Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 50: Chương 50 :




Trước đây bịa ra câu chuyện hai mẹ con Tần Trú mở quán ban đêm để kiếm sống, cố gắng bịa chuyện như thật, còn dùng tất cả là địa danh ngoài đời.

Không những vậy còn mở ra một đoạn chuyện cũ, ở chợ đêm gặp phải một ông chủ xấu xa, thấy bọn họ là cô nhi quả phụ thì muốn lợi dụng, không lợi dụng được thì gạt bỏ bọn họ, xuôi theo dòng người đông đúc nhất của chợ đêm mà đuổi họ ra ngoài, khiến họ chỉ có thể đẩy xe chạy khắp nơi, còn gặp phải nguy cơ bị quản lý khu đô thị xua đuổi.

Sở Hạo nghĩ đến những điều này, đặc biệt đồng cảm với học thần.

Cậu ta cũng không muốn vạch trần vết sẹo của bất cứ ai, thấy bạn học khác thảo luận xem đi đâu chơi, cậu ta còn cố ý đè thấp giọng xuống.

Nhưng nếu Sở Hạo nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt của Tần Trú rất kỳ lạ.

Trong lòng Tần Trú nghĩ đi đâu tìm cho cậu ta một cái quầy hàng đây, anh dứt khoát từ chối: “Không cần đâu, không bận lắm.”

Hướng Vũ quan tâm hỏi: “Sao lại không bận? Không buôn bán được sao?”

Tần Trú: “Ừ, buôn bán không tốt nên không bận.”

Hướng Vũ vỗ tay một cái: “Nếu việc bán hàng không bận rộn thì giao việc đó cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cậu đi chào hàng.”

Sở Hạo: “Đúng vậy! Giao cho chúng tôi đi, còn cả anh Bùi nữa. Chỉ cần khuôn mặt này của anh Bùi chắc cũng có thể bán được không ít?”

Bùi Duẫn nén cười nói: “Đó là chắc chắn rồi, có thể bán được hai xe chở hàng luôn.”

Tần Trú nhéo cậu một cái.

Bùi Duẫn: “...”

Nếu không phải không đúng lúc, Bùi Duẫn thực sự có thể cười ra tiếng.

Cậu cắn đốt ngón tay, cố nhịn cười: “Quên đi, đừng trì hoãn việc học tập của các cậu.”

Hai người hoàn toàn không hề hiểu được lời từ chối uyển chuyển của bọn họ, vẫn còn đang suy nghĩ làm cách nào để giúp đỡ bạn cùng lớp.

Sở Hạo: “Không trì hoãn, chỉ đi một lát thôi. Các cậu bất kể gió mưa bão bùng đều phải đi. Hãy để tôi được trải nghiệm kiếm tiền khó khăn như thế nào.”

Hướng Vũ cũng gật đầu: “Sẽ về nhanh thôi, không gây phiền phức thêm đâu.”

Đã nói đến như thế rồi, nếu còn tiếp tục từ chối thì cũng không ổn lắm.

Sau khi Tần Trú cứng người một lúc lâu thì nói: “Được rồi, cảm ơn.”

“Không có gì, không có gì.”

“Đều là anh em với nhau, tôi giúp cậu cũng là giúp tôi.”

Bùi Duẫn cảm thấy cả nhà Tần Trú thật sự rất đỉnh.

Cũng không sợ người khác đi điều tra xác thực.

Thấy ngu ngốc chưa, tự đào hố chôn mình.

Ha ha ha ha ha.

Tần Trú giống như cảm giác được Bùi Duẫn đang hả hê khi thấy người gặp hoạ, lợi dụng lúc ánh sáng mờ ảo, tóm lấy cổ tay cậu, cắn một phát vào làn da trắng bóc của cậu.

Bùi Duẫn: “!!!”

Anh cắn không mạnh, so với cắn, càng giống như đang trêu ghẹo hơn.

