Quán nướng quen thuộc, chiếc ghế quen thuộc.
Chiếc ghế này cũng gặp nạn nhiều thật, giống như việc mở màn một trận bóng rổ, quả bóng ném ra báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Sự khác biệt so với lần trước là những kẻ tìm ngược đã thay đổi.
Bùi Duẫn không khỏi phàn nàn: “Mập mạp, tại sao mỗi lần đi chơi với cậu tớ đều phải đánh nhau?”
Khỉ Mập vô tội nói: “Có lý chút đi anh trai à, rõ ràng mấy người này tới tìm cậu mà.”
Bùi Duẫn: “Tại sao tớ lại được chào đón như vậy chứ?”
Bùi Duẫn cảm thấy rất nặng nề.
Nếu họ đến sớm hơn một tiếng thì cậu đã không chán nản đến thế.
… Vì cậu đã ăn quá nhiều, ngay cả đứng dậy cũng thấy mệt.
Bùi Duẫn cảm thấy bọn họ thật sự không phải là người, vậy mà chọn lúc vừa ăn xong liền tới gây sự, ăn uống xong xuôi chỉ muốn đi ngủ, ai thèm đánh nhau chứ?
Tần Trú nhìn ra rồi.
Anh thì thầm: “Cậu ổn chứ?”
Bùi Duẫn không trả lời.
Lúc này, chàng trai ở giữa lên tiếng: “Bùi Duẫn, chắc hẳn mày biết mục đích bọn tao tới đây chứ.”
Bùi Duẫn đáp: “Tôi không biết.”
“Cậu là Hồ Gia Vinh? Sao tôi nhớ cậu không thấp như vậy nhỉ?” Bùi Duẫn lại nói: “Tôi nhớ cậu nhảy lên có thể đánh tới ngực tôi, hiện tại chỉ có thể đánh đến đầu gối của tôi.”
Nam sinh: “...”
Là một người chỉ cao chưa đầy 1m69, tên đó cấm kỵ nhất việc người khác nhắc đến chiều cao của mình.
Chỉ cần nhắc đến, hắn ta sẽ dùng nắm đấm bịt miệng người khác.
Hắn ta chợt nổi giận, giận dữ nói: “Đừng phí lời nữa, tao nói cho mày biết, hôm nay bọn tao đến đây là để dạy cho mày một bài học, cho mày biết cái giá phải trả khi đào góc tường nhà người khác.”
(*) Đào góc tường: chỉ việc tán tỉnh người đã có người yêu hoặc vợ/chồng.
Bùi Duẫn sửng sốt.
Cái quái gì vậy? Đào góc tường?
“Đợi đã, có thể đánh nhau, nhưng trước tiên chúng ta cần phải nói rõ ràng đã.”
“Nói con mẹ mày ấy, nếu mày quỳ xuống cầu xin tha thứ thì tao còn có thể nghe mày nói nhảm.”
Tên đó nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy ác ý: “Hai người phía sau mày nữa, một con ma ốm, một con khỉ cùng nhau dập đầu, hô to ba lần “Tôi là phế vật”, tao sẽ bỏ qua cho tụi mày.”
Vẻ mặt của Bùi Duẫn tối sầm lại.
Cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh của mình ném nó vào tường.
Tần Trú nhanh tay giữ lấy cậu: “Muốn đánh nhau à?”
Bùi Duẫn: “Tất nhiên là phải đánh, chẳng lẽ lại trực tiếp quỳ xuống?”
Tần Trú không có ý đó, dù sao vệ sĩ cũng ở gần đây.
Nhưng anh vẫn không nói ra, giữ thể diện cho cậu.
Tần Trú vội vàng gửi tin nhắn cho vệ sĩ, yêu cầu họ tới trước để đề phòng.
Khỉ Mập vội vàng nói với cậu: “Mấy người này không giống mấy tên lông vàng lần trước, trông có vẻ đã được huấn luyện rồi, đánh không lại thì cũng đừng khoe khoang.”
Bùi Duẫn: “Tớ biết, hai người ở lại đây đi.”
Tần Trú cau mày, kéo cậu nói: “Chúng ta cùng đi.”
Khỉ Mập cũng nói: “Đúng vậy, anh Bùi, hai tay khó địch lại bốn tay*, sao bọn tớ có thể yên tâm đứng nhìn cậu bị đánh sưng thành đầu heo được?”
(*) Hai tay khó địch lại bốn tay: ý chỉ một người địch không lại nhiều người, ít không địch nổi đông.
Bùi Duẫn: “... Xin hãy cầu mong tớ tốt một chút.”
