Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 17: Chuyện xảy ra sau đó




Về thị trấn Lâm Thuỷ được khoản bảy ngày, Dương Quan Phượng báo với Khương Hoán là có chuyển phát nhanh gửi cho anh.

Nhân viên giao hàng trên thị trấn đưa thẳng tới Khê Nguyệt Tiểu Trúc, số điện thoại điền của Dương Quan Phượng nhưng tên người nhận lại ghi “Khương Hoán“.

Anh vừa nghe đã biết bên trong có gì, nỗi mất mát từ mấy hôm trước lại ùa lên, song lần này không kéo theo chán nản.

Khương Hoán lấy chuyển phát nhanh ở quầy lễ tân, bóc mấy lớp giấy gói mới trông thấy một chiếc hộp vuông vức.

Trên cùng giắt một tờ giấy không ký tên: “Bình an về nhà, cảm ơn điện thoại của anh.”

Chữ Dụ Hà không giống khí chất của cậu, một thanh niên có vẻ cực kỳ điềm tĩnh mà nét chữ phóng khoáng bất ngờ. Tên Khương Hoán (姜换) được cậu viết nghiêng ngả không khác gì sắp bay lên, nét mác cuối cùng nguệch về sau nối liền với ngày tháng, con số móc vòng như quấn lấy anh.

Sau chốc lát chần chừ, Khương Hoán cất tờ giấy cùng chỗ với bức phác họa vẽ vội của Dụ Hà.

Điện thoại bình yên vô sự nằm giữa hai miếng xốp trong trạng thái tắt nguồn, khe SIM rỗng.

Khương Hoán lắp SIM, chờ nó khởi động hẳn thì kiểm tra một lượt các ứng dụng và thư viện trong máy, phát hiện chưa bị động vào chút nào, chỉ có giao diện cuộc gọi đi hiển thị hai cuộc gọi đến số điện thoại ở Đông Hà, thời gian đều là hôm Dụ Hà đến nơi.

Xem ra lúc cần thiết Dụ Hà mới lôi ra gọi, chưa biết chừng suốt quãng đường đều không nghịch.

Khương Hoán ôm nỗi thắc mắc xem thời gian sử dụng điện thoại, và rồi ngỡ ngàng: theo dõi cho thấy ngoài hai cuộc điện thoại, gần như Dụ Hà còn chẳng nhìn màn hình ngẩn ngơ.

Thật sự không dùng điện thoại làm gì khác? Kể cả số điện thoại của anh cũng không lưu sao?

Lúc tạm biệt còn cố tình dọa sẽ bán tin nhắn và ảnh riêng tư cơ mà?

Tâm trạng Khương Hoán rất phức tạp.

Khi đưa điện thoại cho Dụ Hà sử dụng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ không được trả về nguyên vẹn, câu “nhớ trả tôi” cũng chỉ nói chơi, nào ngờ Dụ Hà làm theo không sai một chữ, gửi chuyển phát nhanh trả lại anh.

Không những trả mà còn chứng thực với anh từ mọi góc độ: Em không hứng thú với anh.

Lẽ nào Dụ Hà thật sự không thích anh?

Con người đều có ham muốn nhìn lén, đặt mình vào hoàn cảnh đó Khương Hoán cảm thấy anh không làm được việc không táy máy điện thoại, vì thế càng thán phục khả năng kiềm chế vượt sức tưởng tượng của Dụ Hà, đồng thời không khỏi nghi ngờ câu “thích” cậu dễ dàng thốt ra có thật sự rẻ rúng tới vậy không.

Suy nghĩ mãi, anh cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.

Đời tư không có nguy cơ bị tiết lộ đương nhiên là việc tốt, nhưng Khương Hoán không chỉ không vui mà còn vô duyên vô cớ cảm thấy mình đã tính sai. Rõ ràng anh luôn khoe khoang bản thân nhìn người rất chuẩn, tại sao mỗi quyết định của Dụ Hà dường như đều nằm ngoài dự đoán thông thường.

