Nghe Nói Cậu Muốn Chống Lại Tôi

Chương 3




7.

"Nguyễn Nguyễn, cậu bảo đi toilet cơ mà, sao lại từ trên lầu đi xuống rồi?" Tống Vãn này đúng là âm hồn không tan mà.

"Đừng có chọc mình, đừng nghĩ hôm nay sinh nhật cậu thì mình không thể đánh cậu nhé." Trong lòng đang tức tối, cho nên tôi liền trút giận lên người Tống Vãn.

"Hung dữ quá." Tống Vãn đang cùng tôi rửa chén, nhưng ánh mắt cứ hướng ra ngoài cửa, "Cậu dữ như vậy, mình thật muốn nhìn thấy bộ dạng cậu mắng anh trai mình nha."

"Cậu có phải em ruột cậu ấy không vậy?" Tôi trợn mắt, "Hơn nữa, anh của cậu cũng không đến lượt mình mắng đâu."

Tôi chỉ bực bội một chút thôi, được chứ? Làm sao mà dám hét vào mặt Tống Dã.

"Đừng có nản lòng, anh mình dù có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là cái gối thêu hoa. Nói không chừng cậu mắng, anh ấy sẽ khóc đó."

Khóc? Tống Dã?

Không có khả năng đó đâu! Cả đời cũng đều không thể.

Bất quá... tôi đột nhiên có một ý nghĩ thật xấu xa.

"Mình đang nghĩ làm cách nào để đem anh cậu... chơi... đến khóc." Tôi còn cố ý nhấn mạnh chữ nào đó.

"Yo yo yo... mình rất mong chờ nha, xin hỏi cậu nói có phải là động từ không vậy?"

"Cậu hiểu mà?" Tôi bắn ánh mắt không đứng đắn cho cậu ấy.

Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện trong phòng bếp.

Tôi đúng là ngu ngốc!

Lại bị Tống Vãn hố, chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy anh mình vào đây từ lâu rồi.

Chết tiệt...

"Sao lại để khách rửa chén?" Tống Dã bước vào lấy con dao gọt trái cây, thời điểm đi tới đột nhiên lại lên tiếng.

"Anh à, cậu ấy không phải là khách." Tống Vãn bất mãn đáp.



Tống Dã không nói gì, nhưng lúc đi ra ngoài hắn lại bắn ánh mắt hận sắt không thành thép về phía tôi.

Xem tôi là người ngoài đúng không? Mỗi câu hắn nói ra đều nghe rất xa cách, khiến tôi có chút buồn bã.

"Ai... cậu đừng nghĩ nhiều, không chừng anh ấy đau lòng khi thấy cậu đến nhà mình làm cu li á."

Tống Vãn an ủi tôi.

"Đừng nói nữa." Tâm trạng đột nhiên trùng xuống, tôi mới không tin hắn đang đau lòng tôi đâu.

8.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ buồn rầu hết một ngày, nhưng sau đó phát hiện ra rằng dường như tôi đã hiểu lầm chính mình rồi.

Khi từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một nhóm người đang đấu địa chủ, trong vòng năm phút tôi đã trở thành bạn bè của bọn họ.

"Đại ca" "Đại tỷ" "Phi Cơ" "Thuận Tử" kêu rất thuận miệng, còn chuẩn bị tinh thần quyết chiến đến sáng mai.

Mặc dù Tống Dã lạnh lùng như tảng băng, nhưng bạn cùng lớp của hắn đều là kiểu nhiệt tình như lửa.

Trong lúc đấu địa chủ lên đến đỉnh điểm, Tống Dã rốt cuộc cũng không nhịn được, từ bàn cờ vây bên cạnh đi tới: "Cậu không về nhà sao?"

Một đám người đều nhìn qua tôi, bầu không khí lúc này cực kỳ xấu hổ.

Có thể không xấu hổ sao? Hắn đây là muốn đuổi tôi đi còn gì, thật là tức chết tôi mà.

"Cũng hơi muộn rồi, ngày mai em có tới nữa không? Chúng ta lại tiếp tục chơi."