Tên kia sốt ruột nhổ điếu thuốc đang cháy dở trong miệng ra, dùng chân dậm mạnh: “Tụi bây xong chưa vậy? Nhanh lên, bọn tao đang vội về nhà ăn tối.”
Bùi Duẫn: “Nơi này không tiện, tìm chỗ khác đi.”
Dù sao đây cũng là phố bán đồ ăn vặt, nơi này có rất nhiều học sinh lui tới, hiện tại đang ở phía xa nhìn bọn họ.
Bùi Duẫn không quan tâm video có được gửi đến giáo viên trong trường hay không, nhưng cậu không thể làm hại Tần Trú và Khỉ Mập.
“Được.” Tên đó rất dứt khoát: “Ra chỗ phía sau đi.”
Nơi mà hắn ta nói đến nằm ngay sau phố bán đồ ăn vặt, không có người giám sát, rất ít người qua lại, cơ bản là nơi ở của một số học sinh trung học dạy nghề và xã hội đen.ứng dụng TᎽT
Vì tương đối kín đáo nên cũng là nơi chúng đến để tống tiền.
Bùi Duẫn sờ bụng, đi rất chậm: “Bụng tớ thật sự quá căng.”
Khỉ Mập cũng ợ lên: “Tớ cũng vậy, nguyên liệu làm món nướng của ông chủ Tiểu Chu thật tuyệt vời, sao lại thơm như vậy, khó có được một bữa ăn đến nghiện như vậy.”
Bùi Duẫn nói: “Đúng vậy, thịt cắn vào vừa ngon vừa béo.”
Tên kia: “…” Bụng hắn ta không khỏi kêu lên hai tiếng.
“Tụi bây đừng có quá đáng!” Hắn ta tức gần chết: “Từng người một hay cùng lên?”
Bùi Duẫn: “Cùng lên.”
Cậu cử động cổ tay, đột nhiên quay đầu lại, thâm tình nói: “Tôi xin lỗi Chúc Chúc, cậu đừng trách tôi, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”
Sau đó Bùi Duẫn giơ tay lên chém vào gáy Tần Trú một cái.
Một giây, hai giây, ba giây...
Trên trán Tần Trú nổi gân xanh, kìm nén cơn tức giận nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
Mấy người ở phía đối diện cũng sửng sốt.
Sao chưa đánh đã xảy ra nội chiến rồi?
Bùi Duẫn nhìn hai tay mình, lại nhìn Tần Trú không bị thương, sụp đổ đáp: “Sao lại khác với trong phim truyền hình thế? Sao cậu lại không bị gì?”
Tần Trú: “Cậu muốn tôi xảy ra chuyện gì?”
Bùi Duẫn: “Cậu nên có vẻ mặt không thể tin được, sau đó từ từ ngã vào vòng tay của tôi. Khi cậu tỉnh dậy, cậu sẽ thấy mọi thứ đã kết thúc, anh hùng của cậu là tôi đang ngồi bên cạnh cậu, mỉm cười với cậu dưới bầu trời đầy sao, sau đó dịu dàng nói “Tỉnh rồi à, chúng ta về nhà thôi”.”
Tần Trú: “…”
Anh không thể tin được rằng Bùi Duẫn lại có ý nghĩ như vậy.
Bùi Duẫn: “Đây mới là diễn biến bình thường. Nếu cậu mới đoạn đầu đã như như xe tuột xích thì đoạn sau phải tiến hành tiếp thế nào đây?”
Tần Trú nhịn không được nói: “Với sức đuổi muỗi của cậu mà có thể đánh bất tỉnh ai được?”
Bùi Duẫn: “Sao tôi nỡ dùng lực đánh cậu chứ!”
Tần Trú: “…”
Khỉ Mập: “…” Được rồi, hai vị công tử này lúc này cũng không quên tán tỉnh nhau.
Những người ở đối diện đều chết lặng.
Một người trong số họ nói: “Có lý đấy.”
Tên kia quay lại, hét lên: “Câm mồm.”
“Mẹ kiếp, Bùi Duẫn, mày đúng là không biết xấu hổ.” Hắn ta tức giận: “Khó trách mọi người đều gọi mày là cặn bã, cướp bạn gái của Hồ Gia Vinh còn chưa đủ, còn đi tán tỉnh người khác.”
Bùi Duẫn hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói: “Hiểu lầm gì để sau hãy nói, người cuối cùng chửi tôi như vậy đã chết rồi.”
Trước mặt Tần Trú nói cậu đào góc tường nhà người khác, muốn chết sao?
Khi nắm đấm hướng về phía hắn ta, hắn ta có chút không kịp trở tay.
Vừa rồi Bùi Duẫn vẫn còn đang lẩm bẩm như đang diễn kịch, nhưng trong chớp mắt cậu đã lạnh mặt lao tới.