Lúc gặp mặt tặng tranh phác họa, tự dưng muốn lên giường với anh, bỏ đi vô tư tới mức gần như tuyệt tình.

Khương Hoán bắt đầu lung lay: “Có khi nào suy nghĩ của mình quá phức tạp, người khác chẳng vòng vo lắt léo như thế? Người ta chỉ giữ phép chứ không hề rung rinh?”

Kế đó anh lại phủ nhận: “Chắc không thể nào, thà tin là mình nghĩ sai.”

Hai suy đoán liên tục giằng co, khiến tâm trạng không tốt ảnh hưởng tới sự ngon miệng, suốt bữa tối Khương Hoán không động đũa mấy, Dương Quan Phượng ngồi đối diện hỏi anh làm sao, anh suy tư hồi lâu rồi kể tất cả trừ việc lên giường.

Anh hỏi Dương Quan Phượng: “Rốt cuộc thằng nhóc đó muốn gì?”

Dương Quan Phượng cười híp mắt gắp cho anh một miếng đùi gà rang sả: “Ơ, cậu cũng không rõ thì tôi càng không biết.”

Khương Hoán cúi đầu gỡ xương, dòng suy nghĩ không kìm được bay về ngày ngồi ăn với Dụ Hà ở quán ven đường, anh đưa gì cậu cũng lẳng lặng ngoan ngoãn ăn hết.

... Nhưng không cảm ơn lấy một câu.

Rõ ràng cậu không khách sáo với anh, vì sao đi mấy nghìn cây số buồn chán là thế cũng không nghịch điện thoại của anh?

Khương Hoán càng nghĩ càng bứt rứt, lâu lắm rồi anh không xoắn xuýt tới nỗi vừa khó chịu vừa ngứa ngáy thế này, cảm giác có lẽ phải ngồi thiền niệm kinh mới khá lên được, ăn qua loa bèn thu dọn bát đũa.

Đang tính chuồn trước, Dương Quan Phượng ngồi cạnh chiếc bàn thấp gọi anh lại: “Hoán này.”

“Hử?”

“Cậu cảm thấy thằng bé thích cậu phải không?” Dương Quan Phượng không chờ Khương Hoán trả lời đã nói: “Biết đâu là vì rất thích nên dù cực kỳ tò mò cũng phải kiềm chế, vậy mới không để lại chút xíu ấn tượng xấu nào trong lòng cậu.”

Khương Hoán quay đầu đi: “Lạ lùng.”

Anh quẳng lại câu đó rồi bỏ đi, Dương Quan Phượng ở đằng sau nói “lạ lùng chỗ nào đáng yêu quá còn gì”, anh nhắm mắt làm ngơ.



Trên đời có người như thế thật á? Không tin.

Khương Hoán làm không công ở Khê Nguyệt Tiểu Trúc thay cho chi phí ăn ở, nhưng nội dung công việc không cố định, chị chủ Dương Quan Phượng bảo làm gì thì làm nấy.

Hôm nay đầu bếp Dương Quan Phượng thuê xin nghỉ về nhà, Khương Hoán tự giác nhận trách nhiệm rửa bát.

Xế chiều, thị trấn Lâm Thuỷ lại bắt đầu mưa tí tách.

Tiếng mưa có nhịp điệu gõ vào mái hiên hòa cùng tiếng nước chảy trong chậu rửa bát, bao âm thanh huyên náo từ tận đáy lòng cuồn cuộn dâng trào. Đây đã là lần thứ ba trong ngày anh nghĩ về Dụ Hà, vừa hoài nghi vừa suy tư.

Sau đêm làm tình thứ hai quan hệ lại xa cách hơn là cớ làm sao?

Dụ Hà thật sự không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với anh ngoài thể xác?