"Đúng rồi, thêm Wechat đi, ngày mai rồi liên hệ."

"Có cần bọn anh đưa về không?"

Tôi thật biết ơn những người anh em này, để tôi cuối cùng cũng không phải xấu hổ như vậy.

"Nguyễn Nguyễn đêm nay có thể ngủ cùng em, anh để cậu ấy ở lại chơi thêm một chút đi." Tống Vãn cũng giúp tôi giải vây.

"Có thể chứ?" Tôi mừng thầm trong bụng.

Có ngủ hay không đều không quan trọng, chủ yếu là tôi muốn đánh bài, điểm này thì tôi giống mẹ mình.

"Em lớn như vậy, còn muốn cùng người khác ngủ chung cái giường dành cho trẻ con kia?" Tống Dã rất bình tĩnh cười nhạo em gái mình.

"Mấy cậu không cùng đường với cô ấy, làm sao đưa về? Mấy cậu cũng mau về nhà đi."

Tên này được lắm, vì muốn đuổi tôi đi mà không từ thủ đoạn.

Tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm tôi, không ai chịu thua ai.

"Bỏ đi, tôi lái xe đưa cậu về." Tống Dã liếc nhìn đồng hồ, "Nhanh lên."

Cái bộ dáng miễn cưỡng của hắn khiến tôi nhìn thấy liền tức giận, nếu không phải vì tiết kiệm tiền xe, tôi chắc chắn sẽ không chịu đựng cục tức này đâu nhé.

"Biết rồi." Tôi lấy áo khoác rồi rời đi.

9.

Suốt đường đi chúng tôi không hề nói chuyện, mỗi người đều mang một tâm tư nhỏ của riêng mình.

Cuối cùng về đến chung cư, Tống Dã thế mà dừng xe theo tôi đi xuống.

Tôi đi phía trước, hắn hai tay đút vào túi quần chậm rãi theo sau.

"Nghe Tống Vãn nói mấy hôm trước cậu bị ốm?" Hắn mở miệng trước.

Quả nhiên Tống Vãn cũng nhìn ra tôi phát sốt.

"Ừm, chỉ là có chút không thoải mái." Tôi nhỏ giọng nói.

Không biết tại sao khi đơn độc cùng hắn ở chung một chỗ tôi cảm thấy rất khẩn trương, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

Tống Dã rũ mắt nhìn tôi một cái rồi thở dài: "Đã nói với cậu là tôi bị cảm rồi, cậu không nghe thì trách ai?"

"Nói khi nào?" Lời này của hắn khiến tôi không thể hiểu được.

"Cậu nói xem là khi nào?" Tống Dữ bỗng dừng lại, hỏi tôi.

"Không... mình không biết." Vừa dứt lời, trong đầu tôi chợt lóe lên một hình ảnh. Đêm đó thời điểm tôi cuối xuống hôn hắn, hắn liền quay mặt đi, hình như là có nói một câu như vậy thì phải.

Ầm... thật là mất hết mặt mũi mà.

Nhìn thấy ánh mắt chất vấn của Tống Dã, nhớ lại những khoảnh khắc kia, tôi biết mình trốn không được nữa, ôi đau đầu quá.

"Cậu tức giận à?" Tôi thử thăm dò thái độ của hắn.

"Ừ." Tống Dã trả lời rất dứt khoát.

"Mình... mình uống say, mình không biết gì hết." Tôi vẫn còn ngụy biện, "Chỉ là hôn có một cái, cậu không để bụng chứ?"

Tống Dã không nói lời nào, chỉ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt nặng nề, "Chỉ hôn... một cái?"

Đúng lúc này, cách đó không xa có người đang đi tới, tôi vừa nhìn liền biết đó là dì Vương trong khu chúng tôi, dì ấy là người quen của mẹ.

Nửa đêm nửa hôm, tôi cùng Tống Dã đứng ở đây, nếu để dì Vương nhìn thấy, đảm bảo ngày mai cả khu phố đều sẽ biết chuyện này.

