Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 61: Chương 61 :




Tần phu nhân từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy ba người đang ngồi trên sô pha: “Ồ, hôm nay đưa bạn học về chơi sao.”

Bùi Duẫn: “Dì, dì vẫn chưa nghỉ ngơi à?”

Tần phu nhân nói: “Nghe nói các con ở bên ngoài đánh nhau, dì đi xuống nhìn xem.”

Khỉ Mập choáng váng khi nhìn thấy Tần phu nhân.

Các bạn cùng lớp của Tần Trú đã từng nhìn thấy Tần phu nhân trước đây, nhưng chưa có ai ở trường trung học phụ thuộc từng nhìn thấy bà.

Khỉ Mập theo Bùi Duẫn kêu một tiếng “Xin chào dì”, sau đó điên cuồng kéo mạnh góc áo của Bùi Duẫn, nhỏ giọng hỏi: “Đây là mẹ của học thần sao?”

Bùi Duẫn: “Đúng vậy.”

Khỉ Mập: “Không phải là chị gái sao?”

Tần phu nhân thính tai, nụ cười lập tức càng trở nên thân thiện hơn: “Đừng sợ, khen ngợi thì phải nói to lên.”

Tần Trú: “Lời nói khách sáo mà mẹ cũng xem là thật sao?”

Nụ cười của Tần phu nhân tắt dần: “Sao con phiền thế hả?”

Khỉ Mập rất ngạc nhiên.

Cậu ta còn sợ Tần Trú lãnh đạm như vậy thì gia đình anh cũng lạnh lùng như thế, Bùi Duẫn ở đây sẽ bị ức hiếp.

Kết quả là mẹ của anh lại trông rất dễ thương.

Tần phu nhân vẫy tay với nữ giúp việc: “Bọn con muốn uống cái gì? Đã ăn chưa?”

Bùi Duẫn xua tay nói: “Buổi tối ăn quá nhiều thịt nên bây giờ không ăn nổi nữa đâu ạ.”

Tần phu nhân lại nhìn về phía Khỉ Mập.

Khỉ Mập cũng nói: “Cảm ơn dì, cháu cũng không ăn được nữa.”

Tần phu nhân cũng không hỏi Tần Trú một tiếng: “Con chắc chắn là không muốn.”

Tần Trú liếc nhìn bà một cái rồi nói với nữ giúp việc: “Pha một ấm hồng trà, dùng hộp trà mà mẹ tôi giấu trong ngăn kéo nhà bếp ấy.”

Tần phu nhân: “...”

Tần phu nhân vẫn rất vui khi có người đến thăm nhà.

“Tính tình của Tần Trú xấu như vậy nên không có ai muốn chơi cùng với thằng bé, từ nhỏ đến lớn dì đều chưa từng trải nghiệm qua niềm vui được tiếp đãi vị khách nhỏ tuổi.”

Bà cũng không chú ý mà vô thức không xem Bùi Duẫn là khách.

Tần phu nhân sợ họ không được tự nhiên nên không ngồi đó quá lâu.

Bà xuống đây là để nghe ngóng về “chiến tích anh hùng” của họ vào buổi tối, thân thể này của Tần Trú, từ nhỏ đến giờ đừng nói là đánh nhau, đi nhiều thêm vài bước là đã thở hổn hển.

Bây giờ có thể đánh nhau, bà gần như vui đến muốn khóc.

Tầng hai không có phòng cho khách, phòng cho khách được bố trí ở tầng ba.

Sợ Khỉ Mập không được tự nhiên, Bùi Duẫn đi tắm thay quần áo xong xuôi phải chạy sang chơi với cậu ta.

Khỉ Mập đã thay ra quần áo dính đầy đất cát, nhưng cậu ta không mang theo quần áo để thay nên chỉ mặc một cái quần trong ngồi trên giường chơi trò chơi.

Sau khi Bùi Duẫn vào cửa, cậu ném một bộ đồ ngủ cậu mang tới qua: “Mau mặc vào đi, chướng mắt quá.”

