Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 10: Chương 10 :




Là con người thì đều muốn giữ thể diện.

Nếu là bài thi 92.5 điểm, Bùi Duẫn có lẽ sẽ trực tiếp ném nó qua, ra vẻ khiêm tốn nói mình làm bài không được tốt, cứ tùy tiện nhìn qua một chút thôi.

Nhưng bài thi trên tay cậu lại chỉ được 29.5 điểm.

Bùi Duẫn chậm rãi nuốt xuống miếng bánh mì còn trong miệng, đặt phần bánh còn lại xuống bàn, lấy khăn giấy lau tay.

Cậu do dự nhìn bài thi.

“Làm sao vậy?” Tần Trú thấy cậu bất động một lúc lâu thì đoán ra được nguyên nhân: “Kết quả thi không tốt sao?”

Bùi Duẫn liếc mắt nhìn anh một cái: “Cậu mau quay đầu đi chỗ khác.”

Tần Trú nhìn cậu rất có khí thế bày ra dáng vẻ “không phối hợp sẽ không được xem bài thi”, anh chỉ có thể quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bùi Duẫn cảm kích lão Tôn chỉ đánh dấu trên bài thi của cậu.

Cậu nhanh chóng lấy ra cây bút màu đỏ, vẽ lên vài nét.

Thật ra, lúc cậu làm như vậy cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao sau khi phát bài thi xuống, cùng lắm chỉ để ba mẹ ký tên, nét chữ của Chung Lan Tâm cậu đã tập đến mức thành thạo điêu luyện.

Nhưng khi Tần Trú nhìn thấy con số “89.5” xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thốt ra một câu khiến tâm trạng của Bùi Duẫn như muốn bùng nổ.

Tần Trú không biết là đang đồng cảm hay cảm thấy buồn cười: “Bài thi phải nộp lại, đó là thói quen của lão Tôn, mỗi một bài thi đều sẽ được kiểm tra, sửa chữa lại bài làm.”

Bùi Duẫn: “...”

Bùi Duẫn im lặng hồi lâu: “Cậu đừng hòng gạt tôi.”

Tần Trú đột nhiên phát hiện từ sau khi gặp được cậu, sẽ luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

“Lừa cậu thì tôi được cái gì?” Tần Trú nắm lấy một góc bài thi, nghe lão Tôn giảng đề, anh cầm bài thi lật lại: “Ồ, cậu còn sửa lại cả dấu gạch sao.”

Bùi Duẫn mặt đỏ tới tận mang tai, bụm mặt nói: “... Cậu đừng nói nữa.”

Tần Trú khó hiểu: “Tại sao cậu lại muốn sửa điểm, tôi sẽ không cười cậu.”

Bùi Duẫn: “Có bị cười nhạo hay không, cảm xúc là do chính mình khống chế.”

Tần Trú “À” một tiếng: “Vậy cậu không chế chắc không được tốt lắm.”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú thấy cậu như muốn vùi cả đầu vào cái bàn bên dưới, suy nghĩ một chút, từ dưới gầm bàn lấy ra một cuộn băng dính ném qua.

“Doong——”

Cuộn băng dính được quấn thành hình cầu, va chạm với mặt bàn tạo nên một loạt âm thanh vang vọng.

m thành đó phát ra lại lớn đến không ngờ.

Lão Tôn dừng lại: “Các em lại làm cái gì vậy?”

Tần Trú là người lên tiếng: “Xin lỗi thầy, Bùi Duẫn hỏi mượn em cuộn băng dính, không khống chế tốt sức lực.”

Lão Tôn không nói gì.

Nhưng tâm tư vừa mới yên tĩnh của các bạn học trong lớp A5 lại nổi sóng.

So với loại chuyện trùm trường mượn băng dính bình thường không có gì đặc sắc thì việc học thần khiêu khích trùm trường, dùng băng dính để tuyên chiến mới là chuyện khiến kẻ khác nghe thôi đã nhiệt huyết sôi trào.

Các bạn học kích động quay lại nhìn, kết quả chỉ thấy Bùi Duẫn đang bóc bóc dán dán dính lại bài thi.

“A…”

“Lại làm sao vậy?”

“Rách rồi.”

Tần Trú nhìn qua, quả nhiên đã rách ra một lỗ không nhỏ, lại nhìn tay cậu đang làm, não không nhịn được giật giật vài cái.

Anh lấy bài thi cùng băng dính lại, làm mẫu cho cậu một lần: “Cậu dán như vậy thì sẽ không bị rách nữa.”

Bùi Duẫn mở to mắt chăm chú nhìn: “Ừm ừm.”

Cậu cầm lại băng dính lần nữa, rồi tiếp tục bóc bóc dán dán.

Các bạn trong lớp: “...”

Thật là hài hòa, thậm chí còn có chút cảm giác ấm áp.