Sau khi cắn xong, Tần Trú liếm một cái như muốn an ủi.

Bùi Duẫn cảm thấy toàn thân tê dại: “Mẹ nó...”

Nhóm Minibus ba người đang thảo luận đều nhìn qua: “Sao vậy... các cậu đang làm gì thế?”

Bùi Duẫn dùng cái bàn che lại, nhẹ nhàng đá anh một cái, thu tay lại nói: “Xem chỉ tay.”

Hướng Vũ nhìn đèn trên trần nhà, rồi lại nhìn bọn họ: “Ánh sáng còn không có mà vẫn xem được chỉ tay sao?”

Bùi Duẫn: “Không có ánh sáng mới xem được chính xác nhất. Nếu không tại sao lại có nhiều người mù xem tướng như vậy?”

Sở Hạo không nghĩ tới tại sao bọn họ xem tướng lại phải kéo cổ tay: “Vậy cậu nhìn thấy được cái gì?”

Bùi Duẫn buồn bã nói: “Không thích hợp để bán hàng.”

Tần Trú: “...”

Ba người: “…”

Bùi Duẫn: “Cho nên chúng ta…”

“Cho nên chúng ta lại càng phải chống lại vận mệnh!” Khâu Chính Hào nắm chặt tay, giơ tay lên: “Giống như chúng ta không tin anh Bùi có thể gia nhập đội cổ động viên, cái này gọi là gì? Cái này gọi là anh Bùi đã thành công trong việc chống lại vận mệnh!”

Bùi Duẫn: “…” Ai muốn thay đổi loại vận mệnh này?

Hướng Vũ và Sở Hạo cũng vươn nắm tay lên: “Đúng vậy! Chống lại vận mệnh!”

Bùi Duẫn liếc nhìn Tần Trú, buông tay.

Rất xin lỗi bạn trai, có lòng nhưng bất lực.

Trước khi ra khỏi trường học, Tần Trú kiếm cớ đi vệ sinh.

Anh gửi tin nhắn cho Tần phu nhân nhưng không nhận được hồi âm, gọi điện thoại cũng không nhấc máy.

Ở trong nhà vệ sinh đợi thêm năm phút, Tần phu nhân vẫn không trả lời.

Bùi Duẫn gõ cửa: “Ổn chưa vậy?”

Tần Trú liếc nhìn điện thoại rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tần Trú khẽ lắc đầu.

Bùi Duẫn lúc đầu còn không tin, sau đó chợt nhớ ra, nhỏ giọng nói: “Hôm nay dì đi đấu giá.”

Tần Trú: “…”

Sao cố tình lại là ngày hôm nay?

“Công việc khẩn cấp” kiểu này đều là do Tần phu nhân đối phó.

Tần Trú lúc đó có hỏi qua bà, lời nói dối này có thể bị vạch trần không?

Tần phu nhân tràn đầy tự tin nói rằng bà đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện.

Trong lời nói còn có chút hưng phấn, nóng lòng muốn thử, chỉ chờ có người mời bà xuất hiện biểu diễn.ứng dụng TᎽT

Lúc đó Tần Trú tin tưởng bà.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính.

Diễn viên gặp chuyện mất tích, diễn xướng không thể hát nổi.

Bùi Duẫn cũng đang suy nghĩ không biết đến lúc đó còn có cách nào cứu vãn được không.

Phương án một: Tần phu nhân bị ốm nên không ra bày hàng.

Nhưng…

Tình huống có thể xảy ra: Bọn họ muốn đi thăm bệnh.

Phương án 2: Tần Trú giả bệnh.

Tình huống có thể xảy ra: Họ đứng bên giường bệnh, khóc lóc than vãn.

Không để cho Bùi Duẫn có nhiều thời gian suy nghĩ, bọn họ đã chạy đến cổng trường và trèo lên xe của tài xế Lý.

