Nghe Nói Cậu Muốn Chống Lại Tôi

Chương 2




4.

Tôi ở nhà nghiêm túc suy nghĩ ba ngày.

Cuối cùng quyết định... Sẽ quên đi hành động của chính mình!

Chỉ là Tống Vãn lại gọi điện thoại kêu tôi đến nhà cậu ấy ăn cơm.

"Thành thật mà nói gần đây mình đang giảm béo a." Tôi uyển chuyển cự tuyệt cậu ấy, chứ thật ra là sợ gặp mặt ai đó cơ.

"Cậu có bệnh à? Hôm nay mình tổ chức sinh nhật đó!" Tống Vãn lại mắng tôi.

"Sinh nhật của cậu chính là ngày mẹ cậu chịu khổ, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ ăn mừng nữa cơ à?" Tôi vẫn còn đấu tranh.

"Anh mình không có nhà, anh ấy đi đến chỗ giáo sư rồi."

"Ồ... phải không? Cậu muốn quà gì? Đúng rồi, mình muốn ăn đầu thỏ sốt cay của mẹ cậu, chân gà rút xương và giá đỗ, có thể chuẩn bị một chút sao?"

"Có! Cậu nhanh lăn tới đây đi."

"Tuân mệnh!"

Tôi vọt vào phòng tắm, gội đầu trong 10 phút rồi sấy khô, lại trang điểm nhẹ nhàng một chút, tùy tiện mua một phần lễ vật liền lăn đến nhà Tống Vãn.

Ngay khi mở cửa nhìn thấy một nhà đầy người, tôi chợt ngẩn ra.

"Bằng hữu của cậu thật là nhiều nha..." Tôi nghi ngờ hướng bên trong nhìn một lượt, "Còn là người mình không quen biết nữa."

Con thuyền tình bạn nói lật liền lật.

Không ngờ sau lưng tôi Tống Vãn lại kết giao nhiều bạn bè như vậy, uổng công tôi còn tưởng rằng mình và cậu ấy cùng thuộc tuýt người cô độc.

"Cậu biết họ mới là kỳ quái ấy." Tống Vãn một đường kéo tôi đi vào phòng, khóa cửa lại.

"Bọn họ đều là bạn học đại học của anh mình."

Tôi:?

"Cậu có ý gì?" Không phải cậu ấy nói anh trai mình không có ở nhà sao?

"Trước đó anh ấy đúng là đến nhà của giáo sư, nhưng vừa rồi mới trở lại, còn dắt theo một đám bằng hữu về nữa." Tống Vãn vẻ mặt vô tội.



Kết bạn bừa bãi!

Tôi đưa quà tặng cho Tống Vãn rồi định chuồn đi.

"Nguyễn Nguyễn đến rồi à, mau ra ngoài ngồi đi, Vãn Vãn sao lại đóng cửa làm gì thế?"

Là mẹ của Tống Vãn.

"Dì à, kỳ thật... nhà của con hôm nay cũng có khách, khả năng con..." Tôi lại kiếm cớ nói dối.

"Phải không? Vừa rồi dì đi mua đồ gặp mẹ con, có mời chị ấy đến ăn cơm. Chị ấy còn nói có hẹn với bằng hữu đi Nông Gia Nhạc, chắc là không đến được."

Tôi:....

Trời ạ, mẹ tôi đúng là không phải đèn cạn dầu.

"Dạ... là do con nhớ nhầm rồi. Để con giúp dì rửa rau nhé." Tôi cắn răng chịu đựng trốn vào phòng bếp.

Kết quả Tống Vãn cũng đi theo sau.

"Cậu sợ anh mình?" Tống Vãn một bên nhặt rau, một bên chất vấn.

"Vớ vẩn, chẳng lẽ cậu không sợ à?" Tôi tức giận lườm cậu ấy.

Tống Dã từ nhỏ đến lớn đều là học sinh giỏi, vừa lạnh lùng lại nghiêm túc, tôi và Tống Vãn chỉ là hai đứa học dốt, cứ mỗi mùa hè trước khi chuẩn bị khai giản, chúng tôi đều sẽ hèn mọn đi trộm bài tập về nhà của hắn để chép lại.

Lúc đầu Tống Dã còn mắng chúng tôi, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại đột nhiên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ôm đùi thì phải quỳ ôm, tôi và Tống Vãn vẫn luôn sợ anh trai cậu ấy đâu.

"Thật không? Mình cảm thấy cậu còn sợ hơn mình đó!" Tống Vãn nhìn tôi chằm chằm, sợ đến mức tôi hoảng loạn dời mắt sang chỗ khác.

"Bình thường thôi, dù Tống Dã có kinh khủng đến đâu thì cậu cũng là em gái cậu ấy mà." Tôi ấp úng nói, cố gắng lảng tránh đề tài này.

5.

Thời điểm chuẩn bị ăn cơm, Tống Dã và bạn học ở trong phòng rốt cuộc cũng ra tới.

Tôi trốn trong góc nhìn trộm hắn, nhưng không ngờ lại vừa vặn chạm phải ánh mắt kia.

Nhịp tim lập tức tăng tốc, tôi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Nhớ đêm hôm đó, hắn cũng là dùng ánh mắt này, như tỉnh như say nhìn tôi mà không nói lời nào.

Tôi có chút do dự, cuối cùng vẫn là đi qua bàn ăn ngồi xuống.

Lúc ăn cơm, tôi hệt như rùa đen rút cổ mà vùi đầu lùa cơm.

"Tống Dã, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"

"Đây là chút tâm ý của bọn mình."

Bạn học của Tống Dã bắt đầu sôi nổi tặng quà.

Nhân duyên tốt như vậy cơ à?

Đang nghĩ ngợi, Tống Vãn lại đá chân tôi.

