói khi yêu con người nhất định không được bình thường."
Dưới lề đường lá rụng xào xạc, thỉnh thoảng có mấy cơn gió thổi qua từng đợt, Lý Phong trên vai cõng Sở Lang Phi đang vô tư trong men rượu, cười hát suốt dọc đường.
Đột nhiên cô dừng hát, cũng im bặt đi khiến anh không khỏi khó hiểu.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lang Phi không hiểu vì sao đột nhiên đang cười cười nói nói lại khóc nức nở khiến Lý Phong lo lắng.
"Em sao thế? Sao lại khóc?"
"Hức... Hức... Bạc Gia Kiệt, Mỹ Hồng, Mỹ Hân các người đều là đồ khốn."
Cô vừa nói vừa vò đầu bứt tóc của Lý Phong khiến anh không ngừng kêu la.
Chỉ là, đột nhiên lại cảm thấy có hơi âm ấm...
"Sở Lang Phi!!! Sao em dám nôn lên người tôi!!!"