Không biết tốc độ tăng thêm gấp mấy lần, dù sao không chỉ là tăng gấp đôi.
Chính Bùi Duẫn cũng không nhìn kỹ, vừa tăng tốc vừa nhớ động tác, cho đến khi cậu cảm thấy động tác này lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, tràn đầy nhẹ nhàng vui tươi rồi, cậu mới cảm thấy ổn.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Con mẹ nó như này cũng được sao?
Hướng Vũ và Sở Hạo cũng kinh ngạc đến rớt cằm.
Bọn họ “Má nó” một tiếng: “Màn trình diễn hoàn mỹ?”
Ai mà tin cái chuyện ma quỷ này của cậu!
Bởi vì tốc độ rất nhanh, Bùi Duẫn đang lặp lại lần thứ ba.
Bốn phút.
Bùi Duẫn ngừng lại.
Hơi thở của cậu có chút hổn hển, cảm thấy nóng nên vén tay áo lên.
Cố Thi Thi: “Cậu cảm thấy cậu nhảy thế nào?”
Bùi Duẫn: “Rất tiêu chuẩn.”
Khóe mắt Cố Phi Phi giựt giựt.
Quả thật rất tiêu chuẩn, cô ấy cũng không thể phủ nhận.
Chính bản thân cô ấy còn chưa có khả năng nhảy đủ tiêu chuẩn với một tốc độ nhanh như vậy.
Nhưng mà!
Mẹ nó ai lại đến để nhảy bài tập thể dục theo đài vậy!
Đúng là có bệnh mà!
Cố Thi Thi hít sâu một hơi: “Có phải cậu sửa lại vài trình tự đúng không?”
Bùi Duẫn nói: “Đúng vậy, vì để màn trình diễn này càng thêm lưu loát mượt mà và bắt mắt người xem, tôi có sắp xếp lại qua một lần.”
Ai không biết còn nghĩ rằng đang nói về khiêu vũ gì đó.
Cố Thi Thi chỉ vào cậu, muốn mắng nhưng không dám mắng, vỗ bàn: “Không qua.”
Vẻ mặt Bùi Duẫn tiếc nuối, trong lòng lại mừng thầm.
Người nữ sinh tóc ngắn hưng phấn nói: “Qua qua qua, tôi bỏ phiếu. Anh Bùi cậu nhảy quá tốt rồi, cả đời này tôi còn chưa thấy ai nhảy bài tập thể dục theo đài vô cùng khí thế mạnh mẽ như vậy, video giảng dạy mà không tìm cậu để quay thì đúng thật là một tổn thất lớn! Cậu thật sự không nghĩ đến việc đi lên đài chủ tịch để dẫn dắt luyện tập sao?”
Bùi Duẫn: “...”
Gì?
Cái lời này thật sự không phải là châm biếm ngược lại sao?
Cố Thi Thi lạnh lùng nhìn cô ấy.
Người nữ sinh tóc ngắn không nén được phấn khích: “Chị Cố, em phải cho nam thần của em một phiếu, cậu ấy nhảy bài tập thể dục cũng đẹp trai như vậy, cho dù đứng không nhúc nhích em vẫn có thể nhìn một trăm năm!”
Cố Thi Thi: “...”
Bùi Duẫn: “...”
Không cần phải khách sáo như vậy đâu em gái.
Nam thần của em một chút cũng không muốn cái phiếu này.
Tất cả mọi người ở đây đều bị sự phát triển này làm cho bối rối.
Tự mang theo độ nổi tiếng cũng được à?
Phiếu của fan hâm bộ hữu nghị?
Em gái đeo kính run bần bật.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô ấy, Bùi Duẫn bị loại hay ở lại, quyền quyết định đều ở trong tay cô ấy.
Màn trình diễn này cô ấy không thể nào cho qua được, tuy nhìn em gái đeo kính yếu đuối, nhưng trong lòng lại có một điểm mấu chốt, sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Nếu như bài tập thể dục theo đài này mà cũng có thể qua thì thật có lỗi với mấy cô gái vất vả luyện nhảy kia.
