Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 8: Chương 8 :




Tần Trú nghĩ đúng là Bùi Duẫn không làm anh thất vọng.

Tần phu nhân như mất đi khả năng suy nghĩ, cho tới bây giờ bà chưa từng nghe qua yêu cầu tươi mát thoát tục như vậy.

Bà muốn nắm cổ áo Bùi Duẫn lắc mạnh và gào lên với cậu: “Đây là lần đầu tiên con kết hôn đấy, đời người thì có mấy lần kết hôn? Đừng nói con chỉ đi uống rượu mừng không đấy nhé!”

Nhưng bà chỉ gượng gạo giơ tay vén tóc rơi trên gò má lên tai và chẳng nói lời nào.

Cũng đúng, nhất định hai người họ phải kết hôn lần hai.

Tần phu nhân lại nhìn Bùi Duẫn thêm lần nữa, nghĩ thầm đúng là đứa nhỏ rất thông minh.

Cậu chẳng nghiêm túc với hôn lễ này, như lời cậu nói, thậm chí còn không quan trọng bằng học tập, cũng để lộ ra một tin - Bùi Duẫn chỉ là khách qua đường ở nhà họ Tần, cậu cũng chẳng lưu luyến.

Dù cậu nói thật hay là đang giả vờ, Tần phu nhân cũng cảm thấy Bùi Duẫn rất đỡ lo.

“Con thấy được lắm.” Tần Trú phá vỡ sự yên lặng: “Mọi người tự giao lưu với nhau, bọn con xong xuôi hết sẽ quay về trường.”

Tần phu nhân tính toán trong lòng: “Làm vậy không tốt lắm đâu?”

Tần Trú thản nhiên: “Vậy bọn con ở lại uống nước trái cây với mọi người nhé?”

Tần phu nhân: “...”

Vì bọn họ không có ý tưởng gì với hôn lễ nên đành theo tâm tư của Tần phu nhân, chọn cái bà thích.

Công ty tổ chức hôn lễ trước đấy đã ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, bây giờ đã sắp xong rồi.

Tần phu nhân xem qua xem lại tiến trình hôn lễ, bà lại giảm thêm từng phần theo đề nghị của bọn họ.

Ảnh cưới thì bỏ qua, không cần phải chụp.

Về chuyện khách mời, Bùi Duẫn yêu cầu chỉ gọi Chung Lan Tâm về.

Về công tác chuẩn bị, đến lúc đó Bùi Duẫn và Tần Trú đến hiện trường thay quần áo là được, một số tập tục khi cưới cô dâu ở địa phương đều hủy bỏ.

Trò chơi trong hôn lễ, quá trình giới thiệu tình yêu, v.v đều hủy bỏ, cuối cùng chỉ để lại mấy thứ cần thiết.

Bỗng nhiên Tần phu nhân nghĩ đến một chuyện: “Chuyện hôn môi này không thể bỏ.”

Bùi Duẫn cười không nổi: “Tại sao phải…”

Tần phu nhân hơi xấu hổ, bà áy náy nói: “Bởi vì tình trạng sức khỏe của Chúc Chúc nên không thể trực tiếp công khai tin tức. Thế nên sẽ nói hai đứa yêu nhau thật lòng mới kết hôn, bởi vậy phải có một ít hành động thân mật.”

Bùi Duẫn rất muốn nói lý do của họ rất gượng ép. Cho dù yêu nhau đến chết đi sống lại thì sẽ kết hôn trước khi tốt nghiệp cấp ba ư?

Nhưng dù gượng ép, mọi người vẫn ngầm hiểu trong lòng không nói ra, cũng chẳng truyền ra ngoài.

Nhà họ Tần chỉ cần một tấm bình phong.

Tần Trú nhíu mày, anh hơi đau đầu.

Ngược lại Bùi Duẫn đã nghĩ ra biện pháp rất nhanh: “Bo bo, chụt chụt, mua, mo mo, cậu thích cái nào?

Tần Trú: “...”

……

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến ngày cưới.

Tuy nói giờ nghỉ trưa bắt đầu nghi thức hôn lễ, nhưng cần một chút thời gian chuẩn bị.