Bùi Duẫn từ trước đến giờ đều không dùng đến băng dính, suy cho cùng cậu đặt bút viết xuống sẽ không cần phải sửa.

Cậu thật vất vả tự mình dán hết dấu vết sửa chữa, bài thi lúc này cũng trở nên nham nhở.

Tần Trú thuần thục đem phần băng dính còn thừa quấn lại thành hình tròn, cũng không biết quấn như thế nào mà trông cuộn băng dính cực kỳ tròn trịa.

Bùi Duẫn chống cằm nhìn tay anh một lát: “Cậu nghe giảng có hiểu không?”

Tần Trú đáp lại một tiếng “Ừ”.

Bùi Duẫn muốn cảm ơn anh cho cậu mượn cuộn băng dính: “Nếu cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

Tần Trú ngước mắt nhìn lại: “Dựa vào con số 29 điểm của cậu?”

Bùi Duẫn: “Phẩy 5. Không phải là tôi có 29 điểm chính xác sao, cậu có thể hỏi tôi phần này.”

Hai người ngồi bàn trên bọn họ đều che kín mặt.

Bởi vì khoảng cách gần, bọn họ nói chuyện lại không cố ý nhỏ giọng xuống, nên cuộc đối thoại đằng sau bọn họ có thể nghe được rõ ràng.

Diệp Lãng Tinh tận đáy lòng khâm phục lá gan của Bùi Duẫn, còn dám dạy học thần làm bài.

Học thần im lặng một lát, chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm nào đó trên bài thi: “Vậy cái này đi.”

Cái anh chỉ chính là một bài hình học không gian, trên bài thi còn có đường phụ của Bùi Duẫn vẽ, lung tung lộn xộn, nhìn giống như vẽ trận địa ma pháp.

Bùi Duẫn thấy anh phối hợp cũng rất vui vẻ: “Đề này, cậu nhìn xem, vẽ đường phụ như vậy, căn cứ vào độ lớn của góc có thể tính ra chiều dài của đoạn thẳng này, sau đó…”

Cứ như vậy sau một hồi tính toán, cuối cùng Bùi Duẫn tắt tiếng luôn.

Trong mắt Tần Trú hiện lên ý cười: “Sao lại không nói nữa?”

Bùi Duẫn nhìn thấy đáp án chính xác khác một trời một vực với kết quả mà cậu tính ra thì dùng bút xóa đi: “Cuộc đời luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

Tần Trú: “Ồ?”

Bùi Duẫn thở dài, thành thật nói: “Đề này tôi không hiểu.”

Mặt mũi của Bùi Duẫn ở trước mặt Tần Trú đã đánh mất sạch sẽ, Bùi Duẫn còn phải đối mặt với sự khởi binh vấn tội của lão Tôn.

Tan học, lão Tôn gọi Bùi Duẫn đến văn phòng.

Lão Tôn một đường liên tục cằn nhằn: “Em nói em xem, giáo viên thể dục khóc lóc kể lể với tôi suốt buổi trưa, nói em cố tình đối đầu với thầy ấy, tiết của ai cũng đều lên lớp rất thành thật, đến tiết của thầy ấy lại trốn học.”

Bùi Duẫn ngạc nhiên nói: “Sao thầy ấy biết em không trốn tiết của người khác?”

Lão Tôn không nói gì, ngẫm lại liền thấy bực mình.

Bởi vì khi thầy giáo thể dục đến phàn nàn, tình cờ lão Tôn vừa đi họp về, nghe vậy thì vẻ mặt ngơ ra, buột miệng nói: “Không thể nào, đứa nhỏ đó sẽ không trốn học.”

Kết quả là cả một buổi trưa bị thầy giáo thể dục lôi kéo ngồi xuống uống trà tâm sự.

Văn phòng cách đó không xa, mới nói được mấy câu đã đến.

Lão Tôn ngồi xuống, đang muốn uống miếng nước cho nhuận họng, lại sờ vào khoảng không.

“Mời thầy dùng nước.”

Lão Tôn đang buồn bực thì một chiếc cốc đầy nước được đưa tới trước mặt.

Bùi Duẫn bày ra dáng vẻ mỉm cười dịu dàng: “Thầy dạy học vất vả rồi.”

Lão Tôn tự nhiên bị trúng viên đạn bọc đường, sững sờ một lúc: “Cảm ơn.”

Ông nhận lấy chiếc cốc với cảm xúc lẫn lộn, bỗng nhiên nhớ tới lời chủ nhiệm lớp của Bùi Duẫn ở trường trung học phụ thuộc đã nhắn nhủ.

—— Đừng để dáng vẻ của thằng nhóc này lừa, cậu ta rất biết nịnh người.

“Khụ khụ.” Lão Tôn hắng giọng nói: “Mau khai báo, tại sao lại trốn học?”

