Đây có lẽ là hôn lễ hoang đường nhất mà khách mời từng tham dự.
Cho dù cảnh hôn lễ có trang trí đẹp hơn nữa cũng không cảm nhận được chút không khí vui mừng nào.
Không biết là ai đột nhiên nói một câu: “Xem ra sức khỏe cậu hai nhà họ Tần không khả quan.”
Xung quanh không ai nói gì, nhưng trong lòng đều sôi nổi phụ họa.
Trước đó bọn họ đều đã nhận được tin Tần phu nhân đang tìm người xung hỉ cho Tần Trú, không ngờ tìm được nhanh như vậy.
Khiến người ta mở rộng tầm mắt là còn là một cậu bé.
Mặc dù hôn nhân đồng giới là hợp pháp nhưng vẫn có quá ít cuộc hôn nhân giữa nam giới.
Kinh ngạc còn chưa tiêu hóa xong, ngay sau đó, bọn họ đã nhận được thiệp mời.
Nếu như không phải Tần Trú sắp chết, tại sao không thể đợi đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi kết hôn.
Khách mời không nói gì với nhau, nghi thức hôn lễ đã đi đến hồi kết.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng.
Có người hỏi: “Tần tổng không đến sao?”
Một người khác nói: “Không biết, cũng không thấy phụ huynh đứa bé kia lên sân khấu nói hai câu.”
Mọi người nhìn nhau, tùy tiện đến vậy sao?
Hai vị thiếu niên trên sân khấu đã trao đổi nhẫn.
“Vâng, chú rể và chú rể có thể hôn nhau rồi.”
MC hét lên một tiếng, làm cho khách mời tỉnh táo, ngưỡng cổ nhìn lên sân khấu.
Không thể nào?
Hôn thật à?
Nhà họ Tần liều mạng như vậy?
Trong sự chú ý của mọi người, Bùi Duẫn vươn ngón tay cái, giơ lên giữa không trung.
Tần Trú dừng một chút, cũng giơ ngón cái, ấn xuống tay cậu.
Bùi Duẫn: “OK, kết thúc buổi lễ.”
MC: “????”
Khách mời:???
Chung Lan Tâm với Tần phu nhân dưới sân khấu: “...”
MC bối rối: “Cái này…”
Bùi Duẫn ra hiệu cho anh ta đưa micro, mặt không đỏ không thở gấp nói: “Trẻ vị thành niên, hình ảnh bị đánh mã.”
MC: “...”
Các khách mời trợn mắt há hốc mồm, không biết là ai bật cười, không khí đột nhiên thả lỏng.
Bùi Duẫn tiếp tục giải thích: “Mười ngón tay liền với lòng bàn tay, vừa rồi tâm linh chúng tôi đang va chạm, cảm nhận được tia lửa chưa?”
Khách mời: “Ha ha ha.”
MC nhịn không được trêu chọc: “A ha ha, chú rể của chúng ta rất sáng tạo, nói như vậy, đập tay không phải càng thể hiện tình yêu mãnh liệt của các cậu à?”
Bùi Duẫn khó hiểu liếc anh ta một cái: “Anh quê mùa ghê.”
MC: “...” Cậu không quê mùa à?
Tần Trú kéo cậu một cái: “Bớt diễn lại, chúng ta nên đi thôi.”
Bùi Duẫn kéo tay anh, nhìn đồng hồ Tần Trú, sụp đổ nói: “Sắp muộn rồi.”
Tần Trú: “Cậu không xin nghỉ?”
Bùi Duẫn còn đang thương tiếc mất đi điểm chuyên cần, bất lực nói: “Trốn đến đây, đừng quá cảm động.”
Tần Trú: “...”
Xuống sân khấu, Bùi Duẫn nói với Chung Lan Tâm hai câu, sau đó đi thẳng đến phòng thay đồ.
Thợ trang điểm tẩy trang cho cậu, Bùi Duẫn rửa mặt, thay đồng phục đã mặc đến.
Lúc cậu đi ra, Tần Trú đã thay xong quần áo, đang đứng chờ.
Lần đầu tiên Bùi Duẫn nhìn thấy Tần Trú mặc đồng phục.
Đồng phục của Tần Trú rất sạch sẽ, không giống Bùi Duẫn, không cẩn thận gạch vài vết trên quần áo.