Bùi Duẫn vốn định tìm lão Tôn xin nghỉ, nhưng giáo viên tiếng Anh nói ông ấy đi họp nên cậu liền trốn tiết thể dục cuối cùng buổi sáng, trèo tường đi ra ngoài.

Lúc này Bùi Duẫn bị kéo vào phòng trang điểm để thay đồ.

Cậu cởi đồ thường ra, thay âu phục cao cấp thủ công.

Vốn bộ đồ ấy được thiết kế cho Tần Trú, vừa hay chiều cao bọn họ không chênh nhau mấy nên cũng không vội đặt may bộ mới.

Dần dần cậu thấy mình trở nên xa lạ trong gương.

Lần đầu tiên Bùi Duẫn mặc âu phục nên có hơi gò bó, không được tự nhiên lắm.

Nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu tự tán dương chính mình.

Thợ trang điểm là một người đàn ông trẻ tuổi tết bím tóc nhỏ, anh ta vừa cầm các loại cọ trang điểm vừa chậc chậc cảm thán: “Tuổi trẻ thật là tốt. Ôi chao thật mềm thật trắng, cũng không cần trang điểm.”

Bùi Duẫn thấy ngạt thở: “Trời sinh tôi ra đã đẹp rồi, cứ thế là được.”

Thợ trang điểm: “Vậy không được, sao tôi dám làm tùy tiện được. Tôi đảm bảo chồng cậu nhìn thấy cậu sẽ mất hồn mất vía.”

Chưa kịp xấu hổ với cái xưng hô “Chồng” này, Bùi Duẫn đã hốt hoảng bởi lời sau của anh ta.

“Mất hồn mất vía ư?”

Một câu nói khiến hỉ sự biến thành tang sự.

Thợ trang điểm lườm cậu một cái: “Sai rồi, là chết mê chết mệt. Ôi trời cậu hiểu là được rồi.”

Bùi Duẫn: “...”

Không biết, không tin, không thể nào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng thợ trang điểm đã trổ tài xong, anh ta nhìn trái nhìn phải, hài lòng nói: “Được rồi, cậu thấy thế nào?”

Anh ta dịch sang bên cạnh, để lộ gương ra.

Bùi Duẫn nhìn nửa ngày không nói gì.

Thợ trang điểm: “Sao vậy? Nhìn đến choáng rồi hả?”

Bùi Duẫn liếm môi, cậu liếm son môi vào trong miệng, nếm ra mùi sữa bột ngòn ngọt.

Trong ánh mắt phát điên của thợ trang điểm, cậu chậm rãi mở miệng, vô cùng nghi ngờ: “Có gì khác nhau sao?”

Cuối cùng cậu bị thợ trang điểm đuổi ra khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa, anh ta nói với vẻ khó tưởng tượng được: “Thế mà cậu cũng tìm được người yêu à?”

Bùi Duẫn rơi vào lời nguyền độc thân bị đâm xuyên tim, mặt không đổi sắc trả thù: “Đúng vậy, hơn nữa người yêu của tôi còn như là tiên giáng trần, lêu lêu lêu.”

Thợ trang điểm: “...”

Cút cút cút!

Bùi Duẫn nhún vai, chuẩn bị đi dạo gần đây một lát.

Môi cậu dính dính, không được tự nhiên mím môi.

Bởi vì màu môi cậu tương đối đỏ, cho nên chỉ thoa lên một lớp son không màu, tỏa ra vị ngọt, hấp dẫn cậu liếm một ngụm. Nhưng thợ trang điểm kề dao uy hiếp, cậu mà còn liếm nữa thì anh ta sẽ tự sát.

Quên đi, hãy làm người tốt.

Đi chưa được mấy bước, Bùi Duẫn đã dừng lại.

Bên cạnh phòng trang điểm của cậu, chính là phòng trang điểm của Tần Trú.

Lúc này cửa phòng trang điểm mở rộng, Tần Trú đứng trước gương, cụp mắt, thờ ơ sửa sang lại tay áo.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ngón tay Tần Trú tái nhợt thon dài, dưới ánh mặt trời như trong suốt, giống như một mảnh ngọc tốt.

Bùi Duẫn: “...”

Với tư cách là người mê bàn tay đẹp, cậu ngay lập tức đã bị đánh trúng.

Ánh mắt Tần Trú khẽ dời sang, anh nhìn thấy Bùi Duẫn đang đứng ngây ra thì nhỏ giọng nói: “Đến đây.”

