Khương Hoán nói xong, Chử Hồng không hỏi nhiều mà chỉ bảo: "Dù sao cậu vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình mà, đôi khi tôi cảm thấy cậu hoàn toàn không nghĩ, sóng điện não xẹt một cái là có thể đưa ra quyết định."
"Thế à." Khương Hoán hiếm khi nghe hắn bình luận về mình.
"Những cái khác thôi khỏi nhắc." Chử Hồng ngừng giây lát, đắn đo có nên đề cập chủ đề này không, cuối cùng nghĩ dù sao cũng buông bỏ rồi thì chẳng thà thật lòng một chút: "Lúc ở Tinh Đảo... Thật ra tôi đã chuẩn bị tâm lý không theo đuổi được thì dẹp, ai ngờ cậu nhận lời."
Tám năm trước anh và Chử Hồng quen nhau trong đoàn phim Đợi gió đến.
Khi đó Khương Hoán mới 22 tuổi, diễn viên vừa về nước, không có kinh nghiệm, tác phẩm còn chưa công chiếu, nhờ Hứa Vi Thủy tiến cử mà phỏng vấn thành công trở thành nam chính. Chử Hồng lớn hơn anh hai tuổi, mới vào nghề nhiếp ảnh vài năm, làm công việc lặt vặt trong đoàn phim.
Đoàn phim của Lam Chi Hoa hầu hết đều là người quen và bạn hợp tác lâu năm, họ trở thành hai gương mặt mới nhất cũng như xa lạ nhất trong tập thể lớn này. Chử Hồng xởi lởi, tính cách tốt, rất nhanh đã thân thiết với các tiền bối, ai cũng nói chuyện được, thành thử Khương Hoán thành người cô đơn nhất.
Về sau Chử Hồng bắt đầu dẫn anh chơi cùng. Sau khi phát hiện anh không thể làm thân và không thích náo nhiệt, hắn bèn bỏ những người khác ở riêng với Khương Hoán nhiều hơn. Khi ấy cá tính của Khương Hoán chưa rõ ràng như bây giờ, hai người nói về phim ảnh, về Mặt trời xanh, về cuộc sống vất vả đã qua, phần lớn thời gian đều là Chử Hồng nói còn Khương Hoán nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt vừa chăm chú vừa dịu dàng.
Bị nhìn bằng ánh mắt như thế, lâu dần sẽ luôn thảng thốt cảm thấy hình như mình được anh yêu thầm.
Đến khi phim đóng máy Khương Hoán vẫn không quá nhiệt tình với người khác, chỉ lưu số điện thoại của Chử Hồng. Khoảng nửa năm sau, Chử Hồng đột nhiên nhắn tin cho anh báo mình đã đến Tinh Đảo, muốn gặp mặt anh.
Khương Hoán nhớ hôm đó là một ngày đẹp trời, hoàng hôn nhuộm mặt biển Tinh Đảo thành màu cam rực rỡ.
Họ đi dọc bờ biển mấy tiếng đồng hồ đến khi trời tối, mua cơm hộp ngồi ăn trên lan can ngoài cửa hàng tiện lợi, con phố ấy rất ít xe cộ qua lại, Chử Hồng uống một hớp Whisky rồi tỏ tình với anh.
Trước câu nói "nghĩ suốt nửa năm vẫn thấy thích cậu" đầy thẳng thắn chân thành, Khương Hoán không có lý do từ chối.
Cứ thế họ ở bên nhau.
Tình cảm không tệ nhưng từ đầu đến cuối đều không quá mặn nồng, về sau vì muốn kiếm nhiều cơ hội thử vai hơn cho Khương Hoán, Chử Hồng thuyết phục anh chuyển từ Tinh Đảo đến Bình Kinh sống với mình.
Nhà Chử Hồng rất có điều kiện, căn hộ bố mẹ mua cho nằm trong vành đai hai, dưới tầng có ga tàu điện ngầm và khu thương mại.
Khương Hoán ở nơi đó ba năm, đến tận khi họ chia tay.
Thoạt trông có vẻ rất ổn định, song cuộc sống trong căn hộ ấy không giống cả hai tưởng tượng. Mặt trời xanh gặt hái danh tiếng tốt tại liên hoan phim nước ngoài, Đợi gió đến bước vào giai đoạn ra rạp quảng bá, sự nghiệp của Khương Hoán bắt đầu thăng tiến mà không hề có chuẩn bị, Chử Hồng cũng ngày càng bận rộn, một năm có quá nửa thời gian bôn ba khắp nơi trên thế giới.