Khâu Chính Hào ngồi ở ghế phụ lấy tiền ra nói: “Anh Lý, hôm nay bọn em không về nhà, đưa bọn em đến đường XX, giá vẫn như cũ chứ?”

Đường XX phải đi xa hơn một chút, lại còn tắc đường, ước chừng phải lái xe mất nửa giờ.

Tài xế Lý cũng không phải làm vì kiếm tiền: “Giống nhau.”

Anh ta đạp ga, thuận miệng hỏi: “Các cậu đều đi đến đó à?”

Hướng Vũ nói: “Mọi người đều đi.”

Tài xế Lý từ gương chiếu hậu liếc nhìn hai thiếu niên ngồi ở hàng ghế sau cùng, chỉ thấy hai đôi chân đang dựa vào nhau.

Anh ta giống như tình cờ hỏi: “Cùng đi chơi sao?”

Hướng Vũ nói: “Không phải, đi giúp đỡ bạn học.”

Tài xế Lý: “?”

Tần Trú nhíu mày nói: “Giúp nhà tôi bày quầy hàng.”

Tài xế Lý: “??”

Tài xế Lý kinh ngạc, lập tức đạp phanh chân.

Anh ta cũng coi như là diễn thành tinh rồi, tất nhiên biết về những sở thích ít ai biết đến của Tần nhị thiếu, nhưng theo anh ta biết, hôm nay Tần phu nhân không có ở nhà...

“Anh Lý, phía trước không có xe.”

Tài xế Lý tỉnh táo lại nói: “Đạp sai chân rồi, sai rồi.”

Anh ta quay lại liếc nhìn vẻ mặt của nhị thiếu gia nhà mình, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi: “Con đường chúng ta đang đi hình như đang được sửa chữa, chúng ta đi đường khác đi, có thể sẽ chậm hơn một chút.”

Nhị thiếu gia, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.

Tần Trú liếc anh ta một cái, gửi tin nhắn WeChat cho quản gia Hứa: [Tháng này thưởng cho tài xế Lý thêm một nửa tháng lương.]

Quản gia Hứa: [Được.]

Tài xế Lý là tài xế được thưởng nhiều nhất.

Người khác không thể không ghen tị, bởi vì anh ta thật sự quá linh động, lại rất được lòng chủ.

Có thể kéo dài được lúc nào thì hay lúc ấy.

Con đường mà tài xế Lý chọn xảy ra ùn tắc giao thông nghiêm trọng, xe cộ chậm rãi di chuyển về phía trước.

Nhưng dù trì hoãn như thế, Tần phu nhân vẫn không trả lời tin nhắn, nhìn thấy đích đến ngày càng gần.

Bùi Duẫn bí mật gửi cho anh một tin nhắn: [Làm sao bây giờ? Liệu có thể liên hệ với người giúp việc nhà cậu để đóng giả một chút không?]

Tần Trú: [Đóng giả không được, tất cả dụng cụ đều ở trong tay mẹ tôi.]

Bùi Duẫn: [Tìm vài người đối phó tạm thì thế nào?]

Tần Trú: [Khó lắm, dễ bị lộ tẩy.]

Quả thật, rất khó để tìm được người phù hợp trong thời gian ngắn.

Lại có một lý do chí mạng.

Tần Trú: [Ngày họp phụ huynh, mẹ tôi đã đến họp.]

Bùi Duẫn: [...]

Mọi người đều có ấn tượng rất sâu sắc về Tần phu nhân.

Trang phục tuy đơn giản nhưng không thể che giấu được vẻ ngoài và khí chất của bà.

Khi đó còn gây ra một trận sóng gió trên diễn đàn, cho rằng gen của nhà Tần Trú thật sự quá tốt, mẹ anh xinh đẹp như vậy, anh cũng rất đẹp trai.

Bùi Duẫn không nghĩ ra được giải pháp nào nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Suy cho cùng, dù có tên cướp bất ngờ giật xe đẩy hay bị ban quản lý đô thị đuổi đi thì Tần phu nhân cũng phải có mặt tại hiện trường.

