Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 102: Phòng Không Cách Âm (H)




Nụ hôn nhẹ nhàng, không một chút hấp tấp như lần đầu.

Căn bản vì hôm nay không phải như đêm đầu tiên phá thân của người con gái, cho nên hiện tại Kiều Mộng hoàn toàn tỉnh táo.

Cả hai người không một ai vì men say của rượu mà làm càn, động tác từ tốn, nhẹ nhàng, đủ để khiêu gợi, dẫn dắt đối phương sa vào cạm bẫy của lưới tình.

Duy Nam ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn vào trong lồng ngực, đầu lưỡi luồn sâu thăm dò vào trong khoang miệng ẩm ướt, nhẹ nhàng câu dẫn chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của người nào đó.

Không khí trong khoang miệng của người con gái như bị anh rút cạn kiệt, hô hấp càng thêm khó khăn.

Người đàn ông lưu luyến buông bỏ đôi môi non mềm bị mình gặm nhấm đến sưng phù, khoảng cách giữa hai đầu lưỡi khi tách rời dường như mang theo chút quyến luyến, kết thành sợi chỉ bạc cố níu kéo lại nụ hôn đậm tình nồng đượm kia.

"Kiều Mộng, cho anh được không?"

Ánh mắt của người đàn ông thâm tình, dạt dào đầy tình ý.

Mặc dù trong lòng anh rất muốn, nhưng sợ người con gái đau nên anh ngỏ ý trước.

Lồng ngực của Kiều Mộng khẽ chấn động, lời nói của người đàn ông hết sức nhẹ nhàng, pha trộn một chút làm nũng, hệt như đang rót mật vào bên tai cô vậy.

Kiều Mộng bối rối, trong lòng cô vẫn còn một chút đắn đo.

Lần đầu phá thân là ở phòng trọ của cô, tuy cách âm không tốt nhưng lúc đó Kiều Mộng đã kiềm chế tiếng rên của mình, cộng thêm giờ đó mọi người xung quanh đã chìm vào giấc ngủ. Cho nên cô cũng chẳng có chút đắn đo gì cả.

Lần này để người đàn ông kiểm tra súng ống lại đang ở trong chính căn nhà của anh.

Còn có bà nội và ba anh ở đây, ngoài ra còn có một vị khách không mời mà đến đây kí sinh vài tháng.

Nếu như cuộc hoan ái của hai người để bọn họ biết được, Kiều Mộng có nhảy sông bao nhiêu lần cũng không rửa hết tội lỗi của mình.

Thấy người con gái im lặng, đáy lòng Duy Nam trào dâng lên một tia thấy vọng.

Có lẽ là do anh quá hấp tấp, vội vàng.

Kiều Mộng là con gái nhà lành, suy nghĩ vẫn còn hạn hẹp. Có lẽ lớn lên cô được mẹ giáo dục tư tưởng quá phong kiến, vậy nên trong tình huống này cô luôn một mặt đề phòng với anh.

Người đàn ông vẫn còn đặt niềm hy vọng, anh hôn lên một bên mặt cô, giọng thủ thỉ bên tai.

"Có được không em?"

Hơi thở nóng rực của Duy Nam phà vào bên tai, vành tai mẫn cảm của cô ngay lập tức đỏ bừng, hệt như đang rỉ máu.

Kiều Mộng chẳng biết bản thân mình đang đắn đo điều gì. Cô cũng không suy nghĩ đến mấy cái khái niệm cổ hủ kia.

Hiện tại cô đã mở lòng rồi, tội gì mà giam giữ bản thân mình không được tiến xa thêm?

Kiều Mộng nắm lấy bàn tay to khoẻ đang vuốt ve bên sườn mặt của mình, cô nghiêng mặt đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay, đôi mắt long lanh nhìn vào mặt anh.

Cô mỉm cười, giọng nói có chút run rẩy.

"Em sợ..."

Nhìn sâu vào trong con mắt của cô gái, Duy Nam dường như hiểu được tâm tình của cô. Anh cúi xuống, đáp lại nụ hôn của cô, hàm răm khẽ nghiến lấy khoé môi.

