Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 62: Chương 62 :




Năm giờ sáng.

Bùi Duẫn gõ xuống một dấu chấm tròn, vẻ mặt không hề có một chút vui vẻ nào, cực kỳ hoang mang.

“Cậu chơi đến tận bây giờ?” Giọng nói của Tần Trú đột nhiên vang lên sau lưng cậu.

Bàn tay chạm vào thanh sô cô la của Bùi Duẫn run lên: “Cậu tỉnh dậy từ khi nào?”

Tần Trú cau mày: “Tôi vừa mới tỉnh, cậu không đi ngủ sao?”

Anh liếc nhìn một đống đồ ăn vặt trống không trên bàn, cảm thấy đau đầu: “Cậu không sợ béo à?”

Bùi Duẫn: “Phải tốn công suy nghĩ, rất dễ đói, không ngờ lại ăn nhiều như vậy.”

Bùi Duẫn thức trắng đêm, mắt có chút đỏ lên, nắm lấy tay Tần Trú: “Anh.”

Tần Trú bị cậu gọi như vậy thì không đành lòng trách móc cậu: “Ừm.”

Bùi Duẫn chân thành nói: “Nếu tôi bị bệnh nặng, lẽ ra có cơ hội khỏi bệnh, nhưng vì cậu không nỡ bỏ tiền ra, không cho tôi đi khám nên tôi chết.”

Tần Trú: “?”

Thấy anh đang muốn mở miệng nói chuyện, Bùi Duẫn nhanh chóng ngắt lời anh: “Tôi chết không nhắm mắt, bây giờ tôi được cho hai cơ hội, có thể quay ngược lại thời điểm chúng ta lần đầu gặp nhau, còn có thể mượn xác hoàn hồn để trả thù cậu.”

Tần Trú: “??”

Bùi Duẫn: “Cậu thích phát hiện ra khi mình muốn lập nghiệp nhưng lại biết rằng cả đời này mọi chuyện đều không như ý muốn, không thể phất lên được. Hay là đến khi đạt được tất cả mọi thứ lại dần dần mất đi? Cái nào sẽ khiến cậu đau khổ hơn?”

Tần Trú nhẫn nhịn nói: “Không có cậu mới càng đau khổ hơn. Cậu đang làm gì vậy?”

Bùi Duẫn không nghĩ đến anh sẽ trả lời như thế.

“Tôi hỏi rất nghiêm túc đấy.” Bùi Duẫn được mở mang tầm mắt, dùng ngón tay gãi mặt: “Tất nhiên lời hay ý đẹp thì cũng có thể nghe một chút.”

Ánh mắt Tần Trú liếc qua, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình.

Anh đột nhiên nói: “Phần thứ ba của những trắc trở phải trải qua?”

Bùi Duẫn phủ nhận: “Không phải, tất nhiên những trắc trở của chúng ta đều rất ngọt ngào, việc cậu chết tôi ngủm là không hợp lý.”

Bùi Duẫn ngồi khoanh chân trên ghế, giải thích ngắn gọn lý do.

Nói về cuốn tiểu thuyết và cuộc thi viết truyện kia.

Và tâm trạng rối rắm của mình khi nên chọn tái sinh hay mượn xác hoàn hồn.

Ban đêm cậu viết ra cả hai phần đầu, muốn chọn một trong hai cái.

Tần Trú nghe xong, nhẹ giọng nói: “Dựa theo kiểu nhân vật, tôi sắp bị cậu giết chết phải không?”

Bùi Duẫn mỉm cười: “Đúng đó, vậy cậu thích kiểu trả thù nào?”

Tần Trú cúi người tựa vào tay vịn nhìn cậu: “Cậu nói xem?”

Chắc là vì sáng sớm dễ bị kích thích, yết hầu của Bùi Duẫn khẽ động một cái, túm lấy cổ áo ngủ của anh, kéo lại gần.

Tần Trú vừa hôn cậu, vừa đẩy cậu ngã xuống chiếc ghế rộng lớn thoải mái, ấn nút, lưng ghế từ từ ngả ra sau.

