Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 49: Chương 49 :




Trói lên trên ghế?

Bùi Duẫn ngây dại, trong đầu suy nghĩ miên man, không được tự nhiên nói: “Không ngờ cậu là loại người như vậy…”

Tần Trú đang muốn giải thích thì chợt nghe thấy cậu nói: “Cũng không phải không được, không cần đánh cược, lúc nào cũng có thể.”

Tần Trú: “...”

Quên mất, Bùi Duẫn không quá giữ mặt mũi.

Tần Trú: “Tôi còn chưa nói hết.”

Anh nói thêm một câu ở bên tai Bùi Duẫn, mặt Bùi Duẫn lập tức đỏ bừng, tức giận.

Bùi Duẫn đẩy anh ra: “Cậu tự ngủ một mình đi.”

Trong lòng trống rỗng.

Trên người Tần Trú vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của đối phương, anh có chút hối hận vì đã nói ra.

Bùi Duẫn từng ngây thơ cho tằng Tần Trú chỉ là nói mà thôi.

Cho đến khi buổi tối về nhà, sau khi làm bài tập xong, cậu mới thấy Tần Trú rút ra một cái cà vạt.

Tần Trú: “Chỉ tìm được cà vạt, chắp vá một chút.”

Bùi Duẫn cuống quít lùi về phía sau: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân.”

Tần Trú bước tới vài bước: “Sợ à?”

“Ai sợ chứ.” Bùi Duẫn mạnh miệng một câu, ỡm ờ mà bị anh ấn lên trên ghế: “Lẽ nào tôi lại ngồi không chờ cậu qua đây trói sao?”

Tần Trú thấy cậu vừa nói không được vừa phối hợp vươn tay, lập tức cũng không biết nên xuống tay từ đâu.

Bạn trai cái gì cũng phối hợp.

Chỉ có xấu hổ là không quá phối hợp thôi.

Bùi Duẫn: “Cậu làm được hay không?”

Rất nhanh Tần Trú đã để cho cậu biết anh làm được hay không.

Hai tay của Bùi Duẫn bị nâng lên, trói vào khung tựa trên đầu.

Tần Trú trói rất lỏng, với sức mạnh của Bùi Duẫn chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể thoát ra ngay.

Bùi Duẫn xoay xoay cổ tay, có cảm giác quái lạ không nói được.

Giống như mất đi quyền điều khiển cơ thể, mọi cử động đều tùy theo sự điều khiển của Tần Trú.

Tần Trú thắt nút cuối cùng, nhìn Bùi Duẫn bị thành ra như vậy, yết hầu của anh lăn lộn hai cái, có chút không chịu nổi.

Tần Trú hít một hơi thật sâu: “Cảm giác thế nào?”

Bùi Duẫn: “Kích thích.”

Cậu suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thật sự phải làm như vậy sao? Không tốt lắm đâu nhỉ?”

Tần Trú nghe cậu nói một cách mờ ám như vậy, không nói nên lời mà lấy ra cái máy tính bảng, gác lên trên bàn làm việc trước mặt: “Trước hết học thuộc hết từ đơn ở chuyên đề số một, mười lăm phút sau tôi đến đổi sang chuyên đề số hai.”

Cái này vẫn chưa xong.

Hai tiếng gõ cửa vang lên, Tần Trú đi mở cửa, không để cho người khác tiến vào: “Đưa cho tôi.”

Quản gia Hứa đưa cái khay cho anh, đứng trước cửa liếc một cái vào trong.

Nhưng có Tần Trú che, ông không thấy được cái gì cả.

Tất nhiên Tần Trú sẽ không cho người khác thấy tình hình bên trong — Bùi Duẫn vẫn đang bị anh trói.

Nếu như chuyện này bị truyền ra thì có mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Tần Trú bưng khay trở lại bên cạnh bàn học, lần lượt đem những món ngọt bên trên đưa tới trước mặt Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn vừa mới học thuộc xong một từ đơn: “... Cậu thật sự đem tới à.”

“Ừ, nghiêm túc học thuộc, học thuộc xong sẽ cho cậu ăn.”

Bùi Duẫn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, lòng đang rỉ máu: “Cậu thật tàn nhẫn.”

“Còn có thể tàn nhẫn hơn.” Tần Trú dùng nĩa xiên một miếng bánh kem bơ trà xanh, quơ quơ trước mặt cậu, cắn một cái.ứng dụng TᎽT

Bùi Duẫn: “...”

Những chiếc bánh ngọt được làm đều có kích thước rất nhỏ, tổng cộng có năm dĩa bánh nhỏ, thật ra không có nhiều lắm.

Tần Trú ăn không hết quá nhiều món, nhưng mấy thứ này vẫn có thể ăn được.

Dưới ánh mắt lên án của Bùi Duẫn, Tần Trú dùng khăn giấy lau miếng bơ bên môi: “Lát nữa tôi kiểm tra, sai năm cái, tôi ăn, cậu nhìn.”

Bùi Duẫn nghẹn ngào.

Tần Trú dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Bùi Duẫn, làm một chuyện cuối cùng.

Anh tìm được một đoạn tiếng ồn trắng.

Đoạn tiếng ồn trắng này khá quá trớn, đều là liên quan đến ăn, có âm thanh pha trà, cũng có âm thanh của nấu mì, còn có… âm thanh của việc lột vỏ quả vải.

Tần Trú biết rõ còn hỏi: “Có phải cậu rất thích âm thanh lột vỏ quả vải đúng không? Lặp đi lặp lại đoạn này thì sao?”

Bùi Duẫn tức chết rồi: “Như vậy làm sao tôi học thuộc được?”

Tần Trú nhét tai nghe bluetooth vào tai cậu: “Nếu không làm vậy thì sao gọi là phạt được?”

Bùi Duẫn: “...”

Tay cậu đang bị trói, không thể ăn cái này cái kia, cũng không lấy tai nghe xuống được.

Thật quá đáng.

Trong tai Bùi Duẫn đã tràn ngập âm thanh lột vỏ quả vải.

Cậu lẩm bẩm: “Sau này khi gặp người khác tôi nhất định sẽ nói, lần đầu tiên bạn trai tôi chơi buộc chặt play với tôi, còn để tôi học thuộc từ đơn.”

Tần Trú: “...”

Ban đầu Bùi Duẫn còn nghe âm thanh chảy nước miếng, không lâu sau liền đắm chìm trong học tập.

Học thuộc sớm ăn sớm.

Đến phút thứ mười lăm, Tần Trú tháo tai nghe của cậu xuống, dò từ đơn của chuyên đề thứ nhất.

“Sai sáu từ, cũng tạm ổn.” Tần Trú khen cậu một câu, sau đó xiên một miếng bánh ăn.

Bùi Duẫn: “... Cũng tạm ổn thì cho tôi ăn một chút đi mà!”

Tần Trú không dao động, gạch lên máy tính bảng: “Sáu từ đơn này, lát nữa chép lại mười lần. Bây giờ học từ đơn của chuyên đề thứ hai.”

Từ đơn của chuyên đề số hai nhiều hơn một chút, Tần Trú cho cậu hai mươi phút.

Bùi Duẫn cò kè mặc cả: “Tôi hôn cậu một cái, cho thêm mười phút đi.”

Tần Trú: “...”

Tần Trú nhìn ánh mắt của cậu, trong lòng thở dài, tùy ý để bản thân thỏa hiệp, tiến tới hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu.

Nhưng Bùi Duẫn không cam lòng chỉ với chút phúc lợi đó, cậu vươn đầu lưỡi, liếm anh một chút.

Rất ngọt, còn mang theo vị bơ.

Bọn họ nhìn đối phương, trong mắt dấy lên nhiều đốm lửa.

Người trẻ tuổi luôn tràn đầy năng lượng, không thể cưỡng lại sự rung động khi ở gần người mình thích.

Chờ phục hồi tinh thần lại, Tần Trú đã hôn cậu một lúc lâu.

Khi Bùi Duẫn nói chuyện luôn luôn khiến anh dở khóc dở cười, nhưng lúc hôn môi thì có vẻ như thuận theo, Tần Trú cắn môi dưới của cậu: “Lát nữa rồi hãy học.”

Bùi Duẫn: “Nguyên tắc của cậu để ở đâu?”

Tần Trú: “Bỏ rồi.”

Hơi thở quấn lấy nhau, Bùi Duẫn đã quên mất người này vừa mới khiến cậu tức nghiến răng nghiến lợi, lúc này sa vào trong sự dịu dàng của Tần Trú.

Từ đơn của chuyên đề số hai không thể học thuộc hết.

Một miếng vải đen mềm mại bịt kín đôi mắt của Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn cười nói: “Rốt cuộc cậu tìm được mấy thứ kỳ lạ này ở đâu vậy?”

Tần Trú không trả lời, hôn xuống một lần nữa.

Bùi Duẫn không thấy được gì cả, cũng không nhúc nhích được, giác quan phóng đại, cậu khó có thể kiểm soát bản thân, cảm thấy toàn thân nổi lửa.

Cửa sổ mở ra, mùi hương trong phòng rất nhanh tản ra.

Bùi Duẫn có chút mệt mỏi, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt hồi tưởng.

Cậu đương nhiên đã tự mình làm qua, nhưng không nghĩ để Tần Trú làm lại có chút cảm giác khác biệt.

Hô hấp của Tần Trú vẫn còn chút nặng nề, anh rút khăn giấy lau tay, rồi lại lau quần Bùi Duẫn.

Giọng Bùi Duẫn khàn khàn nói: “Đừng lau, đổi cái khác là được.”

Cổ họng cậu có chút khô, ho khan hai tiếng.

Vừa rồi cảm xúc lên cao, không biết đã hét lên cái gì, Bùi Duẫn miễn cưỡng nhớ lại một chút, nghĩ đến mức mặt có chút đỏ.

Miếng vải bị anh lấy đi, Bùi Duẫn theo phản ứng nhắm mặt lại rồi mới chậm rãi mở ra.

Tần Trí đã cởi trói giúp cậu, xoay người đi vào phòng vệ sinh

Bùi Duẫn đang duỗi tay một nửa đường chỉ có thể thu lại.

Quên đi.

Không dám.

Cậu kêu lên với bóng lưng của Tần Trú: “Tôi có lòng ngâm một đoạn thơ cho cậu, cậu có muốn nghe không? Đừng có đi tắm nước lạnh.”

Tần Trú: “... Giữ cho cậu đi.”

Bùi Duẫn thay cái quần khác, lại cảm thấy khát đến mức khó chịu, rót hai ly nước mới bình thường trở lại.

Cậu giúp Tần Trú rót một ly, nhưng đợi tới mức nước nóng nguội như nước lạnh rồi thì đối phương mới đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Bùi Duẫn nhạy bén thấy được trên người anh lộ ra một sự lười biếng sau khi xong việc, thử thăm dò nói: “Cậu có được không? Không vào bệnh viện đó chứ?”

Thái dương của Tần Trú nổi gân xanh: “Tôi đã nói mình không được lúc nào?”

Mặt dù Bùi Duẫn không tin lắm, nhưng cũng phải giữ mặt mũi cho bạn trai: “...Ồ.”

Tần Trú: “...”

Món ngọt trên bàn đã được ăn xong.

Bùi Duẫn liếm khóe miệng, chưa thỏa mãn nói: “Lần sau lấy nhiều một chút.”

Tần Trú ngồi xuống bên cạnh cậu: “Xem biểu hiện của cậu.”

Vốn muốn tiếp tục dò từ đơn, nhưng Bùi Duẫn nhìn từ đơn, không khỏi nghĩ đến việc mất khống chế ban nãy.

Cậu lật lại cái máy tính bảng trên bàn: “Tôi nghĩ là, vẫn nên làm đề đi.”

Tần Trú liếc nhìn máy tính bảng, cũng nghĩ đến chuyện vừa nãy: “Ừ, ngày mai học thuộc tiếp.”

Qua hai phút.

“A Duẫn.”

“Hả?”

“Cầm ngược sách rồi.”

“...”

……

Cả đội cổ động viên tính luôn Bùi Duẫn là bốn mươi người, các lớp đều có.

Lớp A5 chỉ có cậu và Trang Du Lam.

Buổi trưa thứ năm là buổi luyện tập đầu tiên.

Cố Thi Thi mượn giáo viên một cái máy tính, kết nối với màn hình đa phương tiện: “Hôm nay chúng ta không nhảy, bởi vì năm nay tương đối đặc biệt, một số bài nhảy đã từng nhảy của năm trước cũng không thể nhảy.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía con hạc giữa bầy gà - Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn cao 1 mét 85, đứng chung với nữ sinh thì đúng là có chút hơn người, không quá phù hợp.

Nhưng Bùi Duẫn cũng không mất tự nhiên chút nào, còn thuận theo gật đầu một cái, giống như rất vinh dự khi làm người không phù hợp.

Cố Thi Thi đau đầu: “Năm nay không nhảy trẻ trung sôi động, động tác sẽ ngầu một chút, nếu không Bùi Duẫn không thể nhảy, cay mắt.”

Bùi Duẫn: “...” Không thể phản đối.

Những nữ sinh khác khe khẽ cười rộ lên.

Cố Thi Thi: “Trang phục thì tới lúc đó sẽ bàn sau, giờ còn chưa nghĩ xong.”

Bùi Duẫn theo bản năng nói: “Không mặc váy.”

Cố Thi Thi cười lạnh: “Ai muốn nhìn cậu mặc váy, cay mắt.”

Bùi Duẫn: “Ồ, tôi còn cho rằng cậu sợ tôi lấn át cậu.”

Cố Thi Thi: “?”

Bùi Duẫn: “Mặc kệ là mặc cái gì tôi đều rất tự tin.”

Cố Thi Thi: “Cậu cút.”

Ngày hôm nay chủ yếu là chọn vũ đạo.

Nhưng thể loại vũ đạo này rất khó để chọn, nhìn mấy thành viên đều rất ngọt ngào tươi mát, Cố Thi Thi trầm ngâm nói: “Như vậy đi, trở lại tìm giáo viên vũ đạo sắp xếp một chút.”

Không biết ai đang nói thì thầm: “Anh Bùi mặc đồ con gái có thể nhảy không đây?”

Bùi Duẫn: “?”

Mọi người: “...”

Cô em này nói xong cũng im lặng, mọi người trong phút chốc cũng không biết là ai nói.

Chết tiệt, thật sự dám nói.

Các nữ sinh len lén nhìn về phía Bùi Duẫn, rất sợ cậu tức giận rồi tông cửa đi ra ngoài.

Nhưng mà sau khi Bùi Duẫn giật mình giây lát thì cũng không có phản đối, trong lòng cậu xẹt qua một ít ý tưởng, không thể hiện ra ngoài mặt: “Tôi sợ tôi mặc đồ con gái nhìn đẹp quá, các cậu lại tự ti.”

Các nữ sinh: “...” Xía!

Cậu không có tức giận, tình huống này tự động lướt qua.

Sau khi nói xong sự việc, mọi người giải tán.

Bùi Duẫn lấy ra một viên kẹo, muốn gửi tin nhắn cho Tần Trú, chỉ thấy tất cả mọi người đã đi ra ngoài, ngoại trừ Trang Du Lam vẫn đang đứng lại chỗ, tâm trạng hoảng hốt.

Khi cô gái này không gây phiền toái, Bùi Duẫn cũng không có ý kiến gì với cô ta.

“Chưa đi à?”

Trang Du Lam lấy lại tinh thần, cô ta nhìn về phía Bùi Duẫn, tâm trạng phức tạp.

Người này là tình địch của cô ta.

Cô ta vẫn luôn cho rằng là như vậy.

Ngày hôm qua cô ta leo lên trên topic CP, bị tấm ảnh búng trán tra tấn không nhẹ.

Trang Du Lam cực kỳ tan nát cõi lòng.

Nhưng trong cái tan nát cõi lòng này, lại thật sự cảm thấy mẹ nó rất ngọt ngào.

Cái ngọt ngào này không phải là cố ý ngọt ngào.

Mà là không khí giữa các cặp đôi thật sự.

Cô ta cắn môi dưới, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Cậu và Tần Trú… là thật à?”

Bùi Duẫn: “Đúng vậy, thật sự đã ở bên nhau.”

Trần ai lạc định*.

(*) Chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã đến hồi kết thúc.

Trang Du Lam cảm thấy rất buồn bã, nhưng trong lòng lại có chút thở phào.

Gần đây cô ta vẫn luôn suy nghĩ, người cô ta thích có thể là người đã điểm tô lên những thứ đẹp đẽ trong kí ức của cô ta từ lâu - Tần Trú.

Là người trong khoảng thời gian mà cô ta bị ăn hiếp đó, đã từng đứng ra giúp đỡ cô ta.

Trang Du Lam không phủ nhận cảm giác rung động này, nhưng cũng biết nên dừng ở đây.

Hơn nữa gặm CP lại có thể thật sự thoải mái hơn là yêu đương…

Cô ta nói: “Tôi xin lỗi cậu, hành động trước kia là do tôi sai rồi. Nếu các cậu thật sự ở bên nhau rồi thì tôi sẽ không quấy rầy các cậu nữa, không cần lại lo lắng về tôi nữa đâu.”

Bùi Duẫn gãi mặt: “Cũng bình thường thôi, dù sao cậu cũng tương đối mất… Khụ, chịu thiệt thòi.”

Trang Du Lam: “...” Cậu vừa muốn nói là mất mặt đúng không?

Trang Du Lam: “Tôi thật sự rất ghét cậu.”

Cái người này thật sự là loại người gì vậy!

Bùi Duẫn còn thật sự vui vẻ: “Tốt quá rồi, nếu cậu thích tôi thì tôi không có cách nào giải thích với Tần Trú cả.”

Trang Du Lam tức chết rồi: “Phi!!”

Chuyện Trang Du Lam nói xin lỗi với cậu, Bùi Duẫn cũng đã nói lại cho Tần Trú.

Sau khi Tần Trú nghe xong, đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Sau khi buổi tự học vừa mới bắt đầu không lâu, phòng học đột nhiên bị bao trùm bởi một mảng đen kịt.

Các học sinh ồn ào đứng lên.

“Bị cúp điện à?”

“Cúp bao lâu đây? Có phải là có thể về nhà rồi không?”

Bọn họ cũng không phải chờ lâu.

Hôm nay lão Tôn không có ở đây, chủ nhiệm Đinh sang đây thông báo: “Trước 9 giờ sẽ không có điện, các em tan học đi.”

“Woa!!!”

Chủ nhiệm Đinh: “Khụ! Yên lặng, sau khi trở về cũng phải làm bài tập thật nghiêm túc, hô cùng thầy nào…”

Chủ nhiệm Đinh ép bọn họ hô vài câu khẩu hiệu mới chịu thả người.

Bởi vì tan học sớm nên tất cả mọi người rất vui vẻ, cũng không muốn về nhà ngay.

Sở Hạo bỗng nhiên nói: “Học thần, lúc này nhà cậu đang mở quán có đúng không? Chúng ta đi giúp đỡ đi.”