Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 15: Tiếng sấm mùa xuân




Khi lên cầu vượt, Chử Hồng mới hoàn hồn sau câu nói "tặng người ta" cộc lốc của Khương Hoán, vẫn nghĩ sao cũng không tưởng tượng nổi, cảm thấy nhiều khả năng mình không hiểu ý anh.

"Cậu bị trộm điện thoại phải không?" Hắn liếc Khương Hoán qua gương chiếu hậu: "Ai không dưng lại tặng cái này."

Khương Hoán ngẩng đầu ngả ra ghế: "Thích tin thì tin."

Chử Hồng từ chối bình luận, có lẽ trong lòng hãy đang giữ vững quan điểm Khương Hoán cố tình đáp lấy lệ.

Hai người họ nói chuyện không cùng tần số cũng không phải ngày một ngày hai, không phải mạch não của Khương Hoán quái gở thế nào mà chỉ đơn giản là cách tư duy hoàn toàn tương phản, từ lâu Chử Hồng đã nghĩ thông suốt, hiện tại càng không chấp nhất tranh cãi ai đúng ai sai với Khương Hoán.

Hắn vừa nhìn biển báo vừa lái xe, trừ đi hơi chậm thì thật ra không có chỉ đường cũng không ảnh hưởng lắm.

Mẫu xe Volvo này quá cũ, radio thu thanh kém, lâu lâu lại phát ra tiếng rít chói tai. Chử Hồng lần mò tắt radio đi, trong xe tức thì im phăng phắc.

Chử Hồng là người ưa náo nhiệt, không chịu nổi yên lặng, lại bắt đầu tìm chuyện nói với Khương Hoán: "Bành Tân Tranh với Tiểu Dương sắp đám cưới à?"

"Sắp rồi."

"Rất tốt." Chử Hồng ngừng chốc lát: "Năm hai người đó yêu nhau, hình như tôi mới quen cậu."

Nhắc về quá khứ như bàn luận thời tiết, không biết người khác có xao động không chứ Khương Hoán chẳng ảnh hưởng chút nào, anh thoải mái nhận sai: "Ngày trước tôi rất khốn nạn, làm anh lỡ làng."

"... Cậu lại lên cơn thần kinh gì đấy?" Chử Hồng sợ anh diễn giải linh tinh bèn nói rõ ngay: "Cảm khái thời gian trôi nhanh quá thôi, đừng vội tự nhận... Vả lại bây giờ cậu không khốn nạn chắc?"

"Tôi làm sao." Anh không hề kiểm điểm nghiêm túc.

Chử Hồng: "Cậu giỏi, quay một bộ phim cũng có thể vào bệnh viện, tôi vẫn luôn muốn biết, hôm ấy chị Annie mà gọi 120 muộn nửa tiếng thì Baike của cậu cũng phải đổi sang ảnh đen trắng đúng không?"

"Chắc thế." Khương Hoán nước đổ lá khoai: "Muộn mười phút là đủ."

Nếu nghe không còn thấy hài hước, Chử Hồng nhìn Khương Hoán, chỉ muốn túm cổ áo Khương Hoán lắc cho ra nước trong đầu, mắng đồ ngu nhà cậu ngứa đòn phải không. Nhưng có lẽ đã sớm quen bộ dạng không thiết sống từ chối giao tiếp đàng hoàng của Khương Hoán, cơn tức của hắn chẳng biết dịu đi từ khi nào.

Chử Hồng cười giễu: "Nghệ thuật trình diễn?"

Khương Hoán giả điếc, hạ cửa sổ xe xuống một chút cho tiếng gió phần phật lùa vào trong.

Anh không muốn nói chuyện đó, song rõ ràng Chử Hồng không nhận ra.

Từ xưa đã thế, tuy Chử Hồng nóng tính nhưng vẫn rất bao dung anh, bị lợi dụng nhiều năm, hay nói gay gắt mà quá quắt nhất cũng chỉ xả giận ngoài miệng như đồ ngu đồ khốn nạn, dọa đuổi anh ra khỏi nhà, song không lần nào là thật sự động tay động chân, còn cho Khương Hoán chỗ ở cố định trong mấy năm ở Bình Kinh.

Khương Hoán thừa nhận Chử Hồng là người rất tốt, tiếc rằng từ đầu đến cuối họ không đi chung đường.