Bùi Duẫn đi vào, bỗng nhiên phát hiện trong phòng còn có mấy thiếu niên thiếu nữ, họ đang tò mò nhìn cậu.

Bùi Duẫn chờ Tần Trú giới thiệu với cậu, nhưng Tần Trú cũng không để ý tới bọn họ, anh chỉ nói: “Thắt cà vạt giúp tôi.”

“Hả?” Bùi Duẫn ngây người, trên tay bị nhét một cái cà vạt.

Cả người cậu đều không ổn, quỷ mới biết cà vạt thắt như thế nào? Cái trên người cậu là do nhà tạo mẫu thắt cho.

“Biết không?” Tần Trú thấy cậu sững sờ, đoán được cậu không biết: “Đưa tay cho tôi.”

Bùi Duẫn còn tưởng rằng anh muốn lấy lại cà vạt, cho nên đưa tay cầm cà vạt đến trước mắt anh, lòng bàn tay mở ra hướng lên trên.

Một giây sau, da đầu cậu nổ tung.

Tần Trú nắm tay cậu, ngón tay hơi lạnh bao lấy lòng bàn tay cậu: “Tay khác đây.”

Giọng nói của anh hơi lạnh lùng, tay cũng lạnh, khí thế toàn thân phát ra cũng lạnh.

Nhưng Bùi Duẫn chỉ cảm thấy nóng.

Nóng đến mức đầu óc cậu mơ hồ, lúc phản ứng lại, hai tay của cậu đã bị Tần Trú nắm lấy, dẫn dắt cậu thắt nơ.

Phía sau truyền đến vài tiếng kêu quái dị, còn có tiếng cười hì hì của thiếu nữ.

Nhưng Bùi Duẫn như thể chưa nhận ra, lực chú ý của cậu đặt toàn bộ ở trên tay Tần Trú, đôi tay này vừa mới đánh sâu vào thị giác của cậu, bây giờ gần trong gang tấc, mười ngón tay quấn lấy nhau.

Hô hấp của Bùi Duẫn cứng lại, có chút không chịu nổi, ngón tay không tự chủ được thả lỏng xuống.

Nhưng Tần Trú nhéo cậu một cái, dường như đang trừng phạt cậu không tập trung: “Nhìn kỹ, sau này cậu sẽ dùng đến.”

Vành tai Bùi Duẫn dần dần đỏ ửng, mơ hồ nói: “Còn cần dùng đến sao?”

“Còn!” Trả lời cậu là một thiếu nữ mặc váy công chúa màu xanh nhạt, cô ấy cười hì hì nói: “Anh dâu, anh họ muốn sau này anh thắt cà vạt giúp anh ấy.”

Bùi Duẫn ngẩn ra, hóa ra là em họ Tần Trú, những người còn lại hẳn là họ hàng của Tần Trú.

Trong chớp mắt, Bùi Doãn hiểu ra cái gì đó.

Cửa sổ giấy của nhà họ Tần, không chỉ che mắt những đối thủ có dụng tâm kín đáo khác, mà còn cuốn họ hàng vào.

Cậu tỉnh táo lại từ trong hỗn độn, cười nói: “Vậy sau này lại dạy tôi.”

Tần Trú nhìn cậu một cái.

Bùi Duẫn nháy mắt về phía anh mấy cái: “Tôi không học được, lần sau tiếp tục dạy đi.”

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Trú hiện lên ý cười, băng tuyết tan chảy: “Được.”

Thắt cà vạt xong, Tần Trú liền buông tay.

Bùi Doãn mất tự nhiên nắm chặt tay, giống như trên tay còn giữ lại độ ấm của anh.

Em họ chà xát cánh tay: “Buồn nôn quá.”

Cô ấy lại đá một người khác một đạp: “Này, anh còn cảm thấy bọn họ không có tình cảm à?”

Thiếu niên bị đá im lặng không nói, nhìn kỹ Bùi Duẫn.

Cậu ta với Tần Trú có ba phần tương tự, tuổi tác cũng tựa nhau, nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực.

Thiếu niên ăn mặc rất hip hop, một cái mũ úp ngược trên đỉnh đầu, lộ ra mấy sợi tóc màu vàng.