“Còn mười lăm phút nữa là đến.”

Tài xế Lý đột nhiên lên tiếng.

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú: “…”

Cho nên, lần này hỏng thật rồi sao?

Bùi Duẫn: [Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nghĩ cách làm sao để an ủi bọn họ đi.]

Tần Trú: [Có một cách.]

Tần Trú: [Tìm người giả làm anh trai tôi.]

Đôi mắt của Bùi Duẫn sáng lên, đúng vậy, bọn họ đã gặp Tần phu nhân, nhưng anh trai Tần Trú thì họ chưa bao giờ gặp, ai cũng có thể đóng giả được.

Lại bỏ tiền thuê một gian hàng, hoàn hảo.

Tần Trú mở nhóm nhắn tin công việc của Sơn Duyệt Cư ra, chuẩn bị gọi người bên trong đi làm việc.

Anh còn chưa gõ xong tin nhắn, Tần phu nhân đã trả lời lại.

Tần phu nhân: [A a a a a!! Tại sao con lại làm như vậy với mẹ? Mẹ đã luyện tập lâu như vậy, kết quả lại không được chơi (khóc lớn).]

Tần Trú: [.]

Tần phu nhân: [Gửi dấu chấm tròn quá đáng, mẹ đã thu xếp ổn thỏa cho con như vậy mà con lại lạnh nhạt với mẹ.]

Tần Trú: [Sẽ không bị lộ chứ?]

Tần phu nhân: [Nhất định sẽ không, con cứ nói là Tần Diệp đã trở lại.]

Không bàn mà trùng khớp với suy nghĩ của Tần Trú.

Tần phu nhân: [Trước cửa khách sạn trên đường XX sẽ có một quầy bán khăn lụa, chủ quán đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, dù sao cũng rất dễ nhận biết, con đến đó là sẽ biết.]

Tần Trú: [Được.]

Bùi Duẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tần phu nhân đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc nên bọn họ cũng không cần phải lo lắng.

Không lâu sau, bọn họ đã tới nơi cần đến.

Tài xế Lý: “Các cậu xuống ở đâu?”

Tần Trú: “Ở chỗ nào trước khách sạn cũng được.”

Tài xế Lý hiểu rõ, cười nói: “Được rồi, các cậu đi chơi vui vẻ.”

Sau khi tạm biệt tài xế Lý, Hướng Vũ không hiểu sao có chút hưng phấn: “Học thần, dì ở đâu?”

Tần Trú chỉ vào hướng cửa khách sạn: “Ở đó, mẹ tôi không có ở đây, hôm nay là...”

Lời nói đột ngột dừng lại.

Cách đó hơn hai mét, có ba chiếc xe đẩy xếp thành hàng.

Cả ba chiếc xe đều treo khăn lụa, trên những chiếc ghế đẩu cạnh xe có ba người ngồi, đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Quần áo của họ rất giống nhau, đều là áo phông và quần jean cũ, điểm khác biệt duy nhất màu sắc của quần áo, ba màu: đỏ, xanh, vàng.

Trong lòng Tần Trú nói, không sao cả, còn có sợi dây chuyền vàng lớn.

Anh nhìn vào cổ bọn họ: “…”

Xin hỏi, trong ba loại dây chuyền vàng lớn, vừa và nhỏ thì người nào mới là đáp án chính xác?

Tần Trú có chút tuyệt vọng.

Bùi Duẫn cũng hết sức kinh hãi.

Cái quái gì thế này, cho một vật vào một cái bát, sau đó điên cuồng di chuyển ba cái bát để khán giả đoán xem vật đó nằm ở đâu sao?

Hướng Vũ và những người khác không biết gì cả.

Sở Hạo còn “Ồ” một tiếng: “Ba người họ trông giống nhau quá.”