Dưới tình thế cấp bách, tôi duỗi tay kéo áo Tống Dã, cố gắng che mặt mình lại.

Tống Dã cũng rất phối hợp nghiêng người qua một bên che chắn tôi, đầu tôi bị áp vào tường và được bàn tay ấm áp của hắn bảo vệ.

Giờ thì hay rồi, khoảng cách giữa chúng tôi hiện tại so với cái hôm say rượu kia cũng thân mật không kém bao nhiêu.

Đến khi dì Vương rời đi, hắn cúi đầu nhìn tôi, hầu kết khẽ giật giật, "Cậu lại muốn làm gì với tôi hả?"

Lại, là ý gì? Lòng tôi chợt run lên.

Vậy tôi có thể nói chúng ta hãy tiếp tục làm chuyện đêm hôm đó không? Đương nhiên là không rồi.

Không đời nào tôi lại dám làm chuyện cầm thú đó trong lúc hắn đang tỉnh táo nha.

"Chúng ta đều là người trưởng thành. Đúng là mình đã hôn cậu, nhưng nếu cậu cảm thấy không phục thì có thể hôn đáp trả nha, như vậy chúng ta huề nhau, được không?"

Tôi thật khâm phục sự vô sỉ của mình.

Bất quá chiêu này thật đúng là hiệu quả, rõ ràng tôi thấy thân thể Tống Dã cứng đờ, mấp máy môi nhiều lần nhưng cũng không nói được lời nào.

Một chính nhân quân tử như hắn, chắc chắn sẽ không thể làm ra chuyện lưu manh như vậy được. Tôi âm thầm đắc ý.

"Nguyễn Nguyễn!" Mẹ tôi không biết từ đâu bước tới.

Làm tôi sợ đến mức ngay lập tức đẩy Tống Dã ra.

Tống Dã quay sang một bên, kèm theo là gương mặt xấu hổ.

"Mẹ. Sao mẹ đi không tiếng động thế?"

"Mẹ đâu có đi, mẹ đứng ở đây quan sát nửa ngày nhưng vẫn không chắc đó là con."

Nửa ngày? Tôi thật sự muốn chết quách đi cho rồi.

"Đây không phải là Tống Dã à? Sao không mời thằng bé vào nhà chơi, con ở chỗ này lôi kéo làm gì?" Mẹ tôi vừa nói vừa mở cửa hành lang, ra hiệu cho chúng tôi đi theo.

"Dì à, cũng muộn rồi, con về trước ạ."

"Đúng là hơi muộn một chút, nhưng không sao nhà của dì vẫn còn phòng trống, nếu con không ngại thì có thể..."

"Mẹ!" Tôi kịp thời ngăn cản bà ấy, sau đó quay người đẩy Tống Dã ra, "Cảm ơn đã đưa mình về nhà, trễ lắm rồi cậu mau về đi!"

Nếu còn không đuổi Tống Dã đi, tôi cảm giác mẹ mình sẽ là thuyền trưởng CP mất, thậm chí trong một đêm còn có thể đi tìm nhà trẻ tốt nhất cho con của tôi nữa.

"Dì à con về đây, lần sau con sẽ đến thăm ạ." Tống Dã cái tên này... còn không ngại lớn chuyện à?

"Được được!"

Sau khi tiễn Tống Dã đi, mẹ tôi đột nhiên ghé vào tai tôi nói: "Giỏi lắm, con thật sự đã hôn thằng nhóc đó à?"

"Chỉ là hiểu lầm thôi." Nói rồi tôi liền vội vã đi vào thang máy để kết thúc chủ đề này.

"Mẹ không nghĩ thế." Mẹ tôi bước vào, vẻ mặt quả quyết nói: "Vừa nhìn mẹ đã biết thằng nhóc đó thích mày rồi, nó bị mù à? Mẹ thật không hiểu..."

Mẹ tôi chính là có bản lĩnh như vậy đấy, một câu trước còn nâng con gái lên tận trời xanh, câu sau liền đem tôi ném xuống đất không thương tiếc.