Khỉ Mập ném điện thoại xuống: “Bộ quần áo này là của cậu à?”

Bùi Duẫn: “Tất nhiên là của tớ rồi, cậu còn muốn mặc quần áo của bạn trai tớ à?”

Khỉ Mập: “Muốn, tớ muốn xin vía may mắn và giàu có của cậu ấy.”

Bùi Duẫn: “Vậy cậu cứ tiếp tục nằm mơ đi.”

Đến nhà họ Tần được gần một tiếng, tâm trạng lo lắng của Khỉ Mập cũng đã bình ổn lại.

Một khi chấp nhận được sự việc này, còn cảm thấy rất thú vị.

“Một thiếu niên ốm yếu, nghèo khó trong mắt mọi người, ban ngày thầm lặng đến trường, vừa đêm đến thì cởi đồng phục ra, mặc lên mình bộ vest, dạo chơi trong vòng xoáy của giới thượng lưu, mở miệng ra là những đơn hàng lớn trị giá hàng trăm triệu. Đây là một thiếu niên khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, tính tình khát máu, thủ đoạn tàn nhẫn, tất cả các ông lớn đều phải nể anh ba phần...”

Bùi Duẫn im lặng một lát: “Tiểu thuyết cậu đọc gần đây là gì?”

Khỉ Mập: “Nó tên là《 Sự Tái Sinh Của Ông Trùm Tài Chính 》, rất nổi tiếng.”

Bùi Duẫn: “...”

Nhắc tới tiểu thuyết, Khỉ Mập lại nghĩ đến một cuốn khiến cậu ta tức giận hồi lâu: “À đúng rồi, cậu chưa đọc phần sau của cuốn《 Thần Cấp Ở Rể 》đúng không?”

Đây thực sự là một tên sách đã lâu không nghe thấy.

Bùi Duẫn ngẩn người: “Đúng vậy, gần đây cũng rất ít chơi game.”

Khỉ Mập cảm thấy không thể để mình khó chịu một mình được: “Tớ nói cho cậu biết, bạch phú mỹ đã bị tác giả cho chết rồi, chết vì bệnh, nhân vật chính cưới một người phụ nữ khác.”

Bùi Duẫn: “???”

Khỉ Mập: “Phần bình luận sách đều nổi điên lên, nhưng tác giả lại đứng ra giải thích, nói rằng bệnh của bạch phú mỹ đã được báo trước từ lâu, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được cô ấy. Nam chính cố gắng kéo dài tuổi thọ của cô ấy thêm vài năm, xem như là tốt lắm rồi.”

Bùi Duẫn đơ ra: “Đây là lời giải thích gì thế? Không phải là xung hỉ sao? Theo logic mà nói thì lẽ ra nên theo chiều hướng tốt lên chứ?”

Khỉ Mập cũng tức giận: “Thì có ai nói không phải đâu? Đọc hết hơn nửa cuốn sách lại thay đổi nữ chính, nữ chính ban đầu rất tốt, nhưng sau vì giúp đỡ nam chính mà thân thể suy kiệt, nên gục luôn.”

Bùi Duẫn: “...”

Khỉ Mập: “Sao trông vẻ mặt của cậu xấu thế?”

Bùi Duẫn qua loa nói: “Không có, tớ bị tình tiết này làm cho tức giận.”

Khỉ Mập tin là thật: “Tác giả này cũng chịu một trận gió tanh mưa máu, trực tiếp bị mắng lên hot search. Hiện tại bên phía trang web đang tranh thủ muốn lợi dụng nhiệt độ để phát động cuộc thi viết truyện. Yêu cầu là fanfic của《 Thần Cấp Ở Rể 》, trang web sẽ chọn ra năm bài xuất sắc nhất để được trao thưởng tiền mặt.”

Bùi Duẫn: “... Lẳng lơ như vậy sao? Tác giả không có ý kiến gì à?”