Năm bận nhất Chử Hồng sang Nauy quay phim tài liệu, tình cờ quen một nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở bản địa, cùng họ đến vòng Bắc Cực săn cực quang. Khương Hoán cũng vào đoàn phim Cái chết chim sơn ca, không giao lưu với ai từ lúc đọc kịch bản, huấn luyện cho tới khi khởi quay, sau khi khởi quay lại đi đây đi đó, nhà cửa gần như trống trải cả năm.
Từ tháng 2 đến tháng 12 họ chỉ gặp nhau hai lần, một lần còn là trong bữa ăn đơn giản ở tiệm McDonald's ngoài sân bay. Lúc tạm biệt ôm nhau, Khương Hoán nói anh cảm thấy xa lạ quá.
Sau đó có lẽ cả hai đều nhận ra không làm gì được, cùng đề nghị với người kia: "Hay là tạm thời chia tay trước đã."
Đây là mối tình bền lâu nhưng nhạt nhoà, nhạt đến mức sau khi chia tay nhớ lại quá khứ, Khương Hoán còn hơi ngờ vực ngày xưa mình gật đầu là vì thật lòng thích, hay là không muốn Chử Hồng tiếp tục theo đuổi nên đồng ý luôn.
Hiện giờ anh nghĩ thông suốt hơn nhiều, thừa nhận mình là thằng khốn nạn.
Nghe câu cảm khái "không chờ" hiếm có của Chử Hồng, Khương Hoán gật gù: "Thật ra không muốn được anh theo đuổi mới nhận lời."
"Há... Tôi biết ngay." Chử Hồng giả vờ ảo não, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: "Mặc dù tôi không cảm thấy gì, nhưng nếu là người khác thì không chắc. Lần sau không muốn được theo đuổi thì phải từ chối."
Khương Hoán không đáp lại ngay.
"Được thích" là gánh nặng đối với Khương Hoán, từ chối người khác cũng y như vậy. Anh không muốn làm tổn thương ai, song rất nhiều lúc câu trả lời "không thích" đã được xem như làm tổn thương rồi.
Bỗng dưng anh nghĩ đến Dụ Hà cùng cuộc chia ly không hẹn gặp lại của họ, nỗi khó chịu bức bách khiến anh khó thở.
"Đau dài không bằng đau ngắn, mấy người đều nghĩ như vậy còn gì?" Khương Hoán hỏi Chử Hồng: "Nếu lúc đấy tôi từ chối, anh có thể hết thích tôi ngay khi nghe thấy câu trả lời không?"
Chử Hồng sững người, hắn không thường xuyên suy nghĩ những vấn đề sâu sắc như Khương Hoán, nhưng lại nhạy bén chộp được một từ khoá khác.
"Mấy người?" Chử Hồng buồn cười nhìn anh: "Còn có ai nữa, cái người gần đây sao? Hết lần này đến lần khác, mọi người đều dè dặt với cậu, này Khương Hoán, hay là cậu tự kiểm điểm tí đi."
Khương Hoán châm thuốc lá, không hút ngay mà để lên bàn mặc nó cháy.
"Có khi em ấy không thích thật, chỉ là tôi đoán nhầm."
Quán ăn vỉa hè kê bàn ghế bên đường, họ ngồi góc trong cùng, sau lưng Chử Hồng là cây ngân hoa cao lớn.
Khi điếu thuốc cháy được một phần ba, Chử Hồng cất tiếng: "Có thể nói người đó thế nào không?"
"Hửm?"
"Cái người cậu hơi rung động ấy." Chử Hồng thấy nét mặt anh thay đổi bèn sửa lời: "Thôi được, cái người cậu hơi để ý. Vừa nãy cậu nói sao, cậu ấy không thích cậu?"
Dường như rung động là một từ rất nghiêm trọng với Khương Hoán, không thể sử dụng dễ dàng, đến nỗi mà đã trở thành định kiến. Anh nghe cách diễn đạt của Chử Hồng sau khi sửa lời cũng hơi không lọt tai, thế nên vẫn không đáp.
Chử Hồng đành từ bỏ gặng hỏi: "Tôi hiểu rồi, không nhắc cậu ấy."
Anh không hiểu. Không phải không muốn nhắc về em ấy mà là đã nghĩ quá nhiều điểm nghi hoặc liên quan đến em ấy, không biết phải mở lời làm sao.
Trong lòng Khương Hoán nghĩ như vậy nhưng không nói với Chử Hồng, im lặng hút nốt điếu thuốc.
Anh hút thuốc cũng chậm, khói trắng ngậm trong miệng một lúc lâu mới nhả ra, tầm mắt thoáng mờ mịt.
"Lần này anh ở Xuân Minh mấy ngày?" Khương Hoán hỏi Chử Hồng.
