Sở Lang Phi như mọi ngày đến công ty để làm việc, chỉ khác ở chỗ cô vừa đi vừa phải nhìn bốn phía, cẩn thận tránh gặp phải con người kia, may mắn thay, suốt đoạn đường Lang Phi không hề chạm mặt anh ta, cô mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.
Mở cửa phòng thiết kế và sáng tạo ra khiến cô bật ngửa, đây gọi là "chạy trời không khỏi nắng" mà ông cha ta từng nói. Cô cứ tưởng đã thoát được kiếp nạn, hóa ra kiếp nạn ở ngay nơi cô làm việc.
Lý Phong nhìn thấy cô, trái ngược với những gì cô đã nghĩ, anh không có quá nhiều cảm xúc trên khuôn mặt, chỉ là cách anh nhìn Lang Phi lại khiến cả người cô bất giác rùng mình.
Lang Phi không khỏi ngưỡng mộ anh, cả đêm qua anh đã phải thức để chăm sóc cô, vậy mà vẫn đến công ty sớm để làm việc, đây quả thực là một người yêu công việc hơn cả tính mạng.
Khi cô đã vào chỗ ngồi của mình, Lý Phong mới nhàn nhạt nói:
"Có một tin vui tôi muốn thông báo với mọi người, đó chính là thiết kế váy dạ hội của chúng ta đã được các chuyên gia đánh giá cao chất lượng về độ tinh xảo và hiện đại, vì vậy sẽ được ra mắt trong bộ sưu tập dạ hội không bao lâu nữa."
Trợ lý Trần ở bên cạnh, nhìn thấy Lý Phong đang nói đột nhiên im lặng liền hiểu ý, vội cười tiếp lời:
"Vì vậy cho nên để thưởng cho công lao của mọi người, sắp tới chúng ta sẽ có chuyến đi đến đảo Hawaii để nghỉ dưỡng, vì vậy từ bây giờ mọi người hãy lên đồ và chuẩn bị cho kỳ nghỉ sắp tới nào!"
Cả căn phòng thoáng chốc nhộn nhịp đến vô cùng, tiếng hò reo rộn ràng vui vẻ, Cao An Ngụy cũng vỗ vai Lang Phi.
"Nhờ cậu cả đó."
Cô cũng cười híp mắt:
"Không, là công lao của tất cả chúng ta."
...
Lý Phong nằm trên ghế sofa ở nhà của mình, trên tay là ly rượu vang, hớp một ngụm sau đó cau mày, anh đang không vui.
Trước đó, có một nhân viên nữ đến tìm anh, cô ta đưa ra một tấm ảnh, bên trên là hình ảnh Sở Lang Phi cùng một người đàn ông khác thân mật.
Cao An Ngụy nhướn môi liếc nhìn tấm ảnh.
"Cô ta không hề như anh nghĩ đâu, chỉ là loại phụ nữ trơ trẽn luôn tìm cách dụ dỗ đàn ông."
Lý Phong nhìn bức ảnh, im lặng một hồi lâu, sau đó biểu cảm lộ rõ sự khó chịu, anh vứt tấm ảnh xuống nền nhà, gót giày đạp lên trên, nắm lấy cổ áo của Cao An Ngụy, đôi lông mày đậm nhíu lại, một vẻ lạnh lùng toát ra khiến người đối diện phải khiếp sợ.
"Cô là người đồng nghiệp mà Lang Phi thường đi chung có phải không?"
Cô ta sợ hãi, nhưng vẫn đáp lời.
"Đúng vậy... Và tôi đã nhìn thấu bộ mặt của cô ấy."
"Nhìn thấu? Tôi thấy người phải nhìn thấu bộ mặt của kẻ giả dối nên là Lang Phi mới đúng."- Anh đưa bộ mặt khinh bỉ nhìn Cao An Ngụy.
"Đây đều là sự thật! Chủ tịch, anh hãy tin tôi."
Lý Phong lạnh lùng hất cổ áo của cô ta ra, nhếch miệng.
"Tôi thấy cô không có đủ nhân phẩm để làm việc ở công ty của tôi, mau cút khỏi đây."
Ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ, quay lưng:
"Tiền taxi về nhà công ty sẽ chi trả."
Đối với loại người bằng mặt không bằng lòng như Cao An Ngụy, Lý Phong cực kì chán ghét, mà cô ta lại động đến Sở Lang Phi người mà anh yêu, anh tuyệt đối không tha thứ cho hành động này dù rằng bức ảnh kia có là thật đi chăng nữa.
Nhưng... Anh vẫn vô cùng bức bối.
Ánh sáng mập mờ ẩn hiện lên khuôn mặt hơn cả hoàn mỹ của anh, anh đứng trước mặt Lang Phi, đưa bức ảnh lên và hỏi.
"Đây có phải là em không? Chỉ cần em phủ nhận, tôi tuyệt đối sẽ tin tưởng."
