Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 101: Hai Trái Tim Hoà Làm Một




Duy Nam ghé sát bên tai cô, nói nhỏ điều gì đó, nghe xong hai má của Kiều Mộng càng thêm đỏ hơn.

"Vậy em chấp nhận đêm nay em tỉnh táo đúng không?"

"Ý của anh là..." Cô đỏ mặt, rụt rè gặn hỏi.

"Thôi được rồi, tỉnh táo để cho biết được rõ cảm giác đó thế nào như vậy càng thích, không sao hết, là em chọn đó!"

"Anh nói gì vậy, em chưa hiểu lắm."

"Thì hai ta tạo ra em bé, chứ làm gì nữa? Em đừng giả ngốc, mau cùng tạo ra em bé thôi nào."

Vừa nói Duy Nam vừa cười nham hiểm rồi cúi xuống bế cả người của cô lên.

Kiều Mộng vẫn ngơ ngác và chưa định hình được chuyện gì sắp xảy ra thì cô đã bị anh đã bế gọn trong vòng tay rắn chắc của anh rồi.

Đặt cô xuống giường, Duy Nam cởi bỏ cái áo thun đang mặc trên người rồi ném thẳng xuống nền nhà, cả khuôn ngực vạm vỡ của người đàn ông đang hiện ngay trước mắt của cô.

Lần đầu Kiều Mộng được nhìn tận mắt cơ bắp sáu múi của đàn ông, dẫu biết rằng cô và anh đã từng làm chuyện ân ái với nhau một lần nhưng lần trước đó phòng trọ của cô bị cắt điện nên cô không thấy được gì hết.

Còn hiện tại, ánh đèn rất chất lượng, độ sáng này rất rõ chiếu sáng hết toàn bộ từng đường nét trên trên cơ thể của người đàn ông, Kiều Mộng thẹn thùng, cắn cắn vành môi rồi nói ấp úng:

"Duy... Duy Nam, anh không định tắt đèn sao?"

Người đàn ông nở một nụ cười đầy xấu xa, anh đè lên cơ thể của cô, tay bợ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Để làm gì? Cơ thể của anh đẹp mà có xấu đâu nên anh phải khoe ra cho em thấy chứ, hay là em ngại sao? Còn ngại gì nữa chúng ta đã làm qua chuyện đó với nhau rồi đấy!"

Duy Nam quá thẳng tính, nói ra chẳng có chút ngượng ngùng gì cả. Da mặt của người phụ nữ vốn đã mỏng manh, khi nghe những câu nói khiêu gợi của đối phương, hai bên gò nhanh chóng ửng đỏ.

"Anh... anh đừng nói như thế nữa, chuyện như vậy mà anh nói như không có gì xảy ra hết, chắc lúc trước anh có nhiều mối tình một đêm lắm phải không?"

Nghe lời nói ngây thơ của Kiều Mộng, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lúc này thoáng tia sửng sốt.

Duy Nam vốn muốn quên câu chuyện ăn chơi của mình ở quá khứ, vậy mà cô ngây thơ không biết gì lại nói mò đoán đúng tim đen của anh.

Anh cau mày, làm ra vẻ mặt như bị hoa mắt chóng mặt, Kiều Mộng thấy như vậy thì vô cùng lo lắng, liền bật dậy như hệt cái lò xo. Cô đỡ lấy sườn mặt người đàn ông, quan tâm hỏi han tình hình.

"Duy Nam, anh bị làm sao vậy? Anh có sao không? Có cần đến bệnh viện không? Để em đi gọi ba qua xem anh bị làm sao nha!"

Nhìn sắc mặt khó chịu của người đàn ông, trong lòng Kiều Mộng càng thêm lo lắng. Cô cuống quýt không biết phải làm gì, lúc bước xuống giường vì quá luống cuống mà thiếu chút nữa bị ngã sấp mặt, cũng may Duy Nam nhanh tay đỡ lấy.

Người đàn ông ôm gọn Kiều Mộng vào trong lòng, khuôn mặt đẹp trai chôn vùi vào hõm vai cô.

"Kiều Mộng, anh không nhớ nữa... Cũng chẳng biết gì nữa hết! Trong đầu anh bây giờ có duy nhất một người là em thôi!"

"Duy Nam, anh gạt em có đúng không? Anh có muốn ăn đấm không hả?"

Anh không để ý đến sự phẫn nộ của cô gái, giờ phút này Duy Nam chỉ biết nhìn cô với ánh mắt trìu mến, mỉm cười sấn người tới, hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của Kiều Mộng

Đối với người đàn ông mà nói, ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt, lại còn là một ngày có vô vàn cung bật cảm xúc khác nhau.

Anh sẽ luôn ghi nhớ mãi ngày tuyệt đẹp này, và đây cũng là ngày mà hai trái tim hòa làm một, không còn sự né tránh nữa mà thay vào đó là sự tin tưởng tuyệt đối của cô dành cho Duy Nam.

Trải qua lần đầu tiếp xúc thân mật với cơ thể của người con gái, Duy Nam biết cô sẽ ái ngại trong chuyện hoan ái này. Chính vì vậy anh đã đứng dậy tắt hết những chiếc đèn điện sáng trưng.

Giờ phút này, căn phòng rộng rãi chớp mắt đã chìm ngập trong bóng tối.

Kiều Mộng có chút căng thẳng tột cùng.

Tuy rằng không phải lần đầu, nhưng cô vẫn còn cảm thấy bối rối, rụt rè khi nghĩ tới những chuyện sắp sửa xảy ra.

Trong bóng tối truyền đến bước chân của người đàn ông, thần kinh của Kiều Mộng căng như dây đàn.

Cô thẹn thùng, cả người cuộn tròn trong chăn như muốn làm tổ kén.

Người đàn ông có thể cảm nhận rõ bầu không khí kích thích ngay lúc này. Anh nhẹ nhàng đi đến ngồi bên mép giường, tay đưa ta bật chiếc đèn ngủ.

Ánh sáng màu vàng mờ ảo chẳng thể đủ soi sáng cả căn phòng, nhưng lại có thể chiếu sáng một góc nhỏ trên giường.

Duy Nam lắc đầu mỉm cười. Cả cơ thể áp lực đề lên thân thể của người thiếu nữ cách một lớp vải dày.

Cảm nhận được sức mạnh to lớn đang đè lên lưng mình, Kiều Mộng càng thêm bối rối, hai tay khẩn trương nắm chặt lấy nệm giường.

Trong không gian chật kín làm cho oxi giảm dần, Kiều Mộng cảm thấy có chút khó thở. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô lấy hết dũng khí có trong người, lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.

"Duy Nam, anh đứng dậy có được không?"

Cô bị anh chèn ép sắp ngộp thở đến nơi rồi.

Khoé môi người đàn ông nhếch lên, để lộ nụ cười đầy xấu xa.

"Cho anh hôn em được không?"

"Anh... có thể đứng lên trước rồi tính sau được không?"

"Không được! Anh muốn luôn và ngay bây giờ!"

Lời nói vừa dứt, Duy Nam ngay lập tức chui vào bên trong chăn, dọc theo cơ thể của người con gái, anh tìm đến cánh môi đang mím chặt lại.

Người đàn ông ôm lấy một bên mặt của Kiều Mộng, dứt khoát cắn mạnh vào khoé môi của cô.

Kiều Mộng mở miệng kêu đau, ngay lập tức đầu lưỡi của anh tiến công xâm phá, luồn qua hàm răng trắng đều của cô mà câu lấy đầu lưỡi đinh hương đang tìm đường trốn chạy kia.