Nghe Nói Cậu Muốn Chống Lại Tôi

Chương 1




1.

Yêu thầm nhiều năm, tôi lại đối với hắn xuống tay.

Buổi tối hôm đó là ngày họp lớp, tôi giả vờ say rượu rồi lột quần áo của hắn, chơi đùa hắn.

Làm được một nửa lại cảm thấy hối hận.

Cuối cùng tôi mặc lại quần áo cho hắn, ý đồ phục hồi nguyên trạng thái ban đầu.

Đáng tiếc quần áo bị xé có chút rối loạn, thắt lưng cũng không cài được.

Tôi ngồi bên cạnh hắn trầm tư ba giây, thầm cầu nguyện sau khi hắn tỉnh lại sẽ quên sạch hành vi lưu manh của mình.

Sau đó tôi chạy trốn, suốt đêm ngồi trên tàu lửa trốn về quê.

2.

Sáng sớm tinh mơ, mẹ tôi khiếp sợ nhìn cô con gái với hai quần thâm mắt đứng trước cửa nhà: "Con nhỏ này, tối qua đi ăn trộm à?"

Tôi sợ tới mức giật mình một cái. Ừ thì... chuyện này kỳ thật so với đi ăn trộm còn muốn nghiêm trọng hơn ấy chứ...

"Mau vào phòng ngủ đi, đừng có ở đây cản đường. Khi nào ăn cơm mẹ kêu mày."

Mẹ tôi chính là miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ, ngoài miệng thì mắng hung hãn nhưng thực chất rất quan tâm tôi.

Đầu óc tôi mơ mơ hồ hồ đi vào phòng, đặt lưng xuống giường đã nằm hết một ngày, chờ đến lúc bị đói đến tỉnh thì đã là buổi chiều.

Trên đầu giường có đặt một phần cơm hộp, kèm theo tờ giấy ghi chú, "Khi nào tỉnh thì ăn, mẹ đi chơi mạt chược đây, nhớ đừng có làm phiền."

Có đôi lúc tôi thật sự hoài nghi bà ấy không phải là mẹ ruột của mình ấy.

Tôi chống người ngồi dậy húp vài ngụm cơm, nhưng thật sự không có khẩu vị ăn uống gì cả. Ở nơi huyệt thái dương đau nhức đến lợi hại, tôi sờ sờ chính mình, cả người nóng hổi.



Xong rồi!

Tôi đi tìm nhiệt kế, quả nhiên là đã phát sốt.

Ngơ ngác vài giây, tôi lấy điện thoại lên mạng tra xem có ai cũng xảy ra tình huống tương tự như mình hay không, giống như là không có.

Trên mạng có vài đáp án nói có thể do thần kinh mệt nhọc quá độ, khả năng là hệ miễn dịch giảm xuống mới dẫn tới phát sốt.

Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, lại lần nữa vì hành vi đi tìm đường chết của mình mà dở khóc dở cười. Cuối cùng đi đến tủ lạnh lấy nước đá đắp lên trán, bắt đầu vào nhóm chat của lớp xem tin tức.

Bất ngờ một cái tin nhắn đập vào mi mắt: "Nguyễn Nguyễn, tối hôm qua cậu cùng anh tớ... Thành rồi?"

Nhìn thấy cái này, tôi liền hoảng sợ ngay cả lông tơ đều dựng hết lên, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tống Vãn.

[Tống Vãn! Cậu mau đem tin nhắn trong nhóm chat của lớp thu hồi lại đi!]

[A, mình không biết, giống như không thể thu hồi lại được nha.]

[Mình sẽ mua son môi Dior mới ra mắt tặng cho cậu.]

[Thật sự không thể thu hồi được mà.]

[Album có chữ ký của Ngàn đại minh tinh!]

[Mình thu về rồi.]

Tôi:...

Tuy cậu ấy nói đã thu hồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm mà nhìn chằm chằm vào nhóm chat hơn nửa tiếng, xác định không có điều gì bất thường mới buông điện thoại xuống.

Nằm ở trên giường, tôi nhớ lại hồi ức hoang đường của tối hôm qua, càng nghĩ càng thấy hối hận muốn chết.

Tống Vãn và tôi là khuê mật kiêm bạn cùng bàn từ năm cao trung.

Cậu ấy mỗi ngày đều ghép CP tôi và anh trai mình, ghép đến nghiện. Chuyện tôi yêu thầm Tống Dã toàn trường đều biết cũng do một tay cậu ấy ban tặng.

Tống Dã là anh trai sinh đôi của cậu ấy, cũng là lớp trưởng của bọn tôi. Bởi vì chân dài, đẹp trai lại thành tích tốt, năm ấy hắn ở cao trung là một nhân vật phong vân, thư tình nhận đến mỏi cả tay.

Thời điểm ấy Tống Vãn thường xuyên lén lút trộm thư tình của anh trai mình đem đến, sau đó chúng tôi cùng nhau xé hết chúng.

"Chúng ta làm như vậy, anh trai của cậu sẽ không tức giận chứ?" Nội tâm tôi có chút thấp thỏm.

"Sẽ không đâu, có khi anh ấy còn phải cảm ơn chúng ta vì đã giải quyết một đống phiền này toái ấy chứ." Tống Vãn lời thề son sắt đảm bảo với tôi.

