Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 97: Đấu Võ Miệng




Kiều Mộng nhìn phản ứng mãnh liệt của cô ta, cô ôm bụng bật cười. Thay đổi tư thế người, cô bắt đầu đá xéo Ngọc Ái.

"Chị nói tôi là người gì cơ? À phải rồi! Tôi thấp hèn vô học thức nên xin phép nói thẳng, chị và mẹ của chị có ăn có học mà sao ăn nói thua những người bán cá ngoài chợ thế?"

"Muốn sỉ nhục hay văng mạ một ai thì nên xem lại bản thân của mình đi! Tôi thấy chị thật đáng thương, chị có biết không?"

"Trước cái ngày chị về đây ba và bà nội ngay cả anh Nam đã hỏi ý kiến của tôi, nói tôi cố gắng nhẫn nhịn cho chị ở lại căn nhà này tầm hai tháng."

"Kể ra tôi thấy chị mới là kẻ đáng thương, bây giờ thành ra nông nỗi này đáng lý người phải chăm sóc cho chị và bên cạnh chị là mẹ chị mới đúng. Vậy mà bà ta vô trách nhiệm để con gái của mình đến nhà người khác rồi phiền người ta như thế này, chị không thấy nhục sao?"

"Nói thật tôi đang nhục giùm chị đấy. Tôi bước ra đường từ nhỏ, không ăn học cao như chị, nhưng tôi luôn nhớ và khắc cốt ghi tâm môn đạo đức mà thầy cô tôi đã dạy, chị có cần tôi mua sách về cho chị học không? Tiền nhiều tôi không có, nhưng mua vài quyển sách đạo đức, thì tôi dư sức đấy."

Bên tai văng vằng những câu nói của Kiều Mộng, trong lòng cô ta càng thêm căm phẫn. Đôi mắt trừng lớn nhìn cô, con ngươi hằn lên những tia máu đỏ trông thật đáng sợ. Hai tay Ngọc Ái siết chặt lại với nhau, khớp xương vì chịu áp lực mà kêu rắc rắc từng hồi.



"Mày... mày... con khốn... đồ mất dạy..."

Nếu như không phải tay chân bị bó bột, ắt hẳn cô ta không nuốt nổi cục tức này, trực tiếp nhảy nhào tới mà cắn xé Kiều Mộng.

Cô ta chỉ biết gầm gừ trong miệng, ánh mắt căm phẫn nhìn Kiều Mộng, hệt như muốn dùng ánh mắt đó bóp nghẹt thở cô vậy.

Kiều Mộng đương nhiên biết cô ta bị mình đả kích trong lòng dâng trào cơn phẫn nộ.

Một kẻ kiêu căng như Ngọc Ái đâu thể chịu đựng được những câu nói gây sát thương này.

Nhưng được cái Kiều Mộng cũng không phải dạng vừa, động vào ai chứ động vào cô chẳng khác nào kẻ đó đã vô tình kích hoạt quả bom hẹn giờ.

Cô ta một khi đã không ngần ngại đến hậu quả của việc sỉ nhục Kiều Mộng rồi thì đừng hòng cô nhẫn nhịn.

Cái gì chứ riêng về khoản đấu võ mồm với cô ta, Kiều Mộng chỉ cần nói vài câu thôi cô ta sẽ tắt chữ ngay tức khắc.

Hạng người cho đi học thật phí tiền, học cho cao cho giỏi nhưng học thức đạo đức vẫn thua một đứa bé mới vào tuổi học.

Kiều Mộng nói ra hết rồi nên đâu còn gì để nói nữa, với lại cô biết cô ta dù đang tức điên đến cỡ nào thì cũng phải kiềm chế lại chứ còn ăn nói quá lớn tiếng thì bà nội và ông Thành sẽ nghe thấy được, lúc đó mọi người sẽ nhìn cô ta bằng cặp mắt khác.



Cô cười nhạt rồi đứng dậy không quên chúc cô ta có một giấc ngủ thật ngon, nhưng đi được ba bước cô liền dừng bước chân lại rồi nói:

"Phải rồi, tôi quên nói với chị, khi nãy chị đã nói với bà nội như thế nào thì tôi mong chị nhớ lời đã nói. Có gì nhờ vả chị Ly nhé, chứ đừng làm bộ rồi chờ anh người yêu của tôi về sau đó nhờ anh ấy đẩy xe giúp chị."

"Anh ấy là của tôi, tôi không muốn chị nhờ vả anh ấy đâu và càng không muốn anh Duy Nam bước chân vào căn phòng của chị! Cảm ơn chị đã lắng nghe lời tôi vừa nói, tạm biệt ngày mai gặp lại."

Vừa nói dứt câu thì cũng là lúc Duy Nam bước đi vào phòng khách, cô thấy anh trở về thì đã nở ra một nụ cười thật tươi rồi nói:

"Anh về rồi sao? Sau này nếu có thèm vịt nướng thì em và anh sẽ đến chỗ đó mua rồi ăn ở ngoài khu vui chơi luôn. Chứ để anh đi mua một mình từ nãy đến giờ làm em vừa lo lắng vừa sốt ruột đây này!"

Khi nãy Duy Nam có nghe được những lời cô vừa nói và anh cũng hiểu được cô đang nói chuyện với ai.

Trong câu nói của Kiều Mộng hàm ý như cô đang ghen với Ngọc Ái vậy, anh cảm nhận được rất rõ và rất mong đó là sự thật.

Bước đến phòng khách đã thấy Kiều Mộng, cô nhìn anh cười rồi cố tình nhắc đến khu vui chơi, làm trong lòng của anh bây giờ cảm thấy rất vui.

Lại một lần nữa, Ngọc Ái biến thành kẻ vô hình, Duy Nam tiến đến chỗ của cô rồi nói:

"Em đang lo cho anh sao? Anh đi có chút là về ngay mà, thôi em lên phòng đi, anh lấy bát đĩa rồi lên sau nhé."

Kiều Mộng lắc đầu vội vàng từ chối.

"Không đâu, em muốn đi cùng anh xuống phòng bếp lấy bát đĩa. Hôm nay có chút tâm trạng, em muốn uống bia nữa cơ, em thấy trong tủ lạnh có, anh cho em một lon nhé. Em luôn nhớ câu nói của anh, ăn thịt vịt nướng phải uống bia mới ngon được, bé con của chúng ta đã hơn ba tháng rồi, em có thể uống được một lon bia rồi đúng không anh?"

Nghe Kiều Mộng nhắc đến bia, trong đầu người đàn ông liền xuất hiện dáng vẻ cô say xỉn.

Ý nghĩ đen tối thoáng vụt qua, Duy Nam vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng của cô, ghé sát miệng vào tai cô nói nhỏ.

"Này, Kiều Mộng, em có biết mình đang nói gì không đấy?"

Kiều Mộng đương nhiên hiểu được hàm ý trong câu nói của anh, cô đỏ tai, nghiêng mặt nó tránh. Nhưng ánh mắt vô tình nhìn vào con ngươi đen láy của người đàn ông, ý đồ xấu xa hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai không góc chết kia.

"Anh... nghĩ cái gì đó..."