Giày của anh là giày vải đen trắng đã giặt đến trắng bệch, tháo đồng hồ trên cổ tay, thay một chuỗi gỗ đàn hương, toả ra mùi đàn hương nhàn nhạt.
Bùi Duẫn nhìn đôi giày của anh, lại nhìn cặp sách đeo trên vai phải anh.
Ồ, cậu đã thấy rồi, chợ đêm gần nhà bán, hơn nữa còn là thiết kế độc quyền của chủ quán, chỉ có một chỗ đó bán.
Kiểu dáng cặp sách đơn giản hào phóng, còn rất được yêu thích.
Bây giờ người giàu giả nghèo đều nghiêm túc như vậy à?
Hiện trường hôn lễ.
Sau khi hai vị chú rể rời đi, khách mời đợi được Tần Phi và Tần phu nhân khoan thai đến muộn.
Tần Phi thối mặt, kính rượu rất có lệ.
Tần phu nhân lén véo ông, thản nhiên cười như không có việc gì: “Cảm ơn Lưu tổng đã thưởng thức, ăn uống ngon miệng nhé.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lưu tổng: “Tần tổng, con trai và con dâu nhỏ của anh đâu?”
Tần Phi nghe đến Bùi Duẫn thì lập tức đau đầu, lạnh lùng nói: “Đi học rồi.”
Lưu tổng kinh ngạc: “Vậy mà đã đi rồi?”
Dù sao cũng là ba con, phản ứng đầu tiên của Tần Phi chính là: “Nếu không thì ở đây uống nước trái cây với mấy người à?”
Lưu tổng bị sặc một câu, lại nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Tần Phi, đã biết ông không hài lòng về hôn sự này.
Ông ta nhìn bóng lưng thở phì phò của Tần Phi, đột nhiên nhớ ra nếu như không phải Bùi Duẫn chen ngang, hôn sự của Tần Trú cũng sắp được định ra rồi.
Tất cả mọi người đều có việc nên không ở lại lâu, lễ cưới rất nhanh đã giải tán.
Sắc mặt Tần Phi thật sự không tốt, Chung Lan tâm không muốn bị vạ lây nên lẻn chạy ra tiếp tục đi du lịch.
Sau khi tiệc rượu tan, Tần phu nhân thở dài một hơi: “Hy vọng Chúc Chúc có thể tốt lên.”
Tần Phi cười khẩy: “Mê tín.”
Tần phu nhân không tức giận, khép lại áo choàng trên vai, thản nhiên nói: “Nếu mê tín có thể làm cho thằng bé chuyển biến tốt hơn thì có là gì? Ông kiếm được nhiều tiền như vậy, có chữa được cho thằng bé không?”
Tần Phi nghẹn họng, không thể nào phản bác, cho nên không nói nữa.
……
Một đường chạy thục mạng, Bùi Duẫn vẫn đến muộn.
Lúc cậu xuống xe, vừa lúc nghe thấy chuông vào lớp tiết một buổi chiều.
Bùi Duẫn đau đầu, để lại một câu “Người anh em, cậu tự bảo trọng” thì bỏ lại Tần Trú rồi co giò chạy.
Thời tiết nóng bức, Bùi Duẫn chạy đến phòng học thì đổ mồ hôi đầy người, cậu thở hổn hển, gõ cửa lớp: “Báo cáo…”
Tiết đầu là tiết toán của lão Tôn, ông ấy đang phát bài thi xuống.
Lão Tôn nhìn cậu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đến sớm thế, còn chưa tan học mà.”
Bùi Duẫn thở đều: “Vội về để nghe âm thanh của tự nhiên của thầy.”
Bạn học trong lớp không nhịn được, “Phụt phụt phụt” bật cười.
Lão Tôn cũng cười, chỉ chỉ cậu: “Tan học đến văn phòng của tôi, bây giờ vào đi, đứng nghe giảng.”
Bùi Duẫn vào lớp, phát hiện bài thi hai ngày trước đã phát ra, mọi người đang xem điểm của nhau.
Các bài thi đều chấm trên thang điểm 100 do giáo viên đưa ra, độ khó trung bình, chủ yếu là xem mọi người có chểnh mảng sau kỳ nghỉ hè hay không.
Bùi Duẫn là người duy nhất cho rằng mình không chểnh mảng, vô cùng tự tin.
“Cậu thi được bao nhiêu?”
“Thi không tốt, 78, còn cậu?”