Bùi Duẫn ngoan ngoãn nói: “Em thật sự có việc gấp, muốn tìm thầy xin phép nhưng thầy lại không ở đó.”

Lão Tôn tức đến bật cười: “Vậy ra là lỗi của tôi sao?”

Bùi Duẫn: “Sao có thể chứ, là lỗi của em, không khống chế được cái chân trèo tường ra ngoài.”

Lão Tôn trợn mắt nhìn: “Em còn trèo tường ra ngoài?”

Bùi Duẫn nói: “Như vậy mới có cảm giác nghi thức trốn học.”

Bởi vì cảm giác nghi thức này, Bùi Duẫn thành công thu hoạch một bản kiểm điểm dài ba nghìn chữ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lão Tôn uống liên tục ba cốc nước: “Tôi nói cho em biết, trường trung học số 3 có quy định, trốn học không lý do năm lần sẽ bị ghi lỗi.”

“Ồ.”

Bùi Duẫn nghĩ, không phải là vẫn còn bốn lần sao.

Lão Tôn nhìn vẻ mặt của cậu, cảnh giác nói: “Em không phải là đang suy nghĩ vẫn còn bốn lần đó chứ?”

Bùi Duẫn phủ nhận: “Em đã muốn hối cải để trở thành một con người mới.”

Lão Tôn đương nhiên không tin.

Bùi Duẫn vỗ vỗ tờ giấy ô vuông mới lấy được từ chỗ lão Tôn để viết bản kiểm điểm: “Em cũng không nói gì nữa, tất cả tấm chân tình đều gửi vào trong bản kiểm điểm.”

Khi Bùi Duẫn đi ra ngoài thì tình cờ gặp qua đại diện môn toán của lớp.

Bùi Duẫn không biết tên của đại diện môn toán của lớp, nhưng lại nhận ra được khuôn mặt đầy mụn cùng với tập giấy trên tay cậu ta.

Nhanh như vậy đã phải nộp bài?

Bùi Duẫn luôn cảm thấy như mình đã quên điều gì đó?

Tiết học buổi chiều rất khó để làm cho con người ta tập trung tinh thần.

Khi Bùi Duẫn tiến vào phòng học, cách thời điểm lên lớp chỉ còn ba phút, các học sinh trong lớp A5 như cây con bị sương vùi dập, gần như cả lớp ngủ rạp ra bàn, chỉ còn lại mấy mống khác người là tinh thần vẫn rất phấn chấn ngồi làm bài tập.

Cái giống khác người đó chính là Tần Trú.

Bùi Duẫn chậm rãi đi về chỗ ngồi, lấy ra bánh mì mới ăn được một nửa trên lớp, cắn một miếng: “Sống lại rồi.”

Cậu ăn rất nhanh, hai ba miếng đã ăn xong hết cái bánh.

Nước ngọt đã không còn lạnh nữa, Bùi Duẫn từ trong túi nhựa lấy ra ngoài, trên tay dính hơi nước.

“Cậu thích uống nước ngọt của nhãn hiệu này sao? Thật biết nhìn hàng, nước ngọt vị vải của nhãn hiệu này uống rất ngon.” Bánh mì hơi khô, cậu mở nắp chai, làm một hơi hết nửa chai nước.

Tần Trú trở tay lật trang sách: “Ừ.”

Không phải anh thích, mà là Tần Trú nhớ Bùi Duẫn nhớ mãi không quên hương vị của sinh tố vải thiều, bất tri bất giác đã cầm lấy chai nước vị vải.

“Hết mùa vải rồi.” Bùi Duẫn tiếc nuối nói: “Loại quả ăn ngon như vậy, tại sao lại không có quanh năm?”

Tần Trú nói: “Sinh tố vải thiều còn một đợt cuối cùng, bán hết sẽ không bán nữa.”

Bùi Duẫn: “...” Là cảm giác đau lòng.

“Uống không?” Tần Trú ngẩng đầu lên khỏi sách vở.

Bùi Duẫn dè dặt nói: “Không được đâu, tiền tiêu vặt một tuần của tôi còn chưa đủ để mua một ly.”

Tần Trú thản nhiên nói: “Cậu cứ coi như là lễ vật tân hôn đi, không phải thứ gì đáng giá lắm, đừng từ chối.”

Bùi Duẫn sững sờ.

Một màu đỏ dần dần lan đến chóp tai trắng như tuyết, Bùi Duẫn khó hiểu nhìn anh: “Cậu thật sự chưa từng yêu đương sao?”

“Không có, làm sao vậy?”

Bùi Duẫn ở trong lòng thầm cho anh một cái chắp tay.

Là tại hạ thua.

Theo Bùi Duẫn thấy, Tần Trú chẳng qua chỉ là muốn mời cậu uống nước, kể cả như vậy thì cậu cũng đã rất hài lòng.

