Duy Nam giả vờ không nghe thấy lời cô ta nói, anh xoay người rời khỏi phòng ăn, đi thẳng lên phòng ngủ của ông Thành.
Cô ta là cái thá gì mà ra lệnh cho anh phải nghe theo?
Nằm mơ đi! Trong nhà này, anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mọi sự yêu cầu của Kiều Mộng mà thôi.
Sau khi dọn cơm xong, Duy Nam bước đến chủ động kéo ghế để Kiều Mộng ngồi bên cạnh anh.
Kiều Mộng thấy thế không lên tiếng càm ràm. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cả hai người cười với nhau trông rất vui vẻ nhưng Kiều Mộng biết luôn có mặt ánh mắt sắt nhọn cứ nhìn chằm chằm về hướng của cô và người đàn ông.
Kể ra mà ngày nào cũng nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Ngọc Ái, trong lòng cô càng dâng trào cảm giác vui sướng.
Căn bản vì những hành động nhỏ và những lời nói ngọt ngào Duy Nam chỉ dành riêng cho một mình cô mà thôi, đủ để hiểu rõ được đối với Duy Nam thì cho dù cô và anh không hẹn hò hay chỉ là bạn bè của nhau thì anh vẫn luôn xem Kiều Mộng là nhất.
Đợi ông Thành xuống dùng cơm xong thì cả nhà cùng nhau ra phòng khách ngồi xem tivi và ăn trái cây, còn Duy Nam thì nhanh chóng lấy xe đi mua vịt nướng cho cô.
Hơn ba mươi phút trôi qua, ông Thành cũng phải trở về phòng để xem mấy cái dự án cho ngày mai, còn bà nội thì cũng đã thấm mệt, nên bảo Kiều Mộng đi lên phòng nghỉ ngơi, trước khi đi về phòng bà có hỏi Ngọc Ái có muốn vào phòng ngủ không để bà nội giúp cô ta, nhưng cô ta nói đợi một chút nữa có gì cô ta sẽ nhờ chị Ly.
Kiều Mộng biết mục đích của cô ta là đợi Duy Nam về để nhờ anh đẩy xe lăn giúp.
Cô cũng chẳng muốn bận tâm nên khi thấy ông Thành và bà nội đã về phòng hết thì cũng vội đứng dậy để đi xuống phòng bếp lấy bát đĩa để đem lên phòng sẵn, làm như thế thì chỉ cần Duy Nam về là đem vịt nướng lên phòng rồi cùng nhau thưởng thức thôi.
Nhưng Kiều Mộng vừa mới đứng dậy thì đã lên tiếng gọi cô.
"Kiều Mộng, chị muốn nói chuyện với em một chút! Chúng ta ba mặt một lời nói rõ mọi chuyện!"
Kiều Mộng không mấy khó chịu khi cô ta xưng hô bằng chị, vì cô ta hai mươi lăm tuổi còn cô chỉ có hai mươi bốn tuổi thôi, cô cười nhạt rồi ngồi lại xuống ghế sofa, sau đó nói:
"Chị muốn nói gì? Cứ nói nhanh đi, tôi còn phải về phòng."
"Chị không muốn vòng vo nên chị nói thẳng nhé, em không thấy bản thân của em y hệt như người dư thừa trong cái nhà này sao? Em thấy đó, chị vừa xuất viện là được về đây sinh sống, còn em, em về đây là vì cái thai, tất cả mọi người chỉ chờ cái thai của em thôi, chứ thật ra em rất dư thừa, em không xứng đáng có mặt ở trong căn nhà xa hoa này đâu."
"Chị đang sỉ nhục tôi sao?"
Đã đến nước này, cô ta cũng chẳng thèm giữ giọng điệu nhẹ nhàng với Kiều Mộng nữa, bộ mặt thật đã lộ rõ.
"Phải, hạng thấp hèn vô học thức như mày không xứng đáng có mặt ở đây, mày thích bám vào đàn ông để sống lắm sao? Bao nhiêu thẳng ngoài kia tại sao không chọn, mày lại nhắm vào Duy Nam hả? Mày có biết tao và anh ấy đã có hôn ước với nhau không con khốn? Đồ mất dạy! Cũng vì sự xuất hiện của mày mà tao phải ra nông nổi như ngày hôm nay đây! Liệu hồn thì ra cho tao một cái giá đi, cầm tiền rồi thì cút khỏi mắt tao!"
Kiều Mộng cũng chẳng thèm suy nghĩ đắn đo điều gì, hai chân cô vắt chéo lại với nhau, tay chống bên cạnh sườn mặt, trực tiếp nói ra một con số.
"Năm tỷ, chị có khả năng chi trả không?"
"Mày... mày..."
Nghe được đáp án của Kiều Mộng, cô ta ngay lập tức á khẩu tại trận.
Con số này quá lớn, có bán hai căn hộ của gia đình cô ta cũng không thể nào đủ để chi trả cho cái giá này.
Đúng là hoa hồng nào cũng gai, nhưng mà cái gai này quá sắc nhọn và nguy hiểm.
Ngọc Ái nhếch môi, cười khẩy: "Mày cũng biết ra giá gớm!"
Kiều Mộng cười nhạt đáp lại: "Chị quá khen rồi!"
Nói xong, cô liếc nhìn cô ta một cái, tiếp tục nói.
"Con số đó chị có chi trả được không?"
"Duy Nam đã trả mày bao nhiêu để mày dâng hiến tấm thân này cho anh ấy!"
Kiều Mộng cảm thấy mọi chuyện dần càng trở lên thú vị. Đối mắt với tính cách ương ngạnh của Ngọc Ái, cô thừa sức để mà đối mặt lại.
Nếu như cô ta đã không coi cô là cái thá gì trong mắt, thì cô cũng chẳng nhân nhượng gì, cứ thế hùa theo.
"Trông tôi thấp hèn thế thôi nhưng lại được giá đó! Ngày đầu gặp tôi, Duy Nam thẳng tay chi trả ba trăm triệu để có được tấm thân trong trắng này của tôi."
"Mày... mày..."
Ngọc Ái bị cô chọc tức không thể nào nói lên lời.
"Sau khi có được cơ thể của tôi, anh ta cũng nói không thèm chịu trách nhiệm với tôi. Mà xui xẻo cho anh ta, lần đầu trúng đích, mua một mà được tặng thêm phần quà hấp dẫn. Tôi đã có thai với anh ta, cũng là đứa bé mà bà nội luôn mong muốn. Tôi cũng chẳng có ý định giữ lại đứa trẻ này, nhưng anh ta đã quỳ gối cầu xin tôi, còn sẵn sàng bỏ ra mười tỷ để tôi giữ đứa bé lại."
"Chị cũng biết đó! Tôi quê mùa rất ham tiền. Một khối tiền to lớn như vậy, đủ để giúp tôi trở thành tỷ phú rồi. Cho nên tôi phải có nhiệm vụ nuôi giữ đứa bé này. Sau khi sinh nó ra, tài khoản của tôi được cộng thêm mười tỷ. Chị thấy cuộc giao dịch này ai là người có lãi?"
"Điên rồi! Mày điên thật rồi!"