Khâu Chính Hào: “Học thần, cậu vừa nói cái gì? Dì không có ở đây sao?”

Tần Trú gian nan nói: “Mẹ tôi không có ở đây, nhưng anh trai tôi đã trở lại.”

Hướng Vũ: “Vậy qua chào hỏi đi.”

Tần Trú: “...”

Chào hỏi thì không có vấn đề gì.

Nhưng điều kiện tiên quyết là nói cho anh biết, diễn viên rốt cuộc là người nào.

Bùi Duẫn che mặt, âm thầm cười lớn.

Tuy là tình cảnh này dễ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, nhưng thật sự là rất buồn cười.

Một lời nói dối đòi hỏi vô số lời nói dối khác để hoàn thiện.

Trong quá trình hoàn thiện cũng rất có khả năng sẽ bị lật xe.

Bùi Duẫn quyết định giúp đỡ, hắng giọng hét lên: “Mua một chiếc khăn lụa.”

Ba người đang cúi đầu đồng loạt ngẩng đầu lên.

Bùi Duẫn liếc một vòng rồi ánh mắt dừng trước khuôn mặt của người ở giữa: “Hình như tôi biết là ai rồi.”

Tần Trú: “... Tôi cũng vậy.”

Hướng Vũ: “Ai là ai cơ?”

Người chủ quán mặc bộ đồ màu vàng ở giữa có nước da ngăm đen, nét mặt góc cạnh, bên mép đầy râu ria.

Anh ấy đang ngậm một điếu thuốc, ngồi thản nhiên, đặt tay lên một chân.

Anh ấy có khí chất mạnh mẽ đến mức làm cho người ta vừa nhìn sẽ nghĩ ngay rằng anh ấy chính là ông chủ của các quầy hàng trên con phố này, tất cả những người bán hàng rong trên phố đều phải nghe theo lệnh anh ấy.

Người quen cũ.

—— Đại thiếu gia Tần gia, Tần Diệp.

Tần Trú không ngờ Tần Diệp sẽ đích thân tới.

Ban đầu anh nghĩ rằng Tần phu nhân chỉ ngẫu nhiên tìm một người đóng giả làm anh trai mình.

Tần Diệp cắn điếu thuốc: “Mua cái nào?”

Tần Trú: “Anh.”

Tần Diệp giống như là vừa mới chú ý đến anh, đứng lên: “Lại đây nào, anh nhìn xem, hình như cao thêm một chút rồi.”

Một nhóm người bước tới cạnh quầy hàng.

Hai chủ quầy hàng xanh đỏ liếc nhìn bọn họ một cái rồi cúi đầu.

“Xin chào anh Tần, bọn em là bạn học của Tần Trú, lần này đến đây là để giúp đỡ.” Sở Hạo tự giới thiệu.

Tần Diệp mỉm cười: “Cảm ơn các em, anh không nghĩ tới em trai anh còn có thể kết bạn, còn tưởng rằng với tính cách của nó sẽ bị người trùm bao tải nữa chứ.”

Sở Hạo: “…”

Khâu Chính Hào: “…”

Quả nhiên là anh trai ruột.

Bùi Duẫn cũng giả vờ như mới gặp Tần Diệp lần đầu tiên, chào Tần Diệp một tiếng.

Tần Diệp xua tay: “Đừng nói thế, đừng nói thế, đi theo anh lăn lộn là được rồi, không có ai dám đến gây chuyện đâu, đừng căng thẳng. Uống gì không? Uống rượu thì sao?”

Mọi người: “…”

Tại sao lại trông giống lưu manh quá vậy?

Em chào, anh chào, mọi người chào nhau trong chốc lát.

Nhưng Sở Hạo nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng.

Hướng Vũ vốn luôn nói nhiều nhưng từ đầu đến giờ đều im lặng.

Sở Hạo kéo cậu ta một cái: “Làm sao thế?”

Hướng Vũ không nói gì.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Diệp, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.