Mãi đến khi hai người bọn họ kết bạn với nhau trên Wechat, Tần Trú gửi cho cậu một cái danh thiếp Wechat, nói đó là của quản lý Sơn Duyệt Cư, có yêu cầu gì cứ nói với anh ta.

Bùi Duẫn cảm thấy điện thoại trên tay như bị bỏng: “Ý của cậu là, phiếu cơm dài hạn?”

Tần Trú khó hiểu nói: “Nếu không thì sao?”

Bùi Duẫn: “Không phải là một ly thôi sao?”

Lần này ngược lại là Tần Trú câm nín.

Bùi Duẫn đột nhiên cảm thấy sắc mặt của anh có chút u ám, trong lòng hơi hoảng sợ.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh đi đôi giày cao gót, mỉm cười đi đến.

Ẩn trong tiếng chuông reo là giọng nói lạnh lùng của Tần Trú.

“Ý của cậu là tôi rất keo kiệt?”

Bùi Duẫn suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt, hóa ra anh mất hứng vì điều này.

Cậu nắm lấy cổ tay của Tần Trú, trìu mến nói: “Anh trai à, từ nay về sau cậu chính là ba của tôi.”

……

Trên diễn đàn của trường trung học phụ thuộc và trường trung học số ba, một bài đăng lặng lẽ xuất hiện.

Tiêu đề: Chấn động! Bùi Duẫn cúi đầu nhận thua trước Tần Trú, cậu ta nói một câu như thế này…..

Hai vị này đều là những nhân vật nổi danh trong trường, lượt truy cập nhanh chóng tăng lên.

Khi bọn họ bấm vào xem, chỉ thấy lầu chính để lại một câu —— ba.

Lầu 1: Con trai!

Lầu 2: Ngoan!

Lầu 3: Quýt ăn có ngon không?

…….

Bởi vì một câu ba của lầu chính, mấy chục lầu phía sau đều là một vẻ không đứng đắn, một lúc sau mới quay trở lại chủ đề chính.

Lầu 67: Là thật đó, tôi là bạn cùng lớp của bọn họ, ngay trong giờ Tiếng Anh, cô giáo mới nói được nửa câu good afternoon, Bùi Duẫn đột nhiên quay sang nói với Tần Trú, cậu là ba của tôi.

Lầu 68: ??? WTF, tôi không tin.

Lầu 69: Cô giáo cũng bị dọa cho khiếp sợ, kết quả cuối cùng như thế nào, các cậu chắc chắn không đoán được.

Lầu 70: Lầu trên đừng thừa nước đục thả câu, có chuyện gì mau nói. (xoa xoa tay)

Lầu 71: Tốc độ, mau cập nhật!

………

Lầu 120: Oa, mọi người sao có thể nhiệt tình như vậy, làm tôi sợ muốn nhảy dựng lên. Hơn nữa, giáo viên tiếng Anh hỏi Bùi Duẫn có chuyện gì xảy ra, Bùi Duẫn nói là Tần Trú nói một câu bằng tiếng anh rồi hỏi cậu ta câu đó có nghĩa là gì, cậu ta là đang phiên dịch lại. Cô giáo tin, nhưng chúng tôi lại không nghĩ vậy, cứ cảm giác hai người bọn họ có bí mật nhỏ.

Lầu 125: … Năng lực phản ứng này của trùm trường cũng thật tuyệt vời.

Lầu 140: Đợi một chút? Bùi Duẫn chuyển trường rồi?

Người của trường trung học phụ thuộc đến bây giờ mới phát hiện ra.

Người của trường trung học số 3 cũng mới nhận ra.

Bùi Duẫn chuyển trường không hề công khai, rất kín đáo, cho nên có rất nhiều người của hai trường đều không biết.

Lầu 143: Không chỉ chuyển trường, hai huyền thoại còn rất hòa thuận, trở thành bạn cùng bàn.

Lầu 144: Bùi Duẫn thật sự làm cho trường trung học phụ thuộc mất thể diện, không phải là khoác lác rất giỏi sao? Không phải là một chọi mười sao? Ngay cả một con ma ốm cũng không trị được, rác rưởi.

Lầu 145: Lầu trên thật can đảm…

Sau đó trong bài đăng lại tiếp tục cãi nhau ầm ĩ, náo loạn thành một đoàn.

Bùi Duẫn chống cằm lướt xem bài đăng, đọc đến bình luận của lầu 144 thì chụp màn hình lại, gửi cho Khỉ Mập.

Bùi Duẫn: [Hình ảnh]

Bùi Duẫn: ID của người này nhìn rất quen mắt, nhưng tớ nghĩ không ra.

Một lúc sau Khỉ Mập mới trả lời lại: Tớ mới đi hỏi một chút, là của Hồ Gia Vinh.

Bùi Duẫn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra đó là ai.