Bùi Duẫn không nhịn được vén áo lên, thân thể nóng bừng, có chút đổ mồ hôi.

Tần Trú muốn giúp cậu, nhưng bị cậu ngăn lại.

“Làm sao thế?”

Hơi thở của Bùi Duẫn không ổn định nói: “Tay, tốc độ tay...”

Tần Trú: “Cái gì cơ?”

Bùi Duẫn: “Tôi không thể để cậu làm tất cả mọi việc được. Tôi phải duy trì tốc độ tay mà tôi đã giữ gìn suốt mười mấy năm độc thân.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn định tự mình ra tay, cậu ngập ngừng nói: “Cậu muốn xem à?”

Tần Trú nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cố ý đúng không?”

Bùi Duẫn nhìn vẻ mặt của anh, cười nói: “Cậu có thể không xem.”

Tần Trú không xem, quay lưng lại.

Người thì đã quay đi, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng, vẫn luôn chui thẳng vào tai anh.

Tần Trú nhắm mắt lại, nghĩ thầm, mình thật sự sắp điên rồi.

Trong phòng tràn ngập một mùi hương.

Tần Trú lấy ra một ít khăn ướt lau cho cậu.

Cảm giác mệt mỏi vì thức khuya ập đến, Bùi Duẫn híp mắt chuẩn bị muốn ngủ, để kệ anh giúp cậu lau sạch.

Tần Trú thở dài, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nhóc đáng ghét này: “Đi lên giường ngủ đi.”

Bùi Duẫn gắng gượng mở mắt ra: “Cậu cấn tôi rồi.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn ngồi dậy: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, vẫn nên chọn mượn xác hoàn hồn đi. Tôi muốn nhìn thấy cậu có được tất cả rồi lại phải mất đi từng chút một.” Eudora Team

Tần Trú: “Bây giờ cậu nói như này, tôi còn tưởng cậu đang nói chuyện với tôi.”

Bùi Duẫn duỗi lưng một cái: “Làm sao cậu có thể cho tôi cơ hội trả thù được.”

Một giấc ngủ thẳng đến trưa.

Bùi Duẫn bị đánh thức để ăn trưa.

Cậu rửa mặt xong thì đi xuống lầu, Khỉ Mập còn chưa đi, đứng ở đầu cầu thang liên mồm nói: “Đêm xuân quá ngắn, cậu có thể ở trên lầu lâu hơn một chút rồi hẵng xuống.”

Bùi Duẫn: “Những người đầu óc chỉ toàn những thứ vớ vẩn như cậu thì không thể hiểu được sự vất vả trong công việc của chúng tớ đâu.”

Cậu nói xong, nhìn thấy quần áo trên người Khỉ Mập, “Ồ” một tiếng: “Đây không phải quần áo hôm qua tớ đưa cho cậu đúng không?”

Vẻ mặt của Khỉ Mập lập tức trở nên mờ ám.

“Vốn dĩ là tớ mặc bộ đồ đó, nhưng sau khi học thần nhìn thấy thì bắt tớ phải thay ra một bộ đồ mới.”

Bùi Duẫn: “Thật là, người này chỉ thích ghen linh tinh thôi.”

Khỉ Mập: “Cũng giống cậu không sẵn lòng đưa cho tớ bộ quần áo của học thần thôi.”

Bùi Duẫn đẩy cậu ta về phía nhà ăn: “Quần áo có hơi rộng.”

Khỉ Mập: “Đại ca à, tớ thấp hơn cả hai cậu đó, chắc chắn là quá dài rồi.”

Nếu gầy thì vẫn có thể mặc lên được, nhưng chiều dài thì không thể làm gì khác, chỉ có thể xắn ống quần và tay áo lên một chút.

Bùi Duẫn thở dài: “Quả nhiên chỉ có tớ mới có thể mặc vừa quần áo của cậu ấy thôi.”