Cô ấy lấy dũng khí, ngẩng đầu lên: “Tôi…”
Cô ấy không nói được nữa.
Bùi Duẫn đang chăm chú nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy cổ vũ.
Bùi Duẫn liều mạng dùng ánh mắt để ra hiệu: Đừng bỏ phiếu cho tôi, đừng bỏ biếu cho tôi, đừng bỏ!
Em gái đeo kính: “...”
Bị một người siêu đẹp trai nhìn chằm chằm là một việc rất xấu hổ, nhưng nếu như bị người siêu đẹp trai có tiếng xấu đồn xa này nhìn chăm chú như thế thì không có cái gì gọi là tim đập mặt đỏ bong bóng màu hồng, chỉ có tràn đầy sát khí đe dọa.
— Trông cậu thật sự rất muốn tham gia.
Em gái đeo kính thiếu chút nữa đã bị dọa khóc, khuất phục nói: “Qua.”
Thật xin lỗi các cô gái.
Tôi là tội phạm nghìn đời rồi.
Cố Thi Thi: “...”
Bùi Duẫn: “...” Ý của cậu rõ ràng như vậy! Tại sao lại cho qua!
Chỉ có nữ sinh tóc ngắn là vui mừng.
Cô ấy lập tức chạy đến bên em gái đeo kính, cho cô ấy một cái ôm: “Lê Lê tôi yêu cậu, cậu tốt quá đi thôi!”
Em gái đeo kính nhìn xuống Bùi Duẫn, phát hiện sắc mặt cậu ngày càng tệ hơn.
Cô ấy hơi co rúm lại, trong lòng cũng tức giận.
Trùm trường các người sao lại khó chiều như vậy hả!
Bùi Duẫn nghĩ còn có thể tranh thủ một chút: “Thật ra tôi vẫn nghĩ vừa rồi tôi biểu diễn có nhiều khuyết điểm nhỏ nhặt, các cậu…”
Cố Thi Thi cắt ngang cậu: “Tuy rằng màn trình diễn của cậu như người máy mắc chứng động kinh, tôi cũng rất không muốn để cho cậu qua, nhưng quy tắc đã có, qua chính là qua, cậu trở về đi, ngày mai bắt đầu buổi trưa mỗi ngày đến phòng tập múa luyện lập.”
Bùi Duẫn: “...”
Bùi Duẫn đi đứng không vững mà đi về bên Hướng Vũ và Sở Hạo.
Hai người bọn họ đã cười như điên rồi.
Hướng Vũ lau nước mắt tuôn ra vì cười trên khóe mắt: “Anh Bùi, nói về lợi hại thì vẫn là cậu lợi hại, lại có thể thông qua ha ha ha ha!”
Sở Hạo cười đến mức nấc cụt: “Bài tập thể dục theo đài ha ha ha ha ha ha, anh tập thể dục còn lẳng lơ như vậy.”
Hướng Vũ làm theo động tác của Bùi Duẫn, sau đó búng tay một cái: “Có phải giống như vậy không? Tôi đẹp trai không?”
Bùi Duẫn: “...”
Cậu đá một phát vào mông Hướng Vũ: “Cút, đến lượt cậu kìa.”
Bùi Duẫn đá không có dùng sức, nhưng Hướng Vũ như bị diễn tinh nhập hồn, lảo đảo lùi về dừng lại trong phòng tập vũ đạo, thậm chí còn té ngã.ứng dụng TᎽT
Bùi Duẫn: “...”
Sở Hạo: “Anh Bùi, ở lâu với cậu, thật sự không phải là chuyện tốt.”
“...Cái này cũng là tại tôi sao?”
Sau khi Hướng Vũ té ngã một cách đẹp trai thì nhìn thoáng qua hướng của Cố Thi Thi.
Vẻ mặt Cố Thi Thi ngấm ngầm chịu đựng.
Hướng Vũ hắng giọng một cái, không diễn nét đẹp trai nữa, nghiêm túc biểu diễn một đoạn “Thái cực”.