Vậy vì sao lại nói những lời làm người ta hiểu lầm, không sợ anh hiểu sai sao? Hay tại anh đã ngoài ba mươi, khoảng cách thế hệ với gen Z nghiêm trọng tới thế rồi?

Khương Hoán nghĩ vẩn vơ, không nghe thấy Dương Quan Phượng bước nhẹ nhàng vào bếp. Cô ôm giỏ chanh leo đổ vào chậu bên cạnh bắt đầu rửa. Khương Hoán liếc cô tỏ ý có việc gì, Dương Quan Phương lại lắc đầu.

Để nước chảy nhỏ giọt, bấy giờ cô mới lên tiếng: “Cậu thích Tiểu Du phải không?”

“Ai...” Khương Hoán ngớ người: “Tôi?”

“Đúng vậy.”

“Sao chị nghĩ thế.”

“Cậu tới chỗ tôi cũng ngót nghét một năm, trong thời gian đó không phải không bị ai nhận ra, càng không thiếu người bắt chuyện, nhưng cậu chưa từng quan tâm chứ khỏi nói giữ lại qua đêm... Đừng phủ nhận, tôi không mù, sáng hôm ấy thấy cậu nhóc đi ra từ phòng cậu rồi.” Dương Quan Phượng nói có sách mách có chứng, đưa ra kết luận: “Cho nên chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt, cậu nhóc khiến cậu chú ý.”

Khương Hoán dở khóc dở cười: “Vậy nên thế là thích?”

“Đoán thôi, nhưng phản ứng của cậu làm tôi cảm thấy hình như mình đoán đúng.” Dương Quan Phượng hỏi: “Hoán, cậu không nhận ra thi thoảng cậu chẳng chín chắn tẹo nào à?”

Khương Hoán: “...”

Anh nói miễn cưỡng: “Ý chị là trẻ con đúng không.”

Dương Quan Phượng phì cười, liên tục cãi “không phải“.

Ngay khi cô định đánh vào tình cảm, mượn chuyện này nói sang chủ đề chính thì Khương Hoán đóng vòi nước, không khí thoắt im bặt, anh cúi đầu lẩm bẩm: “Dù thích thì có thể làm sao.”

Trong phút chốc chỉ còn lại tiếng mưa ngoài cửa sổ, Dương Quan Phượng vội hoàn hồn nhìn Khương Hoán: “Thích thật à?”

“Chắc là một chút.” Khương Hoán nhỏ giọng, ngẫm nghĩ lại nói thêm để tránh bị hiểu nhầm: “Tôi không chắc.”

Ưu điểm lớn nhất của anh là không nói dối, nói một chút là một chút, nói không chắc cũng tức là chưa nghĩ rõ ràng.

Dương Quan Phượng: “Có muốn thử theo đuổi không?”

“Theo đuổi thế nào?” Khương Hoán khẽ nhếch môi, không giống cười mà như vừa bất lực vừa khổ não, nhanh chóng tự phủ nhận: “Thôi, chắc chắn em ấy không muốn tôi theo đuổi.”

Dương Quan Phượng không hiểu.

“Vì tôi cực kỳ nhàm chán.” Khương Hoán rất tự biết mình biết ta.

“Vì cậu chưa từng thử lựa chọn con đường khác.” Giọng Dương Quan Phượng vẫn dịu dàng: “Hoán à cậu nhìn tôi xem, đổi năm sáu công việc mới quyết định về quê kinh doanh lại homestay này, mới đầu lão Bành làm phiên dịch, bây giờ làm biên kịch... Cậu đừng cảm thấy đã đóng phim của Hứa Vi Thuỷ thì phải gắn mãi với nó, nếu không tiếp tục hợp tác với ông ta thì phải chuyển nghề. Trên đời còn rất nhiều khả năng.”

Khương Hoán câm nín: “Chị này, chị ở đây là để đợi tôi đấy.”