Khỉ Mập nói: “Tác giả không phản đối, ông ấy thấy vậy còn rất vui mừng, giúp ông ấy thu hút được rất nhiều lượt truy cập. Gần đây cuốn sách này đã trở thành cuốn sách bán chạy số một, ban đầu nó chỉ quanh quẩn ở hạng mười mấy hai mươi tuổi, hạng trên toàn là đại thần.”

“Chưa kể thật sự có rất nhiều người viết, nhưng tớ xem qua mấy bài dự thi rồi, chất lượng cũng không cao lắm, nhưng được cái là khá thú vị, cái gì cũng viết, có nhân vật chính bị bạn gái lừa gạt đến trắng tay rồi vứt bỏ, còn có bạch phú mỹ biến thành oan hồn đi đòi mạng.”

Bùi Duẫn kinh ngạc nói: “Đây không phải là tiểu thuyết về nam chính sao? Nữ chính sao lại nổi tiếng như vậy?”

Khỉ Mập nói: “Hình như nhân vật được thiết lập giống với nữ thần trong mộng, độc giả hầu như đều rất yêu thích trong suốt hơn nửa cuốn sách. Chủ yếu sau này lại đổi nữ chính, thiết lập nhân vật không có điểm gì hấp dẫn nên lại càng có cảm giác chênh lệch lớn như sông với biển.”

Sau khi trò chuyện thêm vài câu về chủ đề này, Bùi Duẫn hỏi về địa chỉ trang web của cuộc thi viết truyện.

Cậu dự định lát nữa đi xem xem.

“À đúng rồi.” Khỉ Mập lộ ra vẻ mặt hưng phấn: “Giữa cậu và học thần rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bùi Duẫn: “Cậu đoán xem.”

Khỉ Mập: “Nhà học thần mua con dâu nuôi từ bé sao?”

Bùi Duẫn: “...”

Khỉ Mập: “Hay là thuê cậu đến làm bạn cùng đi học?”

Khỉ Mập chặc lưỡi: “Tớ thiên về con dâu nuôi từ bé hơn. Nhà ai lại để bạn cùng học ngủ chung phòng với mình, cũng có phải là không còn phòng đâu.”

Bùi Duẫn cạn lời: “Nhìn tớ như thế này, là con dâu từ bé cái gì? Cậu đã từng thấy đứa trẻ nào lớn như vậy chưa?”

Khỉ Mập nói: “Nếu nói về tâm trí thì cũng gần như vậy, bảo là lớp lớn trong nhà trẻ là đã coi trọng cậu lắm rồi.”

Lời này vừa nói ra, cậu ta đã bị Bùi Duẫn ấn vào trong gối đầu, đánh cho một trận.

Vừa đánh cậu ta, Bùi Duẫn vừa nói vớ va vớ vẩn.

Cậu nói cậu và Tần Trú kết duyên với nhau thông qua một ly đồ uống.

Trong khoảnh khắc họ nhìn nhau, sấm sét từ trên trời và ngọn lửa từ dưới đất va vào nhau, trái tim họ gắn chặt lại với nhau, không phải đối phương thì không được.

Khỉ Mập từ lâu đã quen thuộc với phong cách của cậu.

Cậu ta bỏ qua những miêu tả cường điệu, thật giả lẫn lộn, chắt lọc được những từ mấu chốt: “Đồ uống á? Có phải là cốc sinh tố kia không?”

Lời kể của Bùi Duẫn bị cắt ngang, cậu ngồi đè lên mông Khỉ Mập, chặc lưỡi: “Tớ nói cảm động đến như vậy mà cậu lại chỉ quan tâm đến sinh tố vải thiều.”

Khỉ Mập: “Một ly hơn hai trăm đó, nếu là cậu thì cậu không để ý chắc?”

Để ý.

Tất nhiên là để ý.

Sau này trong khoảng thời gian cuối hè, Bùi Duẫn còn uống đến mấy lần, Tần Trú nói năm sau vải tươi được đưa ra thị trường, bọn họ vẫn có thể được uống tiếp.