"Tầm nửa tháng." Chử Hồng lôi điện thoại ra xem lịch, hắn là người làm gì cũng có kế hoạch, điểm này khác hoàn toàn với Khương Hoán: "Đi gặp đám Bành Tân Tranh trước đã, nhưng về cơ bản tôi đã chắc chắn sẽ không làm với nhóm họ, cho nên chỉ gặp mặt nói chuyện thôi. Tuần sau Nghê Gia Đình qua bên này, bọn tôi có kế hoạch tìm hiểu về những năm 80."
"Chán ngắt." Khương Hoán vừa nghe đến chủ đề kế hoạch đã hết hứng.
"Cậu còn chẳng biết người khác muốn quay gì mà dám nói 'chán ngắt'." Chử Hồng bất mãn: "Cậu chán nhất."
Khương Hoán bày tỏ tán thành: "Ừ, tôi chán nhất."
"Nói thật, lần trước Nghê Gia Đình mời cậu hợp tác, lần này vẫn không gặp anh ta à?"
"Kháng cự thế?" Chử Hồng nửa đùa nửa thật: "Va phải đá ngầm sắp thành tác phẩm giải nghệ của cậu thật à? Chỉ tại vai diễn đấy không hay, Hứa Vi Thuỷ còn nhất quyết lôi cậu đi đóng?"
Khương Hoán không ừ hử.
Chử Hồng nói tiếp: "Vì vai diễn đấy mà cậu muốn chuyển nghề, người thiệt không phải chính cậu sao?"
Khương Hoán gí điếu thuốc lên thành cốc thuỷ tinh rồi lấy tay bóp đốm lửa. Anh cụp mắt, hờ hững cắt ngang lời khuyên giải hết nước hết cái của Chử Hồng: "Anh đừng mất công khuyên tôi, tôi tự rõ không phải vì vai diễn."
Chử Hồng: "Nói dối. Không thì sao lại cắt cổ tay."
Khương Hoán đứng dậy định bỏ đi.
"Khương Hoán cậu không thể cứ như thế." Chử Hồng nghiêm mặt: "Gặp trắc trở một lần đã muốn bỏ cuộc, thoát ra khỏi kịch bản khó vậy sao? Cậu có năng khiếu, có đam mê, hơn nữa mọi người đều rất thích cậu... Lúc quay phim Hứa Vi Thuỷ giày vò tinh thần cậu thì từ giờ khỏi hợp tác với ông ta, sau này không diễn những vai tương tự, từ từ thì mọi chuyện kiểu gì chẳng tốt lên."
Anh ngoảnh lại, sắc mặt chẳng vui vẻ: "Anh cảm thấy rất tốt?"
"Ít nhất cậu chưa từng..."
"Thế thì sao!" Khương Hoán bị hắn kích thích nhất thời không kiềm chế nổi, nhận ra xong mới gằn giọng: "Đúng, lần này tôi không thoát ra được, Lăng Tiêu quá giống tôi, ông ta viết dựa vào tôi, ông ta biết tôi sẽ nghĩ gì! Cuối cùng cứ nhắm mắt là quay về những ngày đó, chỉ muốn chết quách cho xong! Anh ép tôi tôi thừa nhận rồi đấy, thế đã đủ chưa!?"
Chử Hồng im bặt.
Khương Hoán đập mạnh hộp thuốc lá lên bàn: "Cầm đống máy quay của anh cách xa tôi ra."
Hoà thuận được mấy tiếng, nhắc đến Va phải đá ngầm thì Khương Hoán và Chử Hồng vẫn giải tán trong không vui.
Xả vai là kỹ năng cơ bản của mỗi một diễn viên, nhưng làm khó hơn nói rất nhiều.
Khương Hoán không học trường lớp chính quy, năng khiếu có thể giúp anh bao nhiêu thì cũng có thể hại anh bấy nhiêu. Đọc kịch bản dựa hoàn toàn vào trực giác, mỗi tác phẩm đều như đổi một cuộc đời không ngừng làm quá sức, anh đã duy trì như thế ròng rã ba nghìn ngày đêm.
Ba bộ phim đầu quay phim mệt thì có mệt, nghỉ ngơi nửa năm, một năm hoặc lâu hơn, tìm chỗ nào không ai quen biết mình để làm việc vặt, nghỉ ngơi và thư giãn thì thể nào cũng thoát ra nhanh chóng.
Nhưng lần này không giống, tình cảm dây dưa trong phim khiến Khương Hoán mệt mỏi rã rời.