Tên kia né được cú đấm này, nhưng rất nhanh, hắn ta phát hiện ra đòn tấn công của Bùi Duẫn ngày càng ác liệt.
Trong mấy lần giao thủ, trên người hắn ta đã ăn vài cú đấm.
Tên đó lúc này mới trở nên nghiêm túc.
Hắn ta đã nghe nói đến Bùi Duẫn từ lâu, nhưng hắn ta không để tâm, hắn ta đã xem video một chọi mười, đối phương căn bản không chịu nổi một đòn.
Bùi Duẫn thăm dò đối phương một chút, trong lòng nắm chắc, lơ đãng liếc nhìn đám người Tần Trú.
Khỉ Mập chưa đánh nhau bao giờ, chỉ nắm chắc vài cục đá sử dụng chiêu Đàn Chỉ Thần Thông*.
(*) Đàn Chỉ Thần Thông: là một loại diệu chỉ pháp tâm đắc nhất của Thiên Ma Cư Sĩ - Tạ Yên Khách. Loại công phu này sử dụng nội lực tích tụ vào lòng bàn tay, sau đó dùng ám khí hoặc những viên đá mà bắn ra. Khi bắn ra viên đá mang theo nội lực, nếu đối phương bị bắn trúng sẽ bị thương rất nặng.
Điều khiến cậu ngạc nhiên là Tần Trú đánh nhau rất giỏi.
Sức lực của Tần Trú rất mạnh, Bùi Duẫn cũng biết rõ điểm này, cậu thường xuyên trêu chọc Tần Trú sau đó bị đối phương đè ngược lại không thể động đậy được.
Nhưng cậu luôn sợ làm anh bị thương nên không phản kháng, không ngờ Tần Trú thực sự rất mạnh.
Sau một cú đấm, đối thủ của anh nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.
Bùi Duẫn vừa đối phó với tên kia, vừa quan tâm nói: “Có mệt không? Có muốn đứng sang một bên nghỉ ngơi một lát không?”
Tần Trú thậm chí không thở gấp một hơi: “Cậu tự lo cho mình đi.”
Tên kia tức giận: “Mày nhìn đi đâu đấy?”
Bùi Duẫn: “Lêu lêu lêu, cậu đánh không lại tôi.”
Hắn ta đỏ mặt.
Bùi Duẫn đột nhiên nói: “Tôi biết các cậu ở đâu rồi. Chắc là học Taekwondo ở Cung Thanh Thiếu Niên nhỉ.”
Hắn ta im lặng.
Bùi Duẫn đưa tay gãi gãi nách hắn ta.
“...”
Má, nhột!
Sức lực của chàng trai đột nhiên yếu đi.
Bùi Duẫn nắm được sơ hở, túm lấy cổ áo hắn ta, đè hắn ta xuống đất, cười nói: “Xem ra chưa từng đánh nhau bao giờ, thực chiến không ổn.”
Chàng trai lạnh lùng nhìn cậu.
Hắn ta từng đoạt nhiều giải thưởng và là tấm gương cho tất cả học viên, nhưng hôm nay lại bị đánh bại bởi thủ đoạn hèn hạ này.
Bùi Duẫn: “Tôi đánh nhau không từ thủ đoạn.”
Trước kia đánh nhau nhiều, người quá chính trực sẽ chịu thua thiệt.
Bùi Duẫn đẩy hắn ta ra, đi giúp Tần Trú và Khỉ Mập.
Trận ẩu đả chưa kéo dài lâu, vệ sĩ đã đến.
Mỗi người đều cầm vài xiên nướng, giả vờ làm quần chúng hóng hớt đi ngang qua.
Vệ sĩ A: “Ba bạn học sinh tiểu học không sao chứ? Chú đã gọi cảnh sát cho các cháu rồi.”
Bùi Duẫn: “Cảm ơn chú, bọn cháu sợ hãi quá.”
Người ngổn ngang trên mặt đất: “...”
Cmn nó chứ sợ hãi!
Nhưng khi nghe thấy tiếng chuông báo động, nhóm người giận dữ đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Thiếu niên lau mồ hôi trên miệng, nói: “Cứ chờ đó.”
Bùi Duẫn bình tĩnh nói: “Thay vì gây rắc rối cho tôi, tại sao không hỏi Hồ Gia Vinh xem cậu ta vu khống người khác có vui không? Cậu ta còn không dám lộ diện, phế vật.”
Chàng trai dừng lại: “Mày có ý gì?”
Bùi Duẫn chỉ hỏi một câu: “Cô gái đó, có đẹp như Tần Trú không?”
Chàng trai: “...”