“Tớ cũng vậy, 87, cũng chưa ôn tập.”
“Cút ngay.”
Lão Tôn không ngăn lại, chắp tay sau lưng đi quanh lớp: “Trước tiên các em nhìn xem mình sai chỗ nào, một phút sau bắt đầu nói về bài thi.”
“Phải dành lời khen ngợi cho Diệp Lãng Tinh, người đạt điểm tối đa duy nhất của lớp.”
Trong lúc nói chuyện, lão Tôn đến bên cạnh bàn Bùi Duẫn, phát hiện vẻ mặt cậu không thể tưởng tượng nổi.
Lão Tôn: “Sao vậy? Bạn nhỏ, có phải em còn rất nhiều thắc mắc hay không?”
Bùi Duẫn nhìn bài thi đỏ tươi “29.5”: “Tại sao em chỉ nhiêu đây điểm vậy ạ?”
Lão Tôn thò đầu nhìn, nở nụ cười: “Vậy em cảm thấy có thể được mấy điểm?”
Bùi Duẫn nói: “Bài thi này không khó, em đánh giá quá cao, nghiêm khắc một chút hẳn là từ 78 đến 82 điểm, câu cuối cùng em không hiểu.”
Mới đầu lão Tôn cho rằng cậu đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu không giống nói đùa.
Lão Tôn thu nụ cười lại, một lời khó nói hết: “Em thật sự xem hiểu?”
Bùi Duẫn lắc đầu, không khỏi thổn thức: “Sóng não của em có thể không đồng bộ với đáp án.”
Lão Tôn không nhịn được cười: “Vậy bài thi của em ở trường trung học phụ thuộc cũng không đồng bộ hết à?”
Bùi Duẫn nói: “Thầy, hiểu ngầm là được rồi.”
Lão Tôn dở khóc dở cười, ấn vai cậu: “Được rồi đừng lắm lời nữa, em ngồi xuống đi, lát nữa nghiêm túc nghe.”
“Cảm ơn thầy.” Bùi Duẫn nghe lời ngồi xuống, không chút khách khí.
“Im lặng, xem điểm số của nhau đi, vậy chúng ta bắt đầu giảng bài. Tôi nói các em này, tôi dùng chân làm điểm còn cao hơn các em, bài thi đơn giản như vậy, từ 90 trở lên chỉ có ba người, các em giải thích xem?” Lão Tôn lên bục giảng, cầm bài thi, nghĩ đến điểm lại tức mình.
Cả lớp im bặt như ve sầu mùa đông.
Sau khi ông ấy nói vài câu, chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía Bùi Duẫn.
Cũng may, đối phương nghe rất chăm chú, viết cũng rất nghiêm túc.
Lão Tôn chỉ sợ cậu tự cho là đã hiểu, đánh dấu đáp án sai với cậu rồi mà còn không chịu lắng nghe.
Bùi Duẫn viết bài thi, luôn cảm thấy mình quên cái gì đó.
Cậu còn chưa nghĩ ra lý do đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng “Báo cáo“.
Bùi Duẫn vừa ngẩng đầu lên, ồ, cuối cùng biết đã quên cái gì rồi.
Người bị bỏ lại một mình ở cổng trường, lúc này mới đến lớp học.
Cho dù là ở mùa hè nắng chói chang thì Tần Trú vẫn mát mẻ thoải mái, hoàn toàn khác với Bùi Duẫn vất vả người đầy mồ hôi.
Bùi Duẫn hơi ghen tị với khả năng này của anh.
Cậu nhìn đồng hồ sau lưng, đã mười phút trôi qua kể từ khi lớp bắt đầu học.
Cổng chính cách khu dạy học xa đến vậy à?
Lão Tôn nhìn thấy anh, vốn bởi vì thành tích của học sinh nên vô cùng tức giận, khuôn mặt lập tức dịu xuống: “Mau vào đi, bên ngoài nóng, sức khỏe ổn chưa?”
Tần Trú gật đầu: “Vâng, cảm ơn thầy.”
Anh đi vào lớp học, liếc mắt một cái, nhìn thấy chỗ trống duy nhất trong góc.
Người bên cạnh chỗ trống không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngác nhìn Tần Trú.
Tần Trú đi thẳng tới, gõ gõ bàn cậu: “Nhường chỗ một chút.”
“À.” Chỗ phía sau đủ lớn, nhưng Bùi Duẫn vì gác chân dài xuống nên chiếm không ít chỗ.