Ví dụ là người khác, chắc hẳn bây giờ đã có thể nhạy cảm nhận ra thứ Khương Hoán không muốn đề cập rồi giữ im lặng, Chử Hồng không chỉ không nhận ra mà còn cảm thấy có khi thời gian đã lâu, nhắc lại chuyện cũ không phải vạch trần vết sẹo của người khác, cho nên hắn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà quan tâm, hỏi bằng được nguyên nhân hậu quả Khương Hoán không muốn nhớ đến.

"Vậy nên cậu... Lúc đấy xích mích với Hứa Vi Thuỷ, quay phim không vui vẻ hay là làm sao?" Hắn cố làm cho chủ đề này trở nên nhẹ nhàng: "Trước kia không thấy cậu cực đoan như thế bao giờ, bị kích thích à?"

Khương Hoán nghiêng hẳn người đi.

"Rồi rồi không nhắc nữa!" Trực giác cho Chử Hồng biết nếu còn tiếp tục nói chuyện với tên này thì sẽ tổn thọ, quả quyết chỉ huỷ: "Cậu ngủ lát đi."

Khương Hoán hỏi: "Biết đường không?"

Chử Hồng: "... Nhắm mắt, ngay lập tức, đừng làm phiền tôi!"



Khương Hoán bật cười khẽ, lần này ngoan ngoãn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Ga tàu cách khu phố cổ không xa lắm, mới đầu Khương Hoán nhắm mắt nghỉ ngơi bớt chọc Chử Hồng khó ở, nhắm một lúc lâu lại hơi buồn ngủ thật. Anh thường xuyên ngủ không ngon, kể cả mất ngủ cũng không phải việc gì đáng kể. Từ sáng đã đi đi lại lại với Dụ Hà mấy chuyến, bây giờ ngồi trên xe lắc lư nhẹ nhàng, cơ thể lẫn tinh thần như cùng mê man.

Không ngờ Khương Hoán chợp mắt trên xe hơn mười phút, lúc đến nơi Chử Hồng cũng nhận ra và ngạc nhiên y như anh, chẳng qua thể hiện rõ ràng hơn: "Giấc ngủ của cậu tốt lên rồi à."

"Gần đây khá tốt." Khương Hoán đáp, hình như ngủ dậy toàn thân khoan khoái hẳn.

Họ vẫn ở nhà nghỉ Y2K, Tạ Văn Tư không làm ca đêm nên không thấy người. Chử Hồng đặt riêng một phòng, lúc lên cất đồ Khương Hoán không đi theo mà chờ ở sảnh một chốc. Chử Hồng xuống tầng thảy cho anh một chiếc hộp nhỏ: "Điện thoại mới đối tác tặng, chưa đập hộp đâu, cậu dùng tạm."

"Anh bảo đời mới nhất là 'dùng tạm', kiếm được tiền rồi nên khác nhỉ?" Khương Hoán cười như không cười xóc chiếc hộp, nhận lấy trước khi Chử Hồng đánh anh: "Cảm ơn."

Chử Hồng chẳng biết đáp kiểu gì trước sự lễ phép thi thoảng ngóc dậy ở Khương Hoán, đành sững lại không trả lời: "Đi uống không?"

"Cai rồi." Khương Hoán nói: "Anh uống, tôi ngồi ăn với anh."

Hai người tìm một quán ăn vỉa hè, Chử Hồng đói thật, lấy nửa tá bia và gọi một đống thịt nướng hải sản.

Khương Hoán không muốn ăn, mày mò điện thoại rồi mở một ứng dụng. Anh nhìn giờ, chuyến tàu của Dụ Hà xuyên qua núi non, lúc này chắc hẳn đã sắp đến Lộc Dương.

Anh không thể giải thích tại sao mình ngày càng quan tâm Dụ Hà, từ hơi hứng thú lúc đầu trở thành hơi tò mò. Đến khi cậu nhóc thật sự tạm biệt anh, cái "hơi" này bắt đầu phình to như miếng rửa bát hút no nước, chắn ở một vị trí trong tim mà chính Khương Hoán cũng không rõ, lâu lâu lại đau âm ỉ để anh biết nó tồn tại.