Khỉ Mập: “...”

Cậu đủ rồi đó! Không thể chấp nhận được!

Có khách đến nên bữa trưa rất thịnh soạn.

Ăn trưa xong, Khỉ Mập cũng định chào xin về: “Không chơi nữa, không biết mẹ tớ gần đây nghe được ai nói, thay đổi đủ kiểu bắt tớ ăn quả óc chó và não heo, buổi tối phải nhanh chóng trở về ăn óc heo, nếu không sẽ bị đánh cho một trận.”

Bùi Duẫn: “... Cậu phải chịu khổ rồi.”

Tài xế Lý lái xe đưa Khỉ Mập về.

Tần Trú đi phòng sách bàn chuyện làm ăn.

Bùi Duẫn lo lắng về cuốn tiểu thuyết nên cũng trở về phòng.

Chỉ trong một đêm, đã có thêm rất nhiều sách.

Ánh mắt của Bùi Duẫn bị thu hút bởi một cuốn sách ở giữa.

Tên của cuốn sách này rất bình thường,《 Đêm Vĩnh Cửu 》.

Xen lẫn trong một đống tên sách lạ mắt, rất dễ bị lướt qua.

Bùi Duẫn bấm vào, cuốn sách lấy từ góc nhìn của nam chính, hoài niệm về sự ra đi của bạch phú mỹ.

Tác phẩm rất ngắn, chỉ mới đăng được một chương.

Bùi Duẫn đọc xong, bấm lưu lại, sau đó thì không để tâm đến nó nữa.

Theo lời nhắc của trang web, Bùi Duẫn đăng ký trở thành tác giả.

Đến cột bút danh, cậu suy nghĩ một lúc, vốn định tiếp tục sử dụng tên của mình và Tần Trú, nhưng đột nhiên “tính trẻ trâu” phát tác, gõ xuống mấy chữ.

Năm phút sau, trên danh sách các tác phẩm dự thi xuất hiện thêm một cuốn sách.

Tên sách:《 Sự Cám Dỗ Của Vong Thê 》

Tác giả: Thần Thánh Xé Trời

Số từ: 2199

Số lượt lưu: 1 (tự mình nhấn)

Văn án cậu không thay đổi nhiều, cậu chỉ nhấn mạnh ý tưởng mượn xác hoàn hồn thêm một chút.

Sau khi tải chương đã hoàn thành lên, cậu đóng trang web lại.

Đối với Bùi Duẫn, điều quan trọng nhất vẫn là nâng cao thành tích của mình.

Tiểu thuyết thì viết chơi chơi cũng được nhưng trọng tâm không được lệch đi.

Bùi Duẫn lấy bài tập về nhà ra, định làm xong một phần trước khi Tần Trú quay lại.

Tần Trú giúp cậu sắp xếp lại các phần kiến ​​thức, từ đơn giản đến phức tạp.

Chiến thuật biển câu hỏi rất hiệu quả, nếu làm nhiều đề hơn sẽ hoàn toàn hiểu rõ một số dạng câu hỏi.

“Kỳ thi giữa kỳ cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Tần Trú bàn xong công việc trở về, thấy cậu đang làm bài tập nên thuận miệng hỏi một câu.

Bùi Duẫn: “Cái này phải xem giáo viên có yêu tôi hay không.”

Tần Trú: “Không yêu cậu đâu.”

Bùi Duẫn thở dài: “250 (Đồ ngốc) đang vẫy tay với tôi.”

Tần Trú xoa nhẹ lên đầu cậu: “Không cần vẫy tay, vốn dĩ là cậu mà.”

Bùi Duẫn: “...”

“À đúng rồi.” Bùi Duẫn nói với Tần Trú về kế hoạch của mình: “Ngày nào cậu cũng canh chừng tôi làm bài tập cũng không để làm gì, cậu tự đi làm việc của mình đi, tôi tự mình làm qua trước, nếu không hiểu sẽ hỏi lại cậu sau.”

Tần Trú: “Tôi không có việc gì khác.”