Hắn ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Nhưng hắn ta nhìn Bùi Duẫn không thuận mắt, trước khi rời đi, hắn ta còn mắng: “Phi, chỉ là một thằng cặn bã chỉ biết nhìn mặt.”
Bùi Duẫn: “?”
Khỉ Mập: “Ha ha ha.”
Tần Trú thừa dịp bọn họ nói chuyện, đi về phía vệ sĩ.
“Các anh đến muộn.”
Vệ sĩ A ngượng ngùng nói: “Chúng tôi tới lâu rồi, nhưng xem ra bọn họ không phải đối thủ của các cậu.”
Tần Trú: “Còn đi mua thịt xiên, xem kịch?”
Vệ sĩ B: “Khụ, Nhị thiếu, đây chính là tinh túy của diễn xuất. Đạo cụ ắt không thể thiếu.”
Tần Trú: “Trừ lương.”
Vệ sĩ: “...Vâng.”
Cả ba đều có chút thương tích.
Nghiêm trọng nhất có vẻ là Khỉ Mập, cậu ta ném đá trượt chân ngã, quần bị rách, đầu gối bị bong tróc.
Khỉ Mập nói với Bùi Duẫn: “Anh Bùi, có thể cho tớ ở nhờ một đêm được không? Tớ như này không dám về nhà.”
Vừa hay ngày mai là cuối tuần, mẹ cậu ta sẽ cho cậu ta ở ngoài.
Bùi Duẫn: “Được. À không, không, không, không được...”
Khỉ Mập: “Cậu có việc à?”
Tần Trú kêu vệ sĩ trở về, đi tới: “Được.”
Bùi Duẫn thấy anh đồng ý thì lại đổi ý nói: “Được rồi, cậu đến đi.”
Lúc này Khỉ Mập mới nhận ra hình như có điều gì đó không đúng.
Cậu ta cẩn thận nhớ lại giọng nói bạn cùng phòng Bùi Duẫn, phát hiện ra giọng nói của người bạn cùng phòng này rất giống Tần Trú.
Khỉ Mập ngơ ngác: “Bạn cùng phòng của cậu là học thần sao? Các cậu ở chung à?”
Bùi Duẫn: “Đúng vậy, bởi vì tớ không thể chịu đựng được việc phải xa cậu ấy, tớ nhất định phải luôn ở bên cậu ấy.”
Khỉ Mập: “...”
Cả người cậu ta đều không ổn.
Tần Trú gọi điện, bảo tài xế Lý lái xe tới đây: “Đừng quậy nữa.”
Anh giải thích với Khỉ Mập: “Vì một số lý do mà chúng tôi phải sống chung với nhau.”
Khỉ Mập hiểu rõ “Ồ” một tiếng: “Không sao, không sao cả. Dù sao bây giờ hai người ở chung cũng… cũng được.”
Sống chung dưới một mái nhà, kiểu gì cũng lâu ngày sinh tình.
Điều cậu ta đang nghĩ là Tần Trú không rõ vì lý do gì mà ở lại nhà Bùi Duẫn.
Khỉ Mập cảm khái, học thần thật không dễ dàng, vì tiền mà khom lưng.
Nhưng ý tưởng đó chỉ kéo dài được hai mươi phút.
Xe của tài xế Lý dừng ở Ngự Cảnh Biệt Uyển.
Khỉ Mập nhìn biệt thự năm tầng, hồi lâu không nhúc nhích.
Tài xế Lý: “Bạn học nhỏ, xuống xe đi.”
Khỉ Mập cứng ngắc gật đầu.
Bùi Duẫn cả quãng đường đã sớm cảnh báo cậu ta: “Tớ đã nói với cậu rồi, hãy... chuẩn bị tinh thần, có thể cậu sẽ ngạc nhiên đấy.”
Khỉ Mập khó khăn nói: “Tớ tưởng cậu sợ tớ cho rằng nhà cậu quá nát.”
Cậu ta cảm thấy khó tiếp nhận.
Nhưng bằng cách nào đó, lại tựa như lẽ đương nhiên.
Tài xế Lý định đậu xe ở hầm để xe.
Khỉ Mập dù có không chịu chấp nhận đến đâu cũng phải xuống xe.
Quản gia Hứa đã đợi ở cửa, thấy bọn họ xuống xe liền tiến lên chào hỏi: “Nhị thiếu, Bùi thiếu, nghe nói hai người xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không sao chứ?”
Bùi Duẫn nói: “Không sao đâu. Chú Hứa, bạn của cháu đến đây nghỉ một đêm.”
Quản gia Hứa cười nói: “Phòng cho khách đã chuẩn bị xong, nghe nói bạn của cậu bị thương, hộp thuốc cũng đã chuẩn bị sẵn, chúng ta vào trong trước đi.”