“Nói chuyện bâng quơ thôi.” Dương Quan Phượng nhoẻn miệng cười: “Lão Bành bảo tôi ở Xuân Minh cậu lại bị Chử Hồng chọc tức, tại vụ việc năm ngoái.” Vừa nói cô cắt chanh leo cho vào mật ong, đưa nước cho Khương Hoán: “Về sau cậu cũng nói lúc đấy tiêu cực không nghĩ nhiều, bây giờ còn làm vậy nữa không? Thế nên là không cần thiết.”

Khương Hoán nhận lấy, có vẻ không khó chịu với vế sau của cô.

Dương Quan Phượng hỏi: “Không đóng phim nữa thì cậu làm gì?”

“Ừm.” Khương Hoán đáp qua quýt: “Vẫn chưa nghĩ xong.”

“Nếu giải nghệ luôn thì fan phim của cậu biết làm sao?” Dương Quan Phượng cất giọng dịu dàng nhưng gãi đúng chỗ ngứa: “Mặt trời xanh chưa qua kiểm duyệt, Va phải đá ngầm chắc chẳng được cấp phép chiếu rạp, Cái chết chim sơn ca là phim chiếu độc quyền, trong nước chỉ công chiếu rộng rãi một bộ Đợi gió đến, mọi người đều chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn cậu trên màn ảnh rộng.”

Bàn tay đang nạo chanh leo khựng lại, rồi Khương Hoán lại tiếp tục như không có việc gì.



Thật ra anh không quá để ý suy nghĩ của nhóm người xưng là fan phim, chẳng qua có một điều nói trúng tim anh: Điện ảnh quả thật là mối liên kết giữa anh và những người xa lạ, nếu anh từ bỏ thì rất có thể cũng biến mất theo.

Thời gian nằm viện anh từng nghĩ nếu đời mình kết thúc vào hôm đó thì còn gì tiếc nuối, nhưng anh chưa nghĩ ra.

Bây giờ trong mùa mưa dài đằng đẵng ở Lâm Thủy, Khương Hoán lại tự hỏi mình câu tương tự.

Bỏ thêm mật ong mà vẫn chua tê tái, cảm giác đau buốt trong khoang miệng hệt như nụ hôn quá đỗi mãnh liệt. Trong lúc ngẩn ngơ, bỗng dưng Khương Hoán nhớ đôi mắt nâu của Dụ Hà.

Mắt cậu tròn xoe, con ngươi màu nâu nhạt, hốc mắt sâu nên nhìn từ góc nào cũng long lanh chan chứa nét cười, tương phản rõ rệt với bộ dạng bình tĩnh chín chắn, thật ra rất thu hút.

Nhưng hình như Dụ Hà không tự nhận ra điều đó.

Dụ Hà chẳng bao giờ cho anh ngắm kỹ khuôn mặt cậu, thành thử anh cũng không tìm được cơ hội khen cậu đẹp.

Đây có phải một tiếc nuối không?

Im lặng hồi lâu, Khương Hoán nhìn Dương Quan Phượng: “Chị, rốt cuộc chị muốn nói gì?”

“Ngày mai Bành Tân Tranh đưa Nghê Gia Đình về Lâm Thuỷ, anh ấy nói Nghê Gia Đình vẫn muốn gặp cậu một lần, bộ phim kia không phải phim hài thương mại mất não, ý nghĩa chính của nó... Cậu đọc là biết.” Dương Quan Phượng nói rồi lại thở dài: “Ầy, tôi chỉ chuyển lời thôi, cậu đừng trách tôi.”

Khương Hoán cười, thái độ đã thả lỏng phần nào.

“Gặp không?” Dương Quan Phượng hỏi.

“Xem tâm trạng ngày mai.”

Thị trấn Lâm Thủy nằm trong khe núi có dòng sông uốn lượn, mưa rả rích suốt đêm đến bình minh mới tạnh.