Bùi Duẫn: “Vậy cậu đi xây dựng hòn đảo của chúng ta đi.”

Tần Trú nhìn cậu, lại nhớ đến cái nhân vật bạch phú mỹ bị tác giả viết chết kia, hỏi: “Cậu đang sợ cái gì?”

Bùi Duẫn: “Sợ cậu ngã bệnh.”

Tần Trú: “Sẽ không, hiện tại sức khỏe của tôi rất tốt.”

Bùi Duẫn hoảng sợ nhìn anh: “Phì, phì, phì, cậu mau im miệng ngay.”

Tần Trú: “?”

Bùi Duẫn như muốn sụp đổ nói: “Cậu nói cái gì vậy? Cậu có biết nói như vậy thường sẽ bị vả mặt không?”

……

Ban đêm.

Một nhân viên văn phòng kết thúc công việc trong ngày, như thường lệ mở trang mạng đọc sách Hồng Hồng lên, muốn thả lỏng tinh thần một chút.

Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy quảng cáo về cuộc thi viết truyện, bởi vì bị《 Thần Cấp Ở Rể 》làm cho khó chịu quá thể nên anh ta nghiến răng chen vào, chuẩn bị đọc vài bài để giải tỏa cơn tức giận.

Anh ta lướt xuống một vài bài, đột nhiên ngón tay dừng lại.

Nhân viên văn phòng nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết có tựa đề mới mẻ nổi bật ——《 Sự Cám Dỗ Của Vong Thê 》.

Cái tên này trông có vẻ rất màu mè nên anh ta bấm vào.

Một phút sau, anh ta cực kỳ hoài nghi nhân sinh, đây là phong cách viết văn của học sinh tiểu học sao?

Anh ta vừa chê bai, nhưng lại không nhịn được lướt tiếp xuống dưới.

Anh ta hơi bất ngờ, cách viết văn tuy hơi kém một chút nhưng không ngờ lại rất hấp dẫn.

Trong chương đầu tiên, lấy góc nhìn của bạch phú mỹ, nhìn nam chính và tình yêu mới của anh ta phát sinh quan hệ, sự oán giận trong lòng cô tăng lên gấp bội.

Sau đó, cô tỉnh lại.

Anh ta nhấn vào chương tiếp theo, nhưng lại nhảy đến trang chi tiết, hết rồi.

Nhân viên văn phòng: “...”

Viết văn đã kém như vậy! Lại còn viết quá ngắn! Muốn kiếm chuyện à!

Anh ta tự nhủ, tuyệt đối sẽ không theo dõi.

Anh ta đóng trang viết truyện lại.

Không lâu sau, anh ta lại quay lại, bấm lưu trữ.

Thôi quên đi, để xem bạch phú mỹ sau khi tỉnh lại sẽ làm gì, đọc xong sẽ xóa!

Sau khi Bùi Duẫn đăng bài lên xong, cũng không lên xem lại.

Hai ngày nay bài tập về nhà rất nhiều, Bùi Duẫn vội vàng hoàn thành, thỉnh thoảng trong đầu cậu nghĩ ra một vài ý tưởng về cuốn tiểu thuyết, viết thành từng đoạn nhỏ vào trong sổ tay, dự định khi nào có thời gian sẽ tranh thủ đánh lên máy tính.

Ba ngày sau, không khí lạnh tràn về.

Nhiệt độ giảm mạnh.

Lời nói của Tần Trú bị quật thật, anh sốt cao 39 độ, ho không ngừng.

Trong lòng Bùi Duẫn gần như suy sụp.

“Tôi không đi học nữa.” Bùi Duẫn đang định gọi điện cho lão Tôn xin phép nghỉ.

“Đi đi, tôi không sao.” Tần Trú tự biết sức khỏe của bản thân ra sao, nói: “Tôi chỉ bị cảm lạnh thôi, không sao đâu.”

Bùi Duẫn cau mày nói: “Cậu cứ coi như là tôi không muốn đi học, muốn trốn học đi.”