Lang Phi nhìn bức ảnh không khỏi hãi hoàng, từ khi nào chứ? Cô thậm chí còn không biết kẻ kia là ai, đây chắc chắn là ghép vào, không nhịn được sự tức giận, cô hỏi:
"Là ai đưa cho anh?"
Thấy Lý Phong im lặng không đáp lời, cô nói với giọng giễu cợt:
"Mắt tôi sẽ không tệ đến mức lựa chọn một tên xấu đến xúc phạm người nhìn như vậy làm bạn tình."
"Vậy còn tôi? Tôi đủ điều kiện làm bạn tình của em hay chưa?"
Lý Phong đột nhiên tiến đến ghé sát vào người cô, cô không khỏi cảm thấy kì lạ, càng không thể ngờ anh ta lại hỏi cô một câu như vậy, nghĩ là đùa nên cô cũng nhún vai đáp.
"Anh ư? Vẫn chưa đủ hấp dẫn tôi."
Khi câu nói của cô vừa dứt, Lý Phong như vô cùng giận dữ, anh ta lúc đấy không khác gì một con sói đói mà bế cô lên sau đó đi thẳng vào trong nhà mặc cô giãy giụa. Anh đặt Lang Phi xuống giường, còn chưa đợi cô hồi thần thì tay của anh ta đã vòng qua eo cô, đôi môi va chạm vào nhau, đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cô sau đó tiến sâu vào, không ngừng khuấy động bên trong khoang miệng cô.
Hơi thở gấp gáp, Lang Phi giống như bị một thứ vô hình nào đó rút cạn sức lực khiến cả cơ thể trở nên mềm nhũn, để yên cho anh ta làm càn.
Môi lưỡi quấn lấy nhau phát ra âm thanh mờ ám, Lý Phong mân mê hôn từ vành tai tới vùng cổ, thuần thục liếm láp khiến Lang Phi cơ thể như mềm nhũn ra.
Bàn tay từ phía vai men xuống phần nhô cao, không yên phận mà uốn nắn khiến cô không kìm được run lên một cái.
Tay còn lại vén váy của cô lên, đầu ngón tay len vào bên trong quần lót, nhẹ nhàng sờ vào phần kín đã ướt át.
Lý Phong lúc bấy giờ dục vọng đã không thể kìm nén được, hai mắt anh đỏ ngầu, đôi bàn tay thô to cũng rời đi cơ thể nóng bỏng của cô, nhanh chóng trút bỏ thắt lưng cùng thứ vải vóc vướng víu nơi thân mình, cũng ân cần giúp cô cởi bỏ chiếc váy màu đen quyến rũ.
Khi cả hai chỉ còn lại phần da thịt nhẵn bóng, anh cố gắng nhẫn nhịn dục vọng, giọng nói nam tính xen lẫn chút khàn khàn hỏi:
“Anh vào trong được chứ?”
Lang Phi lúc này đầu óc đã trở nên mơ hồ, nghe anh nói vậy thì theo quán tính gật gù. Chỉ đợi tới lúc này, Lý Phong nâng hai chân cô lên sau đó nhẹ nhàng tách ra, đột nhiên cho vật nam tính vào giữa, đầu xuyên qua cánh bướm đâm sâu vào bên trong khiến cô đau đớn rên lên một tiếng "Ưm..."
Một vết máu đỏ tươi loang ra, khóe mắt một giọt lệ lăn xuống.
Anh đặt hai chân cô lên vai mình không ngừng đưa đẩy ra vào mạnh bạo, ma sát khiến phần dưới của cô tê dại từng đợt, cảm giác đau nhói xen lẫn khoái cảm đến cực độ.
Lang Phi rung theo từng di chuyển của anh, miệng nhỏ không ngừng rên rỉ khiến anh càng thêm kích thích, hai tay vò nắn mân mê bộ ngực căng tròn của cô không tha. Hơi thở hổn hển hòa quyện cùng âm thanh cuồng hoan, cả hai cơ thể va chạm vào nhau càng làm tăng thêm độ khoái cảm, anh mạnh bạo đưa vào rút ra phần nam tính của mình, Lang Phi sướng đến đỉnh điểm không biết bao nhiêu lần.
Lý Phong tốc độ ngày càng nhanh, điên cuồng đâm mạnh vào trong khiến cô toàn thân tê dại, tiếng rên vang vọng khắp căn phòng. Lang Phi cảm nhận được phần nam tính của anh đang dần bành trướng, dường như muốn đem cô bé của cô nghiền nát. Tiếng thở gấp gáp của Lý Phong cứ quấn quýt bên tai cô, ngày một nặng nề.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng đem tất cả những thứ tinh hoa của mình trút ra, nhanh chóng lấp đầy bông hoa đỏ ửng mềm mại của Lang Phi, mà cô cũng dùng sức siết chặt ga trải giường khiến nó nhăn nhúm, cảm nhận dòng nước ấm áp đang tràn vào tại phần dưới của mình. Cả hai như dần từ mộng ảo trở về thực tại, tuy nhiên khoái cảm vẫn còn quanh quẩn chưa dứt ra hoàn toàn.