Khỉ Mập: “Thật không ngờ, thật đó, cậu trực tiếp va vào ông chủ nhà người ta.”

Bùi Duẫn: “Dù sao thì kịch bản tớ cầm cũng là giáo thảo ngang ngược phải lòng tôi.”

Khỉ Mập: “...” Cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra lời này mà mặt không hề đỏ.

Sau khi trở về phòng, Bùi Duẫn phát hiện Tần Trú đang dựa vào trên ghế ngủ say.

Cậu nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Mặc dù rất vô nghĩa nhưng nội dung câu chuyện mà Khỉ Mập vừa lải nhải lại xuất hiện trong đầu Bùi Duẫn.

Trong tiểu thuyết viết xung hỉ có thể dẫn đến thất bại, cậu làm sao có thể cam đoan là mình sẽ không thất bại?

Bây giờ sức khỏe của Tần Trú đã khá hơn, nhưng anh lại phải giúp Bùi Duẫn học bù, gần đây anh thường xuyên thức khuya.

Bùi Duẫn có suy tính.

Cậu không thể để Tần Trú thất bại trong gang tấc được.

Bùi Duẫn tìm một chiếc chăn đắp lên cho Tần Trú.

Tần Trú ngủ không sâu, chăn vừa đắp lên người, anh đã tỉnh: “Cậu về rồi à.”

Bùi Duẫn nhìn vẻ mặt anh có chút mơ màng, không nhịn được cúi đầu xuống hôn một cái: “Cậu lên giường ngủ đi.”

Tần Trú sờ lên sườn mặt bị cậu hôn: “Vẫn còn sớm.”

Bùi Duẫn kéo anh dậy: “Hôm nay tôi muốn chơi game, không muốn làm bài tập.”

Tần Trú cũng không có ý muốn bắt ép cậu học, dù sao khi sẵn lòng học tập thì mới đạt được hiệu quả cao nhất.

“Cậu cứ chơi đi.” Tần Trú hôm nay thực sự mệt mỏi, xoa đầu cậu nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi.”

Bùi Duẫn: “Ừ ừ, cậu mau đi đi.”

Sau khi Tần Trú lên giường đi ngủ, Bùi Duẫn tắt đèn phòng, bật đèn bàn lên.

Bùi Duẫn mở máy tính lên, tìm thấy trang web đăng nhiều kỳ của《 Thần Cấp Ở Rể 》.

Trang web có tên là trang mạng đọc sách Hồng Hồng, cái tên không thu hút lắm nhưng đã sinh ra rất nhiều tác giả nổi tiếng.

Cậu vừa mở Hồng Hồng ra đã nhìn thấy thông tin về cuộc thi viết truyện.

Trang web có một không gian quảng cáo, ở ngay trên đầu.

Bùi Duẫn nhìn vào yêu cầu của cuộc thi viết truyện.

Tóm tắt lại là các tác phẩm hợp lệ gửi tham dự cuộc thi phải có độ dài không dưới ba mươi nghìn từ.

Không được phép viết về những chủ đề bị cấm (ví dụ như sau…), không được phép đạo văn, không được sao chép nội dung văn bản gốc, không được sao chép các chương VIP của văn bản gốc. Người vi phạm sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi và tài khoản sẽ bị cấm vĩnh viễn. Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của t.y.t, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Không có giới hạn về chủ đề, chỉ cần viết đủ là được.

Hạn chót là cuối tháng 12.

Bùi Duẫn tìm xem danh sách các tác phẩm dự thi, bấm vào một vài bài.

Có thể thấy hầu hết các tác phẩm chỉ đến đây để trút hết nỗi lòng, cũng có một số người cảm thấy tuyến tình cảm của các cô gái không nhiều nên viết về các cô gái.

Có rất nhiều người viết được mấy chương xong là đã thỏa mãn, viết đến đó rồi bỏ ngang.