Tần Trú dường như cuối cùng cũng nhớ đến bọn họ, nói với Bùi Duẫn: “Em gái họ, Phương Khả Tâm. Em trai họ, Tần Ngọc Thành.”

“Bọn tôi thì sao?” Có người bất mãn.

Tần Trú: “Không quan trọng.”

Những người khác: “???”

Bùi Duẫn giật giật khóe miệng, anh trai này này thật sự rất mạnh.

“Xin chào mọi người, tôi là Bùi Duẫn.”

“Xin chào, mà nói thì thành phố A có gia đình quyền quý họ Bùi nào à?” Chàng trai vừa mới đặt câu hỏi trào phúng: “Hình như chưa từng nghe nói qua.”

Tần Trú nhướng mày, đang muốn nói chuyện thì chợt nghe Bùi Duẫn kinh ngạc nói: “Cậu không biết hả?”

Chàng trai: “Đương nhiên rồi.”

Bùi Duẫn không sao cả buông tay: “Vậy tiếc quá.”

Chàng trai: “??” Không phải, ý cậu là sao? Nói rõ ràng đi!

Phương Khả Tâm lườm cậu ta một cái: “Tiết Khải, kiến thức hạn hẹp thì không nên thể hiện.”

Tiết Khải hơi dao động, bởi vì Bùi Duẫn với Phương Khả Tâm quá hợp lý.

Lần này cậu ta đến đây là muốn cười nhạo Tần Trú kết hôn sớm như vậy, chọn một con gà rừng không biết từ đâu đến.

Tiết Khải đầy nghi ngờ, Bùi Duẫn lại mở miệng: “Cậu chưa từng ra khỏi thành phố A à?”

Tiết Khải: “Không có, sao vậy?”

Bùi Duẫn lại ném cho cậu ta một ánh mắt tự tin đầy kinh nghiệm: “Ồ.”

Phương Khả Tâm phối hợp cười nhạo một tiếng.

Về mặt giả vờ, Bùi Duẫn chưa bao giờ luống cuống.

Có đồng đội đúng thật là đạt được kết quả gấp đôi.

Tiết Khải nghiến răng: “Cậu là người ở đâu?”

Tần Trú không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Bây giờ là người nhà họ Tần tôi, cậu còn vấn đề gì không?”

Tiết Khải không nói nữa.

Cậu ta muốn nói vài câu khó nghe nhưng lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tần Trú.

Đáy lòng Tiết Khải không hiểu sao lại nổi da gà, cái gì cũng nuốt trở về.

Cuối cùng Tiết Khải không nghe ngóng được gì, tức giận chạy đi.

Sau khi đứng lên đi rồi, mấy người không nói gì trên sô pha cũng đứng lên, theo cậu ta rời đi.

Bùi Duẫn giả vờ xong, vỗ tay với Phương Khả Tâm, lại chọc chọc Tần Trú: “Đây là ai của cậu?”

Tần Trú nói: “Em họ, không cần để ý đến cậu ta.”

Bùi Duẫn tặc lưỡi: “Nhiều em trai tích cách phong phú như vậy, tuổi thơ của cậu chắc chắn rất vất vả.”

Tần Trú im lặng một lát: “Tôi không thân với bọn họ.”

“Ồ.” Bùi Duẫn xoay cái cổ cứng ngắc, thấy Tần Ngọc Thành lạnh lùng nhìn cậu thì bổ sung một câu: “Sau này tôi chơi với cậu, không quan tâm đến bọn họ.”

Tần Ngọc Thành: “Hừ.”

. . . . . .

Chủ đề hôn lễ là khu rừng dưới những vì sao.

Đây là tâm tư của Tần phu nhân, bà mời đoàn đội thiết kế hàng đầu, rạng sáng hôm nay mới hoàn toàn giao xong.

Vừa vào phòng tiệc đã giống như bước vào sân vườn của tinh linh, khắp phòng đầy hoa tươi với cây xanh, tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, thanh lịch tươi mát.

Không gian thoáng đãng bày đầy bàn ghế gỗ, vây quanh là những bông hoa, không có vẻ xuất hiện đột ngột.

Dây leo quấn quanh cột, lan rộng trên đỉnh đầu, nhà thiết kế tỉ mỉ phối hợp để hoa cỏ leo lên, trong lúc đó ẩn giấu những cái đèn pha lê.