Cậu thu chân gác trên xà ngang dưới bàn lại, dịch ghế về phía trước.
Lão Tôn vẫn đang chăm chú giảng bài, cả lớp vừa cúi đầu sửa bài thi, vừa len lén nhìn về phía góc.
Qua hai ngày ở chung, mặc dù bọn họ biết Bùi Duẫn không phải loại người hở một tí là đạp bàn, giận dữ, nhưng cũng không biết rõ điểm mấu chốt của cậu ở đâu, ai biết ngày nào đó ngọn núi lửa không hoạt động đột nhiên phun trào.
Mọi người nhìn Tần Trú càng đi càng gần, trong lòng toát mồ hôi.
A a a, gõ bàn.
Ồ ồ ồ, trùm trường tránh ra thiệt kìa.
Ủa ơ ơ...
Người ngồi gần hai người bọn họ thấy Tần Trú từ trong cặp móc ra một cái túi nilon màu trắng, nhét vào trong tay Bùi Duẫn.
Bọn họ lặng lẽ rướn cổ, muốn nhìn thoáng qua là cái gì.
“Sở Hạo, câu này em chọn đáp án nào?”
Sở Hạo ngồi bên tay phải Bùi Duẫn, cách một lối đi nhỏ.
Cổ cậu ta duỗi nửa chừng, chợt nghe thấy lão Tôn gọi tên cậu ta, theo bản năng nhìn về phía lão Tôn, suýt nữa vặn cổ.
Sở Hạo ôm cổ đứng lên, cậu ta nào biết lão Tôn nói đến đâu, tính thời gian, liếc nhìn câu cuối cùng của đề, cậu ta tự tin mở miệng: “Chọn C ạ.”
“Phụt…”
Các bạn học cúi đầu, như bay hơi mà phụt phụt cười.
Lão Tôn mặt không chút thay đổi cầm lấy mấy viên phấn ném tới: “Đang nói bài điền vào chỗ trống thứ ba, chọn C làm gì.”
Sở Hạo: “...” Đang câu cá* thì làm sao mà biết được?
(*) Câu cá: Ý chỉ lười biếng hay làm chuyện khác trong giờ học.
Lão Tôn thở dài: “Đừng thấy bây giờ tôi mập ra, không đẹp trai bằng Bùi Duẫn với Tần Trú, nhưng lúc còn trẻ tôi cũng không kém, cho nên các bạn học có thể nhìn tôi một chút không?”
Bùi Duẫn vô cùng phối hợp, cao giọng nói: “Thầy là ánh sáng của toàn trường, ngôi sao sáng nhất.”
Lão Tôn: “Vua nịnh hót.”
Chẳng một ai không thích nghe lời hay ý đẹp cả, khóe miệng lão Tôn điên cuồng nhếch lên.
“Chúng ta hãy nhìn vào câu tiếp theo, sơ đồ hàm số f(x) đã biết...”
Sau khi lão Tôn khơi ra, các bạn học yên phận hơn rất nhiều, không nhìn về phía bọn họ nữa.
Tần Trú nhìn cậu một cách kì lạ.
Bùi Duẫn cầm trong tay một cái bánh cuộn thịt chà bông đã xé gói… chính là thứ bí ẩn trong túi nilon, còn có một chai soda hương vải thiều.
Tần Trú lâu như vậy vẫn không đến là vì chuyển hướng đến cửa hàng tiện lợi, mua hai ổ bánh mì.
Bởi vì do hôn lễ nên bọn họ đều chưa ăn trưa, cho nên muốn mua cho cậu ăn vào giờ nghỉ giữa các tiết học.
Kết quả Bùi Duẫn đói không chịu nổi, trực tiếp mở ra, mượn âm thanh bọn họ nói chuyện để che giấu tiếng sột soạt của túi nilon.
“Cậu giỏi lắm.”
“Quá khen.”
Bùi Duẫn bẻ một miếng, thừa dịp lão Tôn quay lưng, cậu nhanh chóng nhét vào miệng: “Lát nữa tan học không có thời gian ăn.”
“Đúng rồi.” Lão Tôn lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu nói: “Tần Trú, em và Bùi Duẫn xem chung bài thi một chút.”
Bùi Duẫn suýt nữa bị sặc.
Cậu nhìn số điểm “29.5” đỏ tươi, trầm mặc.