Bùi Duẫn cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy.

Nếu không có thời gian, cùng lắm thì viết vài chương rồi rút.

Cậu thực sự khó chịu khi đối tượng xung hỉ bị tác giả cho chết.

Cậu bỏ ra một ít tiền, đọc một số chương quan trọng theo mục lục, trong lòng tính toán một chút.

Bùi Duẫn không viết từ góc nhìn của nhân vật chính như những người khác.

Cậu chọn nữ, viết dưới góc nhìn của bạch phú mỹ.

Thân thể của Bạch Phú Mỹ đã chết, nhưng linh hồn của cô vẫn chưa biến mất.

Sau khi chết, cô mới nhận ra rằng, người đàn ông khốn nạn đó chỉ yêu bản thân mình, tất cả những lời ngọt ngào thề non hẹn biển đều là vô nghĩa.

Rõ ràng cô có thể không phải chết, rõ ràng người đàn ông khốn nạn đó có bảo bối có thể cứu sống cô.

Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, cô sẽ không bao giờ để cho người đàn ông khốn nạn đó thoải mái như vậy.

Trên đây là nội dung khái quát.

Bùi Duẫn nghĩ rất hay nhưng sau khi mở file văn bản ra, cậu lặng lẽ nhận ra rằng mình không biết dùng từ miêu tả nào tốt hơn quả táo đỏ.

Trước khi mở file văn bản ra, cậu đã nghĩ đó là một kiệt tác anh hùng ca.

Sau khi mở file văn bản, nó thực sự là một kiệt tác có thể tệ chết người.

Bùi Duẫn hít một hơi thật sâu: “Không sao, vẫn có thể cứu vãn được.”

Cậu tìm kiếm những câu từ hay trên Baidu, xuất hiện rất nhiều câu hay của học sinh tiểu học và trung học cơ sở.

Như chim nhỏ đang ca hát, đóa hoa đang mỉm cười, hoàng hôn như lòng đỏ trứng muối.

Bùi Duẫn nhìn những gì cậu viết, cảm thấy những câu trên còn hay hơn những gì cậu viết rất nhiều.

Cậu chợt nghĩ đến đế vương bóng đêm mà Chung Lan Tâm đã nhắc đến trước đó.

Bùi Duẫn búng ngón tay cái tách.

Tần Trú trở người một cái.

Bùi Duẫn sững người lại hai giây, thấy anh vẫn chưa tỉnh giấc, cậu cẩn thận xoa xoa ngón tay, còn làm tư thế giơ tay lên làm cái kéo.

Mẹ, con yêu mẹ.

Một đoạn nội dung rất nhanh đã xuất hiện trên file văn bản.

Cô, là nữ vương bóng đêm bò ra khỏi địa ngục, tỏa ra khí tràng như A Tu La.

Nhưng giọng của cô như chim nhỏ đang ca hát, nụ cười của cô tựa như đóa hoa đang mỉm cười.

Cô đứng trước ánh hoàng hôn như lòng đỏ trứng muối, ca hát nhảy múa, giải phóng niềm vui sướng khi được tái sinh.

Bùi Duẫn thưởng thức một lúc, lẩm bẩm nói: “Mình thực sự là một thiên tài.”

Mọi thứ lúc bắt đầu đều khó khăn, cậu đã xác định được đoạn mở đầu, bắt đầu viết một cách hào hứng.

Sau khi tạm biệt cuộc sống độc thân, tốc độ tay của cậu vẫn rất tốt.

Bùi Duẫn viết một lúc, không thể không nghĩ đến cảm giác đau tay lần đó.

Cậu không nhịn được liếc nhìn Tần Trú đang yên ổn ngủ say, nghĩ thầm lần sau kéo anh luyện tập thêm vài lần nữa, nói không chừng tốc độ tay có thể sẽ tăng lên.

Cũng không thể quá nhanh.

Bùi Duẫn nghĩ, lỡ như rớt mất một lớp da thì xấu hổ chết mất.