Điện thoại di động phát ra một đoạn nhạc nền: “Một trái dưa hấu tròn trịa, cắt nó một phát thành hai nửa, một nửa là của cậu một nửa là của cậu ta…”
Mọi người: “...”
Hướng Vũ còn chưa biểu diễn xong thì Cố Thi Thi đã mặt lạnh hô dừng, cô ấy không ôm hy họng mà kêu lên tên nam sinh cuối cùng: “Sở Hạo.”
Sở Hạo chỉnh sửa lại cổ áo, tràn đầy tự tin bước tới.
“Chào các vị giám khảo, màn trình diễn mà tôi mang đến chính là, trồng cây chuối ngâm thơ.”
Mọi người: “...”
Cố Thi Thi cuối cùng cũng chịu đựng đến giới hạn, đuổi cả ba người bọn họ hết ra ngoài.
“Rầm!”
Cánh cửa ở trước mắt đóng lại, cả tòa nhà tựa như run lên hai cái.
Bùi Duẫn: “Các cậu biểu diễn cái quái gì vậy, còn chọc giận nữ thần của các cậu nữa kìa.”
Tâm trạng Hướng Vũ phức tạp: “Anh Bùi, cậu cũng không biết xấu hổ mà nói tụi này à?”
Bùi Duẫn xoay người đi về hướng khu dạy học: “Tôi á? Ít ra tôi còn có chút sống động, sao các cậu lại không biết xấu hổ mà cười nhạo tôi?”
Hướng Vũ: “Đối xử với chính mình thì tương đối bao dung.”
Từ khu dạy học đến tòa nhà tổng hợp chỉ tốn tám phút ngắn ngủn, diễn đàn đã bùng nổ.
Rất nhiều người không hiểu, đội cổ động viên thật sự tuyển nam sinh sao? Bùi Duẫn có tài năng kinh thiên động địa gì mà tới mức có thể phá cách đi vào?
Rất nhanh đã có người đăng lên một đoạn video, chú thích: Tới tận bây giờ tôi chưa thấy qua bài tập thể dục theo đài nào lẳng lơ như vậy.
Sau khi bọn họ xem xong đều im lặng.
Chịu thua.
Bọn họ không nhảy được, da mặt cũng không đủ dày.
Bọn Bùi Duẫn hoàn toàn không biết gì cả, dẫm lên tiếng chuông chuẩn bị về phòng học.
Bùi Duẫn đi vào phòng học, tất cả học sinh trong lớp A5 đều đồng loạt quay đầu, trong phút chốc không một người nào nói chuyện.
“Nhìn tôi làm gì?” Bùi Duẫn khó hiểu.
Khâu Chính Hào dẫn đầu vỗ tay: “Nhiệt liệt chúc mừng anh Bùi vượt qua được vòng đầu tiên của đội cổ động viên.”
Bùi Duẫn bất ngờ: “Má nó, sao các cậu biết nhanh như vậy?”
Khâu Chính Hào nói: “Không chỉ chúng tôi biết mà có thể cả trường đều biết cả rồi. Cậu xem diễn đàn một chút đi, diễn đàn cũng bùng nổ rồi.”
Bùi Duẫn trở lại chỗ ngồi móc điện thoại di động ra, nói với Tần Trú: “Tôi thật sự đã quên mình còn là một nhân vật nổi tiếng, mọi hành động của tôi đều được mọi người chú ý.”
Tần Trú cũng đã truy cập vào bài đăng, âm thanh mơ hồ truyền ra từ trong điện thoại di động.
Bùi Duẫn tiến tới nhìn: “...”
Đây là một đoạn video quay từ phía trên cao, có thể người quay video đang cười liên tục nên video run lắc dữ dội.
Bên môi Tần Trú treo một nụ cười nhẹ: “Cậu đang nhảy cái gì? Điệu nhảy sét đánh à?”
Bùi Duẫn: “Nếu không thì làm sao nói với bạn cùng bàn đây? Kĩ năng cực kì đỉnh cao, ngay lập tức nâng cao danh tiếng của tôi.”