Kết quả hình ảnh tôi xé thư tình bị người khác chụp được rồi đem phát tán lên diễn đàn của trường học Tieba, lập tức oanh động toàn trường, với tiêu đề là: "Nữ sinh điên cuồng mê luyến nam thần, yêu mà không được đáp lại nên tức giận xé thư tình của nam thần."

Tống Vãn còn bảo tôi nên cảm ơn cậu ấy, vì nhờ vậy anh trai cậu ấy mới chú ý đến tôi.

Xác thực Tống Dã có chú ý, cách 10 mét hắn nhàn nhạt nhìn tôi, sau đó liền trực tiếp quay đầu.

Nếu là trong lớp học, dù vị trí của hắn và tôi cách nhau vài cái bàn, hắn cũng muốn vòng nửa cái phòng học để tránh đi tôi, rồi mới ngồi vào chỗ của mình.

Ở trong lòng hắn, có thể tôi là một cô gái biến thái đi.

Chính vì vậy mà tôi thích hắn mấy năm, cũng chưa từng gần gũi qua một lần, về sau khi tốt nghiệp lại càng không có liên hệ.

Nếu lần này không phải đến họp lớp, tôi chưa uống rượu, Tống Vãn cũng không ở bên tai xúi giục tôi nắm bắt thời cơ, thì tôi đã không làm ra chuyện khác người kia rồi.

Đúng là uống rượu hỏng việc mà!

Nghĩ vậy, tôi liền tắt điện thoại đi ngủ. Mơ mơ màng màng không biết ngủ tới khi nào, cuối cùng cuộc gọi của Tống Vãn đã tới đánh thức tôi.

"Có chuyện gì?" Tôi có chút không kiên nhẫn.

"Mở cửa."

Tôi:???

"Mở cửa nhanh lên!" Cậu ấy cường điệu một lần nữa.

Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, chạy ra mở cửa.

"Bộ dáng của cậu là thế nào đây? Còn dám nói cùng anh trai mình không phát sinh chuyện gì?" Tống Vãn vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn rất mạnh miệng.

"Mình tối hôm qua đã về đây, khoảng cách xa như vậy còn có thể làm cái gì chứ?"

"Không đúng, cậu và anh mình vào khách sạn có mấy chục phút, tớ không tin anh ấy lại yếu như vậy nha."

Tôi:...

3.

"Cậu không phải muốn đi du lịch à, sao lại về rồi?" Tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Đừng nói nữa, anh mình đột nhiên phát sốt nên mình quyết định sẽ tạm thời ở lại."

"Phát sốt?" Tôi nhất thời không nhịn được mà âm thanh phát ra có chút lớn.

Nói xong tôi liền nhanh tay che miệng lại, kết quả vẫn là không thể tránh khỏi đôi mắt của Tống Vãn.

"Cậu kích động cái gì? Mà này mặt cậu sao lại đỏ thế?"

"Ngủ trùm chăn chẳng lẽ mặt cậu không đỏ? Ê... cậu đừng có động thủ!"

Tôi vội ngăn cản tay cậu ấy định vươn tới sờ mặt mình, vì sợ cậu ấy biết tôi cũng đang phát sốt.

"Cậu đánh mình làm gì!" Tống Vãn tức giận rụt tay lại.

"Anh cậu đang bệnh thành như vậy, cậu không về chăm sóc mà chạy tới đây làm gì!" Tôi cũng rống lên. Đây chính là hình thức của khuê mật chúng tôi hay nói chuyện với nhau.

"Đúng rồi, anh ấy đều đã bệnh thành như vậy mà còn bảo mình đem vòng cổ đến trả cho cậu, anh ấy đúng là ăn no rửng mỡ mà!"

Tống Vãn nói xong rồi lập tức đưa cái túi đựng vòng cổ cho tôi, sau đó liền rời đi.

Tôi bỗng nghẹn họng. Lúc này mới phát hiện trên cổ mình trống trải lạnh ngắt.

Vòng cổ lúc nào thì rơi, cũng may cậu ấy không có nghĩ tới.

Sau khi tiễn Tống Vãn đi, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, Tống Dã như thế nào biết cái vòng cổ này là của tôi nhỉ?

Cái vòng này là lần đầu tiên tôi đeo, tôi đã đặc biệt mua nó để trông nữ tính hơn trông buổi họp lớp.

Theo lý mà nói, Tống Dã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Cho nên, hoặc là thời điểm lúc ăn cơm hắn luôn nhìn tôi chằm chằm, hoặc là đêm qua hắn căn bản không có say....

Không có say? Tôi kinh sợ từ trên giường bật ngồi dậy.

Nói vậy... Lúc đó hắn đang tỉnh táo nhìn tôi cởi từng cúc áo, thắt lưng, thậm chí còn nghe được những lời nói không đứng đắn của tôi?

"Ca ca, anh thật là đẹp trai nha. Để em hôn một cái, anh sẽ không không vui đâu nhỉ?"

"Nếu em sờ một cái, anh cũng sẽ không để ý đúng chứ?"

"Trời nóng quá, em giúp anh cởi quần áo là làm một việc tốt nha?"

"Oa... anh vậy mà lại có cơ bụng nha, toán học của em không được tốt, hay em từng chút từng chút đếm số có được không?"

...

Cho nên, những lời nói cợt nhả của tôi đều bị hắn nghe thấy rồi?

Á... Tôi trực tiếp chết luôn bây giờ có được không?