Khương Hoán ra ngoài sớm, không phải vội đi chợ nhặt nhạnh nấm tươi mọc sau mưa mà rẽ vào một con phố tập trung nhiều nhà dân. Không lâu trước đây anh đã gặp Dụ Hà ở nơi này, trông cậu rất đau lòng, hỏi ra mới biết mâu thuẫn với bạn học.

Khương Hoán tự nhận trí nhớ mình không tốt, nhưng lần này lại nhớ rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến Dụ Hà.

Dừng chân trước một cánh cửa nhỏ, Khương Hoán không nhìn tấm biển “tạm ngừng kinh doanh” treo trên cửa mà đẩy thẳng cửa đi vào. Rèm cửa lay động, trong nhà chỉ bật một ngọn đèn mờ tối, khiến món trang sức bằng bạc trên bàn dài sáng lấp lánh.

Nghe thấy tiếng động, một người phụ nữ đeo tạp dề cầm búa nhỏ đi từ phòng làm việc bên trong ra, chị ta bực bội định chửi bằng tiếng địa phương: “Mù à! Ngoài cửa ghi...”

“Tôi.” Khương Hoán ngồi cạnh ngọn đèn.

Người phụ nữ bỏ cái búa nhỏ xuống: “Ồ, Khương Hoán à, cậu đến làm gì?”

Khương Hoán vén tóc ra sau tai: “Xỏ khuyên chân mày.”

Người phụ nữ tưởng mình nghe nhầm: “Chân mày? Tai ấy hả.”

Vì Khương Hoán xỏ lỗ tai bên trái, quanh năm đeo một chiếc khuyên tai nhỏ, nhưng xỏ một bên thi thoảng không tiện nên như một lẽ đương nhiên, chị ta nghĩ anh muốn xỏ nốt bên còn lại.

Rất ít người biết Khương Hoán xỏ lỗ tai cũng là do vai diễn yêu cầu, lúc quay Đợi gió đến Lam Chi Hoa muốn anh giống một con người của thảo nguyên, đặc biệt đặt làm khuyên tai ngọc lam cho anh đeo đến khi đóng máy. Anh dị ứng kim loại, khuyên tai pha tạp chất khiến lỗ tai Khương Hoán bị viêm hai lần, có điều đeo lâu thì đỡ hơn.

Về sau dần dà Khương Hoán quen với sự tồn tại của nó, quen với những thay đổi của mình vì các vai diễn và tác phẩm khác nhau.

Xỏ lỗ tai hay để tóc dài đều là như thế.

Tính ra tuy việc này nhỏ nhặt chẳng đáng kể, nhưng đây là quyết định đầu tiên liên quan đến bản thân mà Khương Hoán đưa ra sau “bỏ đại học thi lại để du học”, cùng với “dọn ra khỏi nhà không quay về nữa vì vấn đề xu hướng tính dục“.

Người phụ nữ cau mày: “Chắc chắn?”

“Ừ.” Khương Hoán bấu đuôi lông mày bên trái: “Xỏ khuyên dọc.”

Khi rời phòng làm việc của thợ bạc, Khương Hoán chậm rãi đi về Khê Nguyệt Tiểu Trúc trong nắng vàng.

Anh mới sửa tóc ngay mấy ngày trước, không còn nham nhở nữa, nhưng chỗ đã cắt không thể dài nhanh nên trông vẫn lởm chởm.

Đêm trước Bành Tân Tranh lại nhắn tin nhắc anh chuyện gặp Nghê Gia Đình, lần này anh không đưa ra câu trả lời không rõ ràng. Rốt cuộc anh cũng nghe lời khuyên của Chử Hồng và Dương Quan Phượng, dứt khoát cho mình thêm một cơ hội.

Khuyên chân mày nẹp vào xương vẫn nhói đau, Khương Hoán đưa tay lên sờ, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Nếu gặp lại nhau, Dụ Hà có hỏi không?

Anh nghĩ, hình như mọi phỏng đoán liên quan đến Dụ Hà đều rất vu vơ.