"Chuyện gì?" Tôi trừng mắt liếc cậu ấy một cái.

"Cậu sẽ không quên chuẩn bị quà cho anh mình chứ?" Tống Vãn hạ giọng nói.

Tôi thật sự khâm phục giọng nói to của cậu ấy, ngay cả khi hạ thấp giọng xuống, cả một bàn người cũng đều có thể nghe thấy.

Tôi....

Tôi thật sự không có chuẩn bị nha.

Kết quả là một giây tiếp theo cậu ấy nói.

"Anh, đây là quà Tô Nguyễn tặng anh, cậu ấy ngại nên mới không đưa cho anh đấy."

Nhờ phúc của cô nàng mà một bàn người đều nhìn sang.

Tôi cũng nhìn món quà trong tay Tống Vãn, đây chẳng phải là quà vừa rồi tôi tặng cậu ấy sao!

Tôi đúng là bội phục trí thông minh của cậu ấy, nhưng nghĩ đến đồ vật đang nằm ở bên trong, cả người tôi liền đứng ngồi không yên.

Bởi vì có quá nhiều người, tôi cũng không tiện nói gì, chỉ có thể cầu trời cho Tống Dã đừng mở ra, chờ một chút lại cùng hắn giải thích sau.

"Cảm ơn." Tống Dã nhìn tôi khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp.

Vào lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu được sắc đẹp chính là lừa người, chỉ là gương mặt này lại khiến tôi không thể dứt ra được.

"Mau mở ra nhìn xem." Có người lên tiếng đề nghị.

Tôi:!

Tôi không khuyến khích a! Tình huống nguy cấp trước mắt khiến đại não tôi trống rỗng.

"Không... cũng không phải cái gì quý giá lắm đâu, sau này rồi hãy xem đi." Tôi ấm ức nhắc nhở.

Kết quả... mọi người vẫn cứ thúc giục hắn mở ra xem.

Tôi lúc này đã có chút luống cuống.

Giết người không cần dao! Bọn họ cứ trực tiếp lấy mạng tôi luôn đi, được không hả?

Tống Dã không nói gì, ở trong một đóng quà, hắn vậy mà cố tình mở hộp quà của tôi ra.

Rất nhanh tôi liền thấy sắc mặt hắn bỗng thay đổi, ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn tôi, giây phút này tôi gần như là muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bộ nội y tình thú thôi mà...

"Là gì vậy, lấy ra cho bọn tôi xem với."

Mọi người lại bắt đầu ồn ào!

Tôi suýt chút nữa sặc nước bọt của mình mà chết.

Cũng may là lần này không đợi tôi lo lắng, Tống Dã đã trực tiếp đóng hộp lại, trầm giọng nói: "Ăn cơm đi."

Sau đó cầm hộp quà đứng lên, bình tĩnh trở về phòng.

"Nguyễn Nguyễn cậu đưa cái gì cho mình thế? Mình thấy anh ấy dường như không ổn lắm thì phải."

"Không ổn chỗ nào? Mau ăn cơm đi." Tôi thật phục cậu ấy sát đất, đúng là một tiểu quỷ lanh lợi.

"Hai tai anh ấy đều đỏ hết lên!"

Tôi:!

"Mình đi vệ sinh một chút." Tôi buông đũa xuống sau đó giả vờ đi toilet, nhưng thật ra là đi đến phòng của Tống Dã.

6.

Tôi gõ cửa vài cái, hạ thấp giọng nói: "Tống Dã, là mình đây, cậu mở cửa ra đi!"

"Tôi biết là cậu, có chuyện gì?" Cách một cánh cửa giọng nói trầm ấm của Tống Dã truyền tới, nhưng lại không có ý định mở ra.

Tôi:?

Đây là? Giống như phòng lang sói không bằng vậy...

"Mình có chuyện muốn giải thích với cậu một chút." Tôi có hơi xấu hổ.

Qua vài giây, cửa cuối cùng cũng mở ra.

Đứng gần như vậy, tôi mới nhận ra Tống Dã rất cao, làm tôi nhìn đau hết cả cổ.

"Giải thích cái gì?" Quanh thân hắn phát ra một tầng khí lạnh.

"Món quà kia, có thể cho mình lấy lại được không, hôm nào mình lại tặng cho cậu cái khác." Tôi chìa tay ra trước mặt hắn.

"Cậu không biết xấu hổ à?" Tống Dã không hề cho tôi một chút mặt mũi nào: "Đồ đã tặng cho người khác, cậu đều hối hận rồi lấy lại như vậy nhỉ?"

"Không phải... cái đó là để..." Cho Tống Vãn. Tôi còn chưa nói xong câu sau, cũng không biết hắn vì cái gì mà lại tức giận.

"Làm việc khác cũng vậy, cậu đều làm một nửa rồi hối hận?" Ánh mắt Tống Dã đen nhánh sâu không thấy đáy, giận dữ nhìn chằm chằm vào tôi.

Lòng tôi khẽ run lên.

Tôi cũng đâu phải ngu ngốc, cho nên những gì Tống Dã vừa nói đều là cái mà tôi đang hiểu phải không?

Mặt tôi bắt đầu nóng lên.

"Cậu là con gái có biết hay không..." Cảm giác Tống Dã giống như muốn mắng tôi, nhưng đột nhiên bỗng dừng lại rồi thở dài một hơi: "Sau này, cậu đừng nên gửi những thứ đó cho đàn ông một cách bừa bãi như vậy."

"Đi xuống đi." Nói xong, hắn trực tiếp đóng cửa lại.

Tôi:?

Được lắm, thứ đó vốn dĩ từ đầu tôi đâu phải cho hắn, đúng là tự mình đa tình.

Sau đó tôi liền giận dữ đi xuống lầu.