Giống như hiện tại, sau khi xem giờ suy đoán Dụ Hà đã tới đâu, đâu đó trong lòng Khương Hoán lại khẽ xao động. Và rồi mạch suy nghĩ bắt đầu bay nhảy lung tung một cách mất kiểm soát.

Rốt cuộc Dụ Hà có đến Đông Hà suôn sẻ được không?

Còn đủ tiền không?

Nhỡ nửa đường lại gặp trường hợp khẩn cấp thì phải làm sao?

... Có thể tiếp tục liên lạc với mình không, em ấy còn liên lạc với mình không?

Khương Hoán nghĩ rất nhiều nhưng đều không có đáp án, dường như anh và Dụ Hà đã chấm dứt từ giây phút chia tay nơi đầu phố, Dụ Hà rời thành phố Xuân Minh, rời xa anh, không còn quan hệ với anh nữa.

Mối liên kết giữa người với người trông thì kiên cố nhưng thật ra rất mong manh, đôi khi đã hẹn lần sau nói chuyện tiếp mà lại trở thành lần gặp mặt cuối cùng trong đời.

Trước đây chưa từng xuất hiện tình trạng tương tự nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu, kỳ lạ là lần này không giống tưởng tượng của Khương Hoán, không phải nỗi lo vì xa cách chỉ diễn ra một thời gian ngắn. Khương Hoán liên tục chối bỏ "không còn quan hệ nữa", nhớ về bóng lưng dứt khoát chẳng muốn nhìn anh thêm vào giờ phút cuối cùng khi Dụ Hà phải đi, cảm giác đau âm ỉ trong lòng lại trở nên khó chịu đựng.

Đáng lẽ có hàng trăm cơ hội lưu cách liên lạc của Dụ Hà, Dụ Hà nói không cần, Khương Hoán bèn cho rằng sẽ dễ dàng tỉnh lại như giấc mộng hoàng lương, lãng quên cũng dễ.

Bây giờ Khương Hoán hối hận rồi.

Quán vỉa hè ngập mùi gia vị và mùi thơm thức ăn đậm đà, Khương Hoán chán ăn, mở Weibo lần theo trí nhớ tìm một tài khoản phụ. Không có gì quá khó với anh, bởi lịch sử tìm kiếm chỉ có một từ khóa duy nhất... Tài khoản của Dụ Hà không cập nhật bất cứ nội dung nào mới.

Chán nản thất vọng, manh mối như thể đứt đoạn, có điều hẳn là anh có thể nhìn thấy dấu vết của Dụ Hà ở đây.

Dù Trương Annie từng cảnh cáo anh rất nhiều lần là làm người của công chúng, đừng dùng tài khoản chứng thực lướt lung tung, nhưng lúc này Khương Hoán chẳng hơi đâu để ý. Biết thì làm sao, xem cũng xem rồi, ai còn có thể quay ngược thời gian chắc?

Khương Hoán thoát trang chủ tài khoản, ma xui quỷ khiến nhìn hộp tin nhắn riêng đầy rẫy chấm đỏ.

Anh chưa từng đọc nhưng cũng không chặn mọi người gửi tin nhắn, nơi đây hệt như cái thùng rác công cộng, ai qua đường cũng có thể vứt vào vài mẩu giấy hoặc lời từ tận đáy lòng.

Người hâm mộ hay fan phim, gọi thế nào cũng được, còn có bôi nhọ rồi nổi tiếng gì đó, những người này không nhiều, tuy nhiên góp nhặt từng ngày cũng được số lượng tin nhắn chưa đọc đáng kể. Trước kia Khương Hoán không quan tâm, chửi rủa hay tỏ tình đều vô tư, tại anh luôn cách họ tương đối xa, nhưng hiện giờ phải tìm kiếm trong đống câu từ ngắn gọn này như mò kim đáy biển.



Bởi lẽ trực giác mách bảo anh, chắc chắn Dụ Hà sẽ là một giọt nước trong đáy biển ấy.

Ánh đèn neon hắt lên màn hình điện thoại, ngọn tóc quét qua đuôi mắt, Khương Hoán nhắm lại, mở mắt ra lần nữa thì khoảng trời màu tím xuất hiện dưới đầu ngón tay hệt như kỳ tích.

6h45 chiều nay, chuyến tàu mã K điểm cuối là ga Đông Hà lăn bánh, anh nhận được một tin nhắn riêng từ Dụ Hà với nội dung: Rất vui được gặp anh.

Khương Hoán ngẩn ngơ, chừng như đã tóm được manh mối sắp sửa biến mất, không vui sướng nhưng nỗi tiếc nuối lại đột ngột ùa lên dữ dội.

"... Cậu cười ghê quá." Chử Hồng bưng cốc thủy tinh: "Đang xem gì?"

"Không có gì." Khương Hoán đáp, giấu màn hình điện thoại dưới gầm bàn.

Chử Hồng cóc tin: "Rõ ràng có."

"Xem Weibo." Khương Hoán nói thật nhưng giấu một vài chi tiết.

Chiều nay Chử Hồng mới bay chuyến dài vừa buồn ngủ vừa đói, thành thử dễ cáu kỉnh, hiện giờ đã lưng lửng bụng, nói chuyện tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Hắn đặt cốc xuống, hào hứng nghiêng người về trước hỏi Khương Hoán: "Có vẻ gần đây cậu xem Weibo thường xuyên nhỉ?"

Khương Hoán: "Cũng bình thường."

"Hôm bữa tự dưng đăng tranh chân dung." Chử Hồng không hề giấu giếm lòng quan tâm với anh, dù sao hắn cũng không có mục đích khác nên chẳng thẹn với lòng: "Bức phác họa đấy, tôi nhìn là biết không phải cậu vẽ."

Hắn đã chuẩn bị tâm lý bị Khương Hoán phớt lờ, không ngờ sau chốc lát do dự Khương Hoán lại thú thật: "Ừ, người khác vẽ."

Chử Hồng nổi hứng hỏi anh: "Anh vẽ thế?" Rồi hắn vội vàng nói tiếp: "Thôi, chắc chắn cậu cảm thấy không liên quan tới tôi, kiểu gì cũng không nói thật."

"Đúng là không liên quan tới anh." Nói đoạn Khương Hoán bổ sung: "Một người mới quen gần đây tặng tôi vào lần đầu gặp, không giống lắm nhưng thấy vẽ rất được... Một người rất thú vị, chúng tôi nói nhiều chuyện, cuối cùng không để lại cách liên lạc, tôi... Tôi không biết."

Chử Hồng nghe xong, nét mặt nhìn anh tức thì trở nên đầy nghiền ngẫm. Hắn nhìn chằm chằm Khương Hoán, mãi đến khi anh khó chịu hỏi vặn lại: "Anh cảm thấy buồn cười lắm sao?"

"Khương Hoán." Hắn cất giọng bình tĩnh: "Có phải cậu rung động rồi không?"

Thế nào là rung động?

Trái tim mỗi phút mỗi giây đều đang đập, vậy thì biện pháp tu từ "trái tim rung động" có vẻ vừa thừa thãi vừa ngu si.

Nếu như nhìn một ai đó, nhịp tim đập nhanh hoặc chậm sẽ chứng tỏ người ấy đặc biệt nhất sao? Cảm xúc, hormone, áp lực và bệnh tật đều có thể trở thành lượng biến đổi, nhưng những thứ ấy không gọi là rung động.

Có lẽ rung động không phải một loại cảm giác.

Dấu vết để lại trong lòng là một khoảnh khắc, một cử chỉ, một câu nói, một ánh mắt, một giây vụn vặt, thời gian dài dằng dặc được nén lại, trong phút chốc kết tụ thành thiên thạch. Trái tim đang đập bình thường giống như trái đất nhẵn nhụi không có lực ma sát, thình lình bị thiên thạch đâm thủng một lỗ...

Rầm.

Có lẽ rung động là lỗ hổng như thế.

Từ đó mỗi lần chuyển động đều sẽ tạm dừng mà chẳng thể phòng tránh, lặp đi lặp lại hàng nghìn hàng vạn lần.

"Tôi không rõ lắm." Cuối cùng Khương Hoán cũng cất tiếng. Dù cho anh hiểu có những hành động đã rơi vào nhịp điệu bất thường, cũng như hiện tại cai rượu nhiều năm nhưng vẫn có thể tự dưng cảm thấy say.

Anh cũng muốn tự hỏi.

Khương Hoán, có phải mày rung động rồi không?