"Đừng sợ! Có anh ở đây!"

"Nhưng mà... dưới nhà có... có người..."

"Yên tâm! Phòng anh cách âm rất tốt!"

"Nhưng mà em vẫn sợ..."

Cô sợ đau!

Lần đầu đã nếm thử qua trái cấm, bị người đàn ông quật cường phá thân, dư âm ngày đó để lại một cơn đau đớn thấu xương khiến cho Kiều Mộng cứ ngỡ cô bị gẫy đốt sống lưng.

Đến giờ nghĩ lại, cô vẫn rùng mình sợ sệt.

Anh lại hôn lên vầng trán của cô, tiếp tục an ủi.

"Không sao mà, lần này anh sẽ nhẹ nhàng!"

Lần đầu là do anh quá hưng phấn. Có thằng đàn ông nào mà vượt qua cửa ải mỹ nhân đâu chứ.

Lúc đó Kiều Mộng trong men say trông rất gợi tình, người đàn ông đã cấm dục hơn hai tháng, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của người con gái trong lòng mình, máu cầm thú trong người bốc phát, chỉ muốn đè cô gái ở dưới thân mà điên cuồng chiếm đoạt.

Bây giờ nghĩ lại, Duy Nam cảm thấy bản thân mình lúc đó không khác nào một tên cầm thú bị bỏ đói lâu năm.

Kiều Mộng nhoẻn miệng cười tươi, đôi bàn tay mảnh khảnh đưa về phía sau, ôm trọn lấy chiếc cô rắn chắc của người đàn ông.

"Em tin anh!"

Được người con gái đồng ý, Duy Nam không giấu nổ sự phấn kích trong lòng.

Anh cúi xuống hôn lấy đôi môi của cô một cách mãnh liệt, một tay ôm trọn lấy eo thon nhỏ của Kiều Mộng, tay còn lại tìm lấy khoá váy của cô, một đường kéo tuột thẳng xuống.

Lớp vải từ từ được kéo xuống, để lộ cặp thỏ ngọc được giấu dưới lớp áo bra, trắng trẻo đầy đặn lọt vào tầm nhìn của người đàn ông. Yết hầu chuyển động lên xuống, Duy Nam vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hạ đôi môi của mình xuống, đặt nụ hôn lên chiếc cổ thon dài, dịch sang hai bên bờ vai gợi cảm, sau đó di chuyển đến trước lồng ngực của cô.

Những nơi môi lưỡi người đàn ông lướt qua, đều để lại dấu vết đỏ đầy ám tình, hệt như đang đánh dấu chủ quyền mảnh đất mà mình vừa xâm lược được.

Ngón tay anh nhẹ nhàng gỡ bỏ khuy áo bra ra, đôi gò bồng đào được giải thoát khỏi vật trói buộc, ngay lập tức lộ mình ra bên ngoài.

Mầm chồi non khẽ run rẩy trong không khí, sắc hồng phấn bao phủ xung quanh. Người đàn ông không chịu nổi sắc tình mơn mởn này, dứt khoát hạ môi xuống, ngậm lấy mầm chồi non vào trong khoang miệng, đầu lưỡi viền xung quanh khiến cho nó ẩm ướt, mùi hương mềm ngọt truyền đến.

"Ưm..."

Cơn kích thích được truyền tới đỉnh ngọn, sống lưng của Kiều Mộng khẽ cong lên, lồng ngực càng nâng cao lên, hệt như đang nghêng đón sự yêu thương mà người đàn ông đang dành cho mình.

Đầu ngón chân của Kiều Mộng cong lên, quặp chặt lấy nềm giường. Chỉ là nụ hôn mờ ám cũng khiến cho người con gái động lòng, hai tay gắt gao ôm chặt lấy anh, hơi thở ngày càng dồn dập.

Ở một địa phận nào đó, có một chất lỏng trong suốt được bài xích ra. Kiều Mộng cảm nhận rõ được đáy quần bảo hộ có chút dính nhớt, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.