Cậu bấm gọi số điện thoại của lão Tôn.

Bây giờ vẫn còn sớm, lão Tôn còn đang làm bữa sáng: “Alo? Là ai đấy?”

Bùi Duẫn vội vàng nói: “Thầy Tôn, em là Bùi Duẫn.”

Lão Tôn: “Bùi Duẫn à, làm sao vậy?”

Bùi Duẫn ho khan vài tiếng, khàn giọng nói: “Thầy ơi, em bị sốt, phải đến bệnh viện khám, cho nên muốn xin nghỉ một ngày.”

Giọng điệu của cậu rất yếu ớt, giả vờ giống y như thật.

Lão Tôn ngạc nhiên nói: “Em cũng bị bệnh à?”

Bùi Duẫn: “Vâng.”

Lão Tôn dứt khoát nói: “Được rồi, nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Tần Trú không làm được gì cậu: “Tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn lây bệnh sang cho cậu.”

Bùi Duẫn mặt không chút thay đổi bĩu môi: “Nếu cậu còn cằn nhằn, tôi sẽ hôn cậu.”

Tần Trú: “...”

Không lâu sau, Tần phu nhân gõ cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng nói: “Mẹ đã liên hệ với bác sĩ rồi, bây giờ chúng ta đến đó ngay.”

Tần Trú không từ chối, biết nếu mình không đi tới đó thì bọn họ sẽ không yên tâm.

Tần phu nhân nhìn về phía Bùi Duẫn: “Hôm nay Phạn Phạn không đi học sao?”

Bùi Duẫn thành thật nói: “Con không yên lòng.”

Tần phu nhân cười nói: “Nào, đeo khẩu trang vào, đừng để Chúc Chúc lây bệnh sang cho con.”

Tần Trú phải kiểm tra sức khỏe nên chưa ăn sáng.

Họ gói một ít đồ ăn trên bàn ăn mang theo rồi lái xe đến bệnh viện thành phố.

Bệnh viện thành phố từ lâu đã quen với việc Tần Trú coi đây là ngôi nhà thứ hai của mình, phòng VIP đã được sắp xếp ổn thỏa.

Bác sĩ ân cần nói: “Đã lâu rồi không thấy cậu đến đây.”

Bùi Duẫn: “...”

Cũng không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Vẻ mặt Tần phu nhân cũng cứng đờ: “Khụ, sức khỏe của con trai tôi gần đây không tệ.”

Bác sĩ hình như cũng biết mình nói sai, lúng túng nói: “Rất tốt, rất tốt. Tôi đi kê đơn thuốc và viết đơn tái khám.”

Y tá tới đo nhiệt độ cơ thể, lấy máu, có một số hạng mục kiểm tra yêu cầu Tần Trú phải tự mình đi qua.

Lúc này Tần Trú cảm thấy hơi không thoải mái, thở gấp nói: “Cứ để đó đi, lát nữa rồi đi.”

Bùi Duẫn thực sự lo lắng nhưng lại sợ làm phiền anh: “Cậu ngủ một lát đi.”

Tần phu nhân kéo Bùi Duẫn: “Không sao đâu, cứ thoải mái đi.”

Bùi Duẫn chịu áp lực tâm lý rất lớn, lần trước Tần Trú phát sốt, nhưng ngay ngày hôm sau thì hạ sốt nên không bị Tần phu nhân phát hiện.

Cậu không thể không tự hỏi liệu bản thân mình có ích gì hay không.

Tần phu nhân nhìn ra suy nghĩ của cậu, nhẹ giọng nói: “Phạn Phạn, con đi phòng đun nước chuẩn bị nước đi.”

Bùi Duẫn thoát khỏi sự nghi ngờ bản thân: “À à, được ạ.”

Bùi Duẫn cầm theo phích nước đi ra ngoài, đi được mấy bước thì nhìn thấy một người, cậu dừng bước.

Sau đó, cậu quay người rời đi.