Hơn hai trăm ngày sau tự tử, vết thương ở tay trái đã lành, Khương Hoán không hề do dự lựa chọn một hướng cực đoan khác là cho rằng chỉ có dứt hẳn phim ảnh, anh mới có thể tìm được cuộc đời nên thuộc về mình.
Sau một lần "chết quách đi cho xong" thất bại, tạm thời Khương Hoán không dám thử tiếp. Anh hiểu mình bất ổn ở chỗ nào, giống như một linh kiện hỏng chỉ cần thay là tất cả sẽ bình thường. Nhưng anh lại hệt cái tên "Lăng Tiêu" trong kịch bản, mang theo linh kiện hỏng chạy hùng hục trên con đường ngập tràn nguy hiểm, chẳng biết phải quay đầu lại làm sao.
Từ nay không bao giờ nhận vai diễn tương tự nữa, không bao giờ hợp tác với Hứa Vi Thuỷ nữa, không bao giờ đóng phim nữa.
Sự nghiệp của anh cũng nên kết thúc rồi.
Tuy từng bị câu "em rất thích phim của anh" quấy nhiễu trong thoáng chốc, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ cái mà Dụ Hà thích, cái mà Dụ Hà có thiện cảm là vai diễn được chau chuốt bằng ánh sáng và bóng tối chứ không phải chính anh, cho nên rất nhiều quyết định đưa ra vừa tuỳ hứng vừa qua loa...
Tiếc thật, Dụ Hà là người lạ duy nhất khiến trước mắt anh bừng sáng sau hơn hai trăm ngày.
Đêm đầu tiên khi mùa mưa sắp tới, họ ôm nhau trao môi hôn, vuốt ve mơn trớn, tay chân quấn quýt, dựa dẫm vào nhau, tim đập dồn dập tựa tiếng sấm mùa xuân, kéo theo cơn mưa như trút nước nhấn chìm tất thảy.
Khương Hoán nghĩ, mình vẫn nên đừng ôm hy vọng thì hơn, có lần gặp mặt sau hay không cũng chẳng thể biết rõ.
*
Sáng sớm hôm sau Khương Hoán để lại con xe tồi tàn cho Bành Tân Tranh, mình thì lên tàu cao tốc về Kiến Châu. Lúc đi anh không mang hành lý, cuộn hai bộ quần áo để thay giặt vào balo là xong.
Khi Chử Hồng phát hiện Khương Hoán rời Xuân Minh, xe khách chở anh đang bon bon trên quốc lộ về thị trấn Lâm Thuỷ.
Khương Hoán không nhận chiếc điện thoại mới toanh của Chử Hồng, nhưng do đã dùng rồi nên nói của về chủ cũ nghe hơi khiên cưỡng. Anh để lại hai tờ giấy nhớ nhờ lễ tân đưa hộ, một tờ ghi "hôm nào đền anh cái mới", tờ còn lại thì viết số điện thoại và số nhà. Anh đoán Chử Hồng nhìn thấy chắc chắn lại muốn chửi đổng cho xem. Anh hơi đắc chí, hoàn hồn xong mới tiếp tục thẫn thờ.
Anh lại cô đơn một mình rồi.
Lúc chia tay Chử Hồng nói với anh rất rõ ràng: "Cậu cần một người có thể bắt lấy cậu, nhưng tôi không làm được."
"Đa phần là mạch não của cậu ấy khá kỳ lạ, nhưng chẳng may rẽ hướng cực đoan thì sẽ không có điềm báo trước, kết thúc rồi cũng khiến người ta kinh hồn bạt vía không dự đoán được lần tiếp theo là khi nào, y như một quả mìn có thể phát nổ nhiều lần, mà điều khiển từ xa nằm trong tay Khương Hoán."
Bây giờ nghĩ lại bình luận này, Khương Hoán cảm thấy đúng ra phết.
Lạnh nhạt, bạc tình bạc nghĩa, tự cho mình là trung tâm...
Ngang ngạnh khó bảo.
Người đến gần anh rất nhiều, nhưng số người vội vàng chùn chân không dám tiếp tục sau khi tiếp xúc còn nhiều hơn, chẳng mấy ai có thể chịu nổi anh. Khương Hoán vẫn thích hợp được bao phủ trong ánh sáng và đủ loại bộ lọc vai diễn nhất, trở thành người trên giấy, trở thành ký hiệu, trở thành một ảo tưởng thoải mái đắp nặn để thoả mãn ham muốn cá nhân. Nội tâm của anh không có gì đáng nói, hy vọng của anh cũng chẳng ai thật sự quan tâm.
Bởi vì ngay cả Khương Hoán cũng không rõ bản thân muốn gì.
Cho nên rất có khả năng cả đời này anh cũng không đợi được người có thể bắt lấy mình.