Ánh đèn lớn mềm mại như lụa mỏng, khi buổi lễ bắt đầu, tắt đèn lớn, đèn pha lê chiếu xuống tràn ngập ánh sáng trong trẻo cả căn phòng, tạo cảm giác như đặt mình dưới bầu trời sao.

Bùi Duẫn đứng ở ngoài cửa, mơ hồ nghe thấy âm thanh MC bên trong, lần đầu tiên căng thẳng đến mức khó thở.

Cậu gần như không thể suy nghĩ, nắm chặt tay Chung Lan Tâm.

Chung Lan Tâm bị làm cho hơi căng thẳng theo: “Con con con thả lỏng thả lỏng, coi như diễn tập.”

Bùi Duẫn nắm một lúc: “Có phải mẹ gầy rồi không?”

Chung Lan Tâm rất vui vẻ: “Đúng vậy, bởi vì ra ngoài tốn nhiều sức quá nên gầy đi rồi.”

Bùi Duẫn muốn bản thân bình tĩnh lại, liều mạng nói sang chuyện khác: “Mẹ giảm bao nhiêu?”

Chung Lan Tâm suy nghĩ rồi nói: “Phải năm cân đấy.”

Bùi Duẫn: “Con lấy mất năm cân của mẹ.”

Chung Lan Tâm vui vẻ: “Ồ, không hổ là người sắp kết hôn, ngọt ngào như vậy.”

Bùi Duẫn: “...” Cái hay thì không nói, toàn nói cái gì đâu.

Chung Lan Tâm vỗ vỗ cánh tay cậu: “Không sao đâu, mẹ đi với con, Tần Trú đã đi vào rồi, con cũng nhanh thôi.”

Bùi Duẫn: “... Đừng nói giống như sắp ngồi tù vậy.”

Chung Lan Tâm cảm thán: “Lồng giam tình yêu như đang vẫy tay với con.”

Bùi Duẫn cảm thấy càng căng thẳng.

Không lâu sau, Bùi Duẫn không biết bị ai đẩy một cái: “Đến lượt cậu.”

Bùi Duẫn lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa ra.

Cậu đỡ Chung Lan Tâm, bước lên đài cao, đi về phía trước.

Cậu có thể cảm giác rất nhiều người đang nhìn mình, nhưng cậu không nhìn thấy ai.

Bởi vì Tần Trú cũng đi về phía cậu .

Hôm nay tinh thần của anh rất tốt, rút đi vẻ đau ốm, nhan sắc chết người.

Bùi Duẫn có một giây cảm thấy Tần Trú thật sự đẹp trai hơn cậu một chút.

Bởi vì quá trình đã được tinh giản, cho nên sau khi Tần Trú cầm tay cậu từ trong tay Chung Lan Tâm thì đến khâu tuyên thệ và trao đổi nhẫn.

Khách mời phía dưới cứ cảm thấy hôn lễ này giống như đang nhấn nút tua nhanh.

Nhanh như vậy sao?

Không có phát biểu của ba mẹ, không có khóc bù lu bù loa sao?

Còn quá trình yêu nhau của hai người đâu?

Lời thề ngắn ngủi như vậy à? Chỉ một câu sẽ không rời không bỏ đối phương thôi sao?

Sợ chúng tôi đói bụng à?

Khách mời phía dưới hỗn độn trong gió, nhưng trên sân khấu vẫn đi theo quy trình như lửa cháy mông.

Bởi vì vừa rồi chậm trễ nên đi học bị muộn, Bùi Duẫn chưa xin nghỉ, còn là trốn học chạy ra.

“Xin chú rể và chú rể trao đổi nhẫn.”

Bùi Duẫn nhắm mắt lại, mặc cho Tần Trú nắm tay cậu, từ từ đẩy một chiếc nhẫn vẻ ngoài đơn giản vào ngón áp út.

Sau khi đeo xong, Bùi Duẫn cũng đeo nhẫn cho anh như vừa rồi.

Bọn họ ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó lường.

Trong bóng tối, dường như vận mệnh của họ từ nay đã dính dáng đến nhau.

MC tiếp tục nói: “Được rồi, chú rể và chú rể có thể hôn nhau rồi.”