Video quá mờ, Tần Trú cũng kiên trì xem xong rồi.
Bùi Duẫn: “Thế nào?”
Tần Trú trầm ngâm trong chốc lát: “Rất khỏe mạnh.”
Bùi Duẫn: “?”
Tần Trú: “Dựa theo động tác, không dễ dàng bị bệnh xương cổ, chỉ là cậu quay đầu quá mạnh, dễ bị sái cổ, lần sau cẩn thận một chút.”
Bùi Duẫn: “...”
Hướng Vũ đứng trên bàn, giơ điện thoại di động la to: “Các bạn học, tôi có video nhảy của anh Bùi với độ phân giải cao không run, người nào trả giá cao thì có, giá khởi điểm năm tệ!”
Bùi Duẫn lấy một quyển sách rồi ném qua: “Tôi chỉ đáng giá năm tệ?!”
Hướng Vũ bắt được sách: “Đã đến lúc kiểm tra độ nổi tiếng thật sự của cậu rồi, cố gắng nha anh Bùi.”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “Tôi cần.”
Hướng Vũ: “Học thần ra giá năm tệ, năm tệ lần một…”
Lâm Dật Gia cũng vào góp vui: “Tôi trả năm tệ một!”
Khâu Chính Hào giơ tay: “Tôi trả năm tệ một đồng!”
Bùi Duẫn: “Này này, quá đáng rồi!”
Khâu Chính Hào: “Được, tôi trả năm tệ hai.”
Có người hưởng ứng, tất cả mọi người cảm thấy chơi vui, hô lên theo.
Rất nhanh đã hô đến mười tệ.
“Nhanh lên, giáo viên tới.” Có người hô một câu.
Tần Trú: “Mua đứt bao nhiêu tiền?”
Hướng Vũ: “Một giá bán luôn, năm mươi.”
Tần Trú: “Được.”
Hướng Vũ nhảy xuống bản: “Giải tán đi, học thần mua đứt rồi.”
Khâu Chính Hào: “Học thần, chia sẻ cho chúng tôi với.”
Tần Trú rất thẳng thắn: “Không cho.”
Sở Hạo chậc một tiếng: “Ham muốn chiếm hữu của học thần quá mạnh mẽ, giải tán thôi, không diễn nữa.”
Tất nhiên lấy tiền là đùa thôi.
Tiết học đầu tiên kết thúc, Hướng Vũ chuyển video cho Tần Trú, xúc động: “Tôi lại được kết bạn Wechat với học thần, không ngờ còn là vì gửi video.”
Bùi Duẫn không chịu nổi: “Đừng nói kiểu đáng khinh như vậy.”
Để cảm ơn, Tần Trú cho cậu ta một nắm kẹo.
Hướng Vũ bừng bừng hứng khởi cầm kẹo xoay người qua hướng khác.
Bùi Duẫn: “Sao cậu lại còn nhiều kẹo vậy?”
Tần Trú: “Ngày hôm nay mới làm xong.”
Bùi Duẫn hứng thú: “Có vị mới nào không?”
Tần Trú lật qua: “Có vị mù tạc.”
Bùi Duẫn: “...”
Ma quỷ sao?
Kẹo sữa sao phải làm vị mù tạc?
Tần Trú giải thích: “Đầu bếp là fan trung thành của kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, Đại Bạch Thỏ có vị mù tạc.”
Bùi Duẫn: “... Lợi hại.”
Cũng may vị đầu bếp này không phát rồ đến mức chỉ làm vị mù tạc.
Còn có vị sữa phô mai, vị trà sữa trân châu...
Lúc Bùi Duẫn chọn kẹo thì nghe thấy Tần Trú khẽ cười một tiếng.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, Trần Trú đang xem video mà Hướng Vũ gửi cho anh.
— Đoạn này là sau khi Bùi Duẫn trình diễn xong quay lại rồi chém gió với cậu ta, cái gì mà tập thể dục theo đài có “Dáng múa tuyệt mỹ”, “Tất cả mọi người đều mê như điếu đổ”.
Độ cong bên môi Tần Trú tăng lên, anh hoàn toàn không nói gì cả, Bùi Duẫn chặn ngang đè lại điện thoại di động của anh.
“Chừa chút không gian cho trí tưởng tượng không tốt hơn sao?”
Tần Trú búng một cái trên trán cậu: “Cậu có cái gì mà tôi chưa từng xem qua.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, Bùi Duẫn lại không khống chế được nghĩ sai: “Cái này… Thật ra vẫn còn chưa có xem qua hết đâu.”
Tần Trú: “...”
Tấm ảnh búng trán bị chụp lại, được truyền đến topic CP.
Lầu 1111: Tấm ảnh này chụp rất tuyệt, Tần Trú cười, rõ ràng là nở nụ cười đó! A a a tôi muốn đặt làm hình nền điện thoại.
Lầu 1112: Không chỉ nở nụ cười mà ánh mắt nhìn anh Bùi còn có chút cưng chiều đúng không? Sao vẻ mặt anh Bùi trông có vẻ xấu hổ thế kia?
Lầu 1113: Tôi chết rồi, bị cơm chó của bọn họ làm nghẹn chết rồi.
…
Bùi Duẫn ở đây cũng đang cắn đường.
Không nhịn được vào trong topic trả lời một câu: Tại sao lại có một CP ngọt như vậy chứ? Hai người ngọt ngào này có thật không vậy?
Trước tiên cậu lưu tấm hình này lại, vốn nghĩ rằng sẽ đặt làm hình nền khóa, nhưng lại cảm thấy có chút phô trương.
Suy nghĩ một chút, Bùi Duẫn để thành hình nền chính.
Những cái app bừa bộn được cậu nhanh chóng sắp xếp lại theo quy tắc xong, lộ ra mặt của hai người bọn họ.
Bùi Duẫn đã ngây ngốc một hồi: “Sao tôi lại đẹp trai như vậy.”
Một nét bút của Tần Trú viết không vững, trực tiếp kéo một cái đuôi ở trên bài thi.
Bùi Duẫn khen bản thân xong, tiện thể khen luôn bạn trai: “Cậu cũng miễn cưỡng.”
Tần Trú: “Miễn cưỡng?”
Anh bỏ bút xuống: “Vốn dĩ không muốn nhắc nhở cậu, nhưng mà cậu giống như thật sự đã quên.”
Bùi Duẫn bối rối mơ hồ: “Cái gì?”
Tần Trú: “Đánh cược giữa chúng ta.”
Đánh cược.
Bùi Duẫn nhớ lại.
Đêm qua lúc tắt đèn, Bùi Duẫn ngủ không được nên lật qua lật lại ở trên giường, khiến Tần Trú vừa mới vào giấc ngủ lại bị đánh thức.
Tần Trú xoa xoa giữa mày: “Sao vậy?”
Bùi Duẫn: “Chúng ta đánh cược được không? Đoán xem tôi có thể vượt qua vòng đầu tiên hay không.”
Tần Trú: “Có thể.”
Anh trả lời quá nhanh, Bùi Duẫn còn chưa phản ứng kịp: “Tin tưởng vào khả năng của tôi như vậy sao?”
Tần Trú dường như cười nhẹ: “Đúng vậy, tôi tin tưởng khả năng lật xe của cậu.”
Bùi Duẫn xốc chăn lên, nhảy thẳng tới trên giường của anh: “Vị tiểu mỹ nhân này, tôi cho cậu một cơ hội làm người lần nữa.”
Tần Trú nhường chỗ một chút: “Ngủ cùng nhau?”
Bùi Duẫn có chút động tâm, nằm xuống ở bên cạnh anh.
Tần Trú đắp kín mền cho cậu, ôm lấy cậu từ phía sau, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Nếu như cậu thua, thì…”
“Thì làm sao?” Bùi Duẫn nhích lại gần.
Tần Trú hôn khẽ vào vành tai của cậu, thấp giọng nói